Bởi lẽ Trương Tư Nghị kéo dài quá lâu, thời gian phúc đáp của đại học B và đại học C đã hết hạn, việc nhập học mất đi hiệu lực. Cũng may thông báo trúng tuyển của đại học A gửi muộn, cậu vẫn còn kịp, mới không dẫn đến kết quả hai người vui quá hóa buồn.
Trả lời email xong, Trương Tư Nghị vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc bất ngờ, bộ não hỗn loạn, căn bản không còn tâm trạng để xoắn xuýt vấn đề tiền phí đi du học.
Sau đó, Cố Tiêu lại dùng Internet banking đặt cọc tiền nhập học giúp cậu. Xác nhận trường học cũng sẽ phát một offer pack giống của anh cho Trương Tư Nghị, Cố Tiêu mới yên lòng.
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhớ ra mà chất vấn Cố Tiêu: “Anh xin nhập học đại học A vào lúc nào?”
Cố Tiêu: “Sau khi gặp mặt đàn chị trở về liền bắt đầu chuẩn bị.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Sau lễ Giáng Sinh? Vậy mà vẫn kịp sao? Anh chuẩn bị mất bao nhiêu thời gian?”
Cố Tiêu: “Khoảng một tuần lễ.”
Trương Tư Nghị: “Fuck! Một tuần mà giải quyết xong rồi?” Cậu phải mất nửa tháng liều sống liều chết làm việc chăm chỉ đấy!
Cố Tiêu: “Ừ, tùy tiện tìm mấy dự án từng thực hiện trước đó, làm bộ sưu tập tác phẩm, không phải chuyện rất đơn giản à? Nhưng tiếng Anh nhiều năm không sử dụng, hơi không quen, tốn mấy ngày mới viết xong đơn xin nhập học.”
Trương Tư Nghị muốn cắn lưỡi khi nghe câu trước đó, mẹ nó, cậu tìm cả buổi cũng không tìm được tác phẩm đặc biệt tiêu biểu, nhưng đối với Cố Tiêu chỉ là “tùy tiện tìm mấy dự án”, tại sao chênh lệch giữa người với người lớn như vậy!
Tuy nhiên, nghĩ đến lý lịch phi phàm của Cố Tiêu, tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng trong nước, giành được vô số giải thưởng và chứng nhận kiến trúc sư... Không có gì lạ, đối với anh nộp đơn vào đại học A giống như chơi đùa mà thôi?
Cố Tiêu véo má Trương Tư Nghị, cười nói: “Thật ra đăng ký đại học A chỉ là lựa chọn thứ hai. Anh không ngờ có thể xin được offer dễ dàng vậy. Cá nhân anh không thích học nhiều, cảm giác không có tính thử thách. Lúc ấy anh còn nghĩ hay là nhờ bạn thời đại học đang ở nước Anh giúp đỡ xem có thể trực tiếp xin việc không. Về sau lại nghĩ, nếu em cũng trúng tuyển đại học A, có thể đi học cùng em, cảm thấy thú vị lắm.”
Trương Tư Nghị tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu, tại sao bảo học tập không có tính thử thách? Tại sao nói “Có thể xin được offer dễ dàng vậy”. Cố Tiêu tên đáng ghét này, mẹ nó thật khiến người ta thù hận! TAT Nhưng cùng với sự giận dữ, Trương Tư Nghị cũng vô cùng cảm động, “Rời khỏi công ty tốt như thế, từ bỏ chức vị tốt như thế, còn nơi này nữa...” Trương Tư Nghị đảo mắt một vòng, bắt lấy tay Cố Tiêu nắm thật chặt, hỏi, “Anh không tiếc sao?”
Hỏi lời này, Trương Tư Nghị cảm giác mình già mồm, nhưng câu trả lời của Cố Tiêu lại càng già mồm - “Anh không nỡ em hơn.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu cầm tay cậu, cười nói: “Công việc không còn nữa, có thể tìm lại được, miễn là thực lực còn đó, con đường nào mà chẳng phải là đường đi? Nhưng nếu anh thả em chạy, có lẽ không tìm được Trương Tư Nghị thứ hai, lúc đó phải làm sao, em có bồi thường cho anh một người khác không?”
“Sao lại thế được, người ưu tú hơn em rất nhiều, em còn sợ có người cướp mất anh!” Trương Tư Nghị bổ nhào qua quàng tay lên cổ Cố Tiêu, chỉ muốn ôm lấy người yêu thổ lộ hết tình yêu của mình dành cho anh, khiến Cố Tiêu loại bỏ hoàn toàn những cảm giác bất an này.
Không ngờ Cố Tiêu nghe cậu nói xong, lại nói tiếp: “Rõ ràng có thể làm trai thẳng, mà khăng khăng muốn làm gay cùng anh. Biết theo anh sẽ không thể sống cuộc sống của một con người bình thường, không thể kết hôn, không thể sinh con, còn ỷ lại anh mà không đi, em nói xem, anh có thể đi nơi nào tìm người ngốc nghếch giống em đây?”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, anh nói một câu dỗ ngon dỗ ngọt thuần túy sẽ chết sao! (= 皿 =)
Thấy Trương Tư Nghị tức giận, Cố Tiêu lôi cổ tay cậu kéo cậu đến trước người anh, nhẹ nhàng mổ lên môi cậu, thỏa mãn đam mê xấu xa mà hưởng thụ quá trình làm người yêu phát bực rồi trấn an.
Thời gian không còn sớm, hai người vuốt ve an ủi xong, ngọt ngào ôm lấy nhau, cùng chìm vào giấy ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Khi Trương Tư Nghị thức dậy, cậu mới trì trệ nhớ tới vấn đề chi phí du học nước ngoài. Cậu nằm trong chăn gãi bụng Cố Tiêu, hỏi: “Này, hai người chúng ta đều đến nước Anh du học, anh có đủ tiền không?”
