Chương 2091
Bạch Thư Hân mím môi cười, nói: “Tