Chương 1690
Cô ấy đang chuẩn bị bỏ đi, uống nước cho đỡ đói, không ngờ Hứa Minh Tâm lại trông thấy cô ấy.
“Kỷ Hồng Thanh, cô đã đến rồi, có thấy đói bụng không, có muốn ăn chút đồ ăn khuya hay không?”
“Không, không…”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, cái bụng rất không nế mặt mà kêu lên một tiếng, hơn nữa tiếng kêu còn rất lớn.
Hứa Minh Tâm nghe thấy, nhịn không được mà cười lớn.
Kỷ Hồng Thanh bất đắc dĩ: “Tôi không muốn phá hủy thế giới riêng của hai người, nhưng… bụng tôi có vẻ như không muốn như vậy”
“Thế giới hai người cái gì chứ, tôi và Cố Gia Huy lúc nào cũng như vậy cả, cũng không cần để ý đến giờ phút này chút nào.
Cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta không ăn thì cũng không đói mà. Mọi người cùng nhau ăn cũng náo nhiệt một chút.”
“Ngồi xuống đi, như cô ấy nói”
Cố Gia Huy cũng nói, anh biết tính tình của Hứa Minh Tâm, thà rằng khắt khe với bản thân chứ sẽ không thờ ơ với người khác.
Thật tình không thể từ chối, Kỷ Hồng Thanh đành phải gật đầu đồng ý.
Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Kỷ Hồng Thanh ăn nhanh như ma đuổi Tài nấu nướng này Hứa Minh Tâm căn bản không còn gì để nói, sau khi đến đây, cô đã có đầy đủ vòng một đầy đặn, cân nặng cũng tăng lên vùn vụt.
Mỗi khi cô nghiên cứu một loại thức ăn mới, cô lại trở thành một con chuột bạch khi Cố Gia Huy không có ở đó.
Cô nói rãng cô tình nguyện làm một chú chuột bạch nhỏ, không cần quá hạnh phúc.
“Ăn thịt đi, thịt bò vừa mới ra khỏi nồi rất nóng đấy”
“Món ăn này có làm sai công thức không, sao lại khó ăn như vậy?”
Kỷ Hồng Thanh cũng không khách sáo với Hứa Minh Tâm, gõ gõ vào đĩa thịt bò, nhổ ra nói.
Trong phút chốc, sắc mặt của Cố Gia Huy tối sầm lại, giống như đít nồi.
“Cái này… do chú ba Cố làm”
Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nói ⁄Ặc..”
Khi Kỷ Hồng Thanh đơ người ra, cô ấy cảm thấy hơi lạnh trên người của Cố Gia Huy.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
“Tôi vừa mới nói gì sao? Hình như tôi bị mất trí nhớ..”
Kỷ Hồng Thanh yếu ớt nói.
“Không sao, không sao, tôi ăn, tôi thấy ăn rất ngon”
Hứa Minh Tâm phá bỏ sự xấu hổ, xắn tay áo và bắt đầu ăn thịt.
Lúc này, vẻ mặt của Cố Gia Huy mới dịu đi rất nhiều, cho phép Kỷ Hồng Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn từ từ thôi. Nếu không ngon thì ăn ít đi Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dành chút thời gian để học nấu ăn với bếp phó phía sau”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói, đưa tay lau khóe miệng cô.