Chương 2312
Mấy ngày tiếp theo tinh thần của Hứa Minh Tâm không tốt, năm mới đến gần, phải đón năm mới ở nhà cũ nên cô không được mất tinh thần nữa, cô phải vui vẻ trở lại.
Ông cụ còn đang chìm đắm trong đau buồn, nếu mình không buông tay được thì ông cụ phải làm sao đây.
Cô đưa Cố Hy về nhà cũ, mặc dù Cố Đình Sâm tràn ngập.
nụ cười khi trêu đùa với đứa trẻ, nhưng cô có thể thấy được ông cụ vẫn rất mất mát thất vọng khi ngồi một mình.
Cô muốn mang thai một lần nữa, nhưng Cố Gia Huy nói phải giãn khoảng cách một năm, vì lý do an toàn, suy nghĩ cho cơ thể cô.
Căn nguyên của việc cô sinh con đến bây giờ vẫn chưa phục hồi như cũ, căn bản không thể sinh con sớm như vậy được.
Một năm này trôi qua có hơi nặng nề nhưng những người đã xuất hiện năm ngoái vẫn sẽ xuất hiện trong năm nay, mọi người phải luôn bằng lòng và vui vẻ.
Mùng hai tết về quê gặp mặt, bọn họ đi chào hỏi Ngôn Hải.
Bây giờ Ngôn Hải rất bận rộn, ngày nào cũng có công việc mãi chẳng làm xong, Tết đến cũng không chịu nghỉ bớt.
Vì vậy bọn họ không ở lại ăn cơm mà đi đến nhà họ Quý.
Hai người cậu và một người dì, ai cũng không cho Cố Gia Huy một sắc mặt tốt.
Cố Gia Huy cũng không giận mà tươi cười đón nhận, không hề tỏ ra nóng nảy chút nào.
Hứa Minh Tâm biết rằng ngày nào chú Ảnh Họa Bì cũng đến gặp Quý Thiên Kim, dù mưa hay nắng.
Lúc đầu thái độ của hai người cậu rất cứng rắn, nhất quyết không cho phép ông ta bước vào cổng nhà họ Quý, nhưng cuối cùng, Tân Nhâm Thành lại được hai cậu mở cửa mời vào..
Người vừa đến thì lập tức đồ ăn thức uống được bưng lên phục vụ.
Bởi vì chỉ cần Tân Nhâm Thành đến chậm trễ thôi là Quý.
Thiên Kim liền lập tức thực hiện một cuộc cải cách lớn ở trong nhà.
Quở mắng chỗ sơ suất của hai người anh ngay tại chỗ làm, dùng cách xử phạt như quỳ và bắt đứng khoanh tay đối với mấy người anh trai khiến cho bầu không khí trong nhà bị che phủ bởi một làn khói âm u.
Cho nên thái độ của hai người cậu đối với Tân Nhâm Thành tốt lắm, họ luôn ngóng trông mong chờ ông ta ráng lừa “vị đại thần cô em dì” thật tốt để sớm rước bà ta đi càng nhanh càng khỏe cho họ.
Sau khi ăn xong cơm trưa thì hai người Quý Quốc Định và Quý Mặc Nhiên, mỗi người lấy một cái ghế dựa ra ngồi ngay hai bên cổng như là hai ông thần giữ cửa vậy.
“Haiz, cái tên nhóc thối tha Tân Nhâm Thành đã hai ngày nay không tới rồi. Ngày giao thừa hôm kia tự ăn tết một mình thì thôi đi, bây giờ mùng một mùng hai mừng năm mới sao lạ còn chưa tới nữa?”
“Haiz, không khí trong nhà thật không tốt rồi. Tháng ngày trôi qua thảm rồi”
“Sao vậy, dì không hiền lành hòa nhã à? Cười tươi lên đón khách nào” Hứa Minh Tâm bước lên trước hỏi với vẻ khó hiểu.
“Đó chính là sự yên lặng trước khi bão tố ập đến. Mùng một tết năm nay hai cậu muốn đi thăm họ hàng nhưng dì của cháu lại không hề đề cập đến một chữ nào, lại từ chối hết tất cả mọi cuộc điện thoại gọi chúc mừng năm mới của người thân họ hàng. Bà ấy như vậy còn không phải là đang chờ cái tên nhóc kia lại đây sao?”
“Nếu dì để ý đến chú Ảnh Họa Bì, vậy tại sao còn do dự mà không chịu hạ mình làm hòa chứ?”
“Haiz, bà ấy cùng muốn làm hòa lắm chứ. Nhưng vì cái chết của đứa nhỏ mà vẫn canh cánh trong lòng..” Quý Mặc Nhiên vừa thốt ra lời nói đó thì đột nhiên nhớ đến Hứa Minh Tâm cũng vừa mất đi đứa con nên lập tức ngậm miệng lại.