Chương 2444
Cô ấy tự lẩm bẩm một mình rồi nhắm mắt lại.
Anh ta giúp Bạch Thư Hân đắp chăn bông, sau đó đứng dậy rời đi nhưng mà cô ất đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền bật dậy.
“Ôn Mạc Ngôn đã trở lại, còn anh thì sao? Thiện Ngôn, anh vẫn ở đây sao?”
Đột nhiên nghĩ đến điều này, nhân cách biến mất thì anh ta cũng sẽ biến mất?
Trái tim của Thiện Ngôn run lên khi nghe cô ấy hỏi điều này, trong lòng thầm cảm ơn vì cô ấy vẫn nghĩ đến bản thân mình.
Anh ta không quay lại vì sợ cô ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta.
“Tôi..” Anh ta cay đắng thít chặt cổ họng, cố nén đau buồn trong lòng, giả vờ bình tĩnh. Anh ta cố ý nhún nhún vai, giả vờ bình tĩnh, nhẹ như mây gió nói: “Tôi đương nhiên là sẽ ở trong cơ thể Ôn Mạc Ngôn, tôi sẽ không biến mất, tôi vẫn sẽ tồn tại. Có thể có một ngày nào đó anh †a hôn mê bất tỉnh thì tôi sẽ ra ngoài.”
“Thiện Ngôn… tôi xin lỗi”
Vậy thì nó giống như đang ngồi tù, anh ta khát vọng có được cơ thể này, khát vọng chứng minh ý nghĩa của sự tồn tại của mình.
Nhưng bây giờ… anh ta lại cam tình nguyện để Ôn Mạc Ngôn quay trở lại.
Anh ta sẽ sống cuộc đời tăm tối một lần nữa.
Điều này là không công bằng với anh ta.
Nhưng mà… c‹ t muốn Ôn Mạc Ngôn quay về, rất muốn rất muốn. Cô ấy biết mình thật ích kỉ, nhưng mà cô ấy thực sự không thể kìm được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Em không cần phải nói xin lỗi với tôi. Hiện tại đối với tôi thì mỗi một giây tồn tại thì đều là đang được lợi, tôi có thể kết hôn với em, nhìn em mặc áo cưới thì tôi cũng đã rất hạnh phúc rồi. Bạch Thư Hân, ngàn vạn lần đừng cảm thấy có lỗi với tôi, là em đã cho tôi nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, mọi thứ… đều là những gì tôi nên làm”
“Có lẽ, ý nghĩa tồn tại của tôi là đối tốt với em”
“Đi ngủ sớm đi. Ngày mai tôi còn cần em đi tham gia các hoạt động với người nhà của Cố Cố. Ngày mai chúng ta lại gặp, ngủ ngon”
“Chúc ngủ ngon”
Cô ấy miễn cưỡng nâng khóe miệng lên phun ra những lời nặng nề này.
Thiện Ngôn rời đi thì cánh cửa đóng lại, căn phòng rơi vào im lặng.
Trong căn phòng tối ánh trăng lạnh lẽo lọt vào trông thật lạnh.
Bạch Thư Hân vừa vui vừa… buồn xen lẫn.
Cả đêm cô ấy ngủ không ngon, cứ mãi nằm mơ.
Cô mơ thấy Ôn Mạc Ngôn rồi lại mơ thấy Thiệu Ngôn, hai người không ngừng nói chuyện bên tai, thân thể xoay tròn.
Lúc đầu cô còn có thể phân biệt được hai người họ, nhưng mà…cuối cùng thì cô ấy lại không phân biệt nổi ai với ai, cô ấy không biết ai là Thiện Ngôn và ai là Ôn Mạc Ngôn.