Cố Tiêu bôn ba suốt ngày hôm qua, còn đổi vé bay trở về trong đêm, lúc này anh đang ngủ bù, nửa ngủ nửa tỉnh bị Trương Tư Nghị đánh thức, khàn giọng nói: “Đủ.”
Trương Tư Nghị giật mình, giơ tay cào anh: “Mẹ ơi, hai người tốn khoảng hai triệu, anh có nhiều tiền thế ư?”
Cố Tiêu nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, nhưng anh không trả lời, chỉ híp mắt tĩnh dưỡng.
Một lát sau, anh lại nghe Trương Tư Nghị bên cạnh một mình thầm thì tính toán: “Một triệu, theo mức lương hàng năm một trăm nghìn hiện tại của em, ít nhất mười năm mới trả hết, à không, còn tiền lãi nữa...”
Vì Cố Tiêu cũng muốn cùng ra nước ngoài, Trương Tư Nghị chỉ có thể tiếp nhận hiện thực “mượn học phí”, chấp nhận số phận làm “mặt trắng nhỏ”. Chỉ là Cố Tiêu chu cấp cho cậu thì chu cấp, cậu chắc chắn phải trả lại anh cả vốn lẫn lãi.
Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm trang web chuyên môn cho vay, nhập số tiền vay của cậu, chờ tính toán - “what the fuck, một triệu vay mười năm, tiền lãi hơn hai triệu bảy, cộng lại gần bốn triệu... Trời ơi, con mẹ nó vậy đến lúc nào mới có thể trả hết!”
Trương Tư Nghị sợ hãi đi quấy rối Cố Tiêu, còn cào lên chỗ mẫn cảm của anh: “Này này này! Sếp ơi, em không xuất ngoại được đâu! Hay là chúng ta đừng đi!”
Cố Tiêu nhướng mày, mở mắt ra nói: “Nói ngốc gì thế?” Nửa đè nửa ôm Trương Tư Nghị vào trong ngực mình, Cố Tiêu lười biếng nói, “Không trả nổi thì chờ em tốt nghiệp xong có thể làm công cho anh cả đời, dù sao anh không ngại!”
Trương Tư Nghị: “...”
Thấy Cố Tiêu lại muốn thiếp đi, Trương Tư Nghị gấp gáp: “Ài ài, anh đừng ngủ nữa, anh trả lời trước cho em anh lấy đâu ra nhiều tiền thế.” Cậu đếm đầu ngón tay tính toán: “Thu nhập ở tuổi của anh không phải chỉ mới bảy, tám trăm nghìn sao? Chất lượng sinh hoạt của anh lại cao như vậy, còn mua một chiếc xe năm trăm nghìn, cũng toàn mua quần áo giày da đắt tiền. Em nghĩ hàng năm chỉ tiết kiệm được một nửa thu nhập thôi, năm 2011 anh mới đi làm, đến bây giờ mới được năm năm, bốn nhân năm hai mươi... A, thật là có hai triệu sao? Đợi đã, anh muốn tiêu toàn bộ tiền tích góp được để chúng ta đi học ư? Vậy tương lai làm sao đây? Cố Tiêu! Cố Tiêu! Tỉnh dậy đi!” QAQ
Cố Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười vì những lời của cậu, cũng hoàn toàn bị đánh thức. Anh trực tiếp xoay người qua, đè vật nhỏ không an phận dưới thân điên cuồng hôn một trận, hôn đến mức cậu nước mắt đầm đìa, hít vào nhiều thở ra ít, anh mới cười nhẹ nói: “Ai nói với em năm 2011 anh mới bắt đầu kiếm tiền? Ai nói với em hàng năm anh chỉ kiếm được bảy, tám trăm nghìn?”
Trương Tư Nghị bất chợt kịp phản ứng, đúng thế, Đào Phỉ nói lúc học đại học Cố Tiêu đã bắt đầu kiếm tiền, đám bạn cùng phòng ký túc xá của anh đều theo chân anh phát tài.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Trương Tư Nghị, bảy, tám trăm nghìn tệ một năm đã là nhiều, trước đó nữa kinh nghiệm của anh còn ít, xem như học đại học đã kiếm được tiền thì cũng không thể kiếm được nhiều như hiện tại?
Nhưng mà, sự thật thực sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cố Tiêu giải thích: “Nói chính xác, anh bắt đầu kiếm kiến từ lúc học năm thứ hai đại học. Khi đó giá thị trường của ngành kiến trúc rất tốt, khắp nơi đều làm khai phá kiến thiết, nhất là bất động sản. Bởi vì cấp ba vào thời gian rảnh anh thường bị ba anh bắt đi làm cu-li vẽ bản vẽ tay, nên hiểu khá nhiều về cái này. Vừa lên đại học thông qua mấy đàn anh đàn chị quen biết một số Bên A, ngoài giờ học anh giúp họ vẽ bản vẽ thi công, sáu tháng cuối năm 2005, anh kiếm được tám trăm nghìn tệ. Dưới sự giới thiệu của một nhà đầu tư bất động sản, anh mua một ngôi nhà ở thủ đô, bây giờ anh vẫn sở hữu ngôi nhà kia, giá cả của nó đã tăng gấp mười lần.”
Gấp mười, gấp mười lần... Sáu triệu?
Những lời nói này của Cố Tiêu trực tiếp khiến Trương Tư Nghị sững sờ!
Offer pack: Chính là thư thông báo trúng tuyển và tài liệu nhập học mà Cố Tiêu nhận được, chỉ có thể lấy được sau khi nộp tiền đặt cọc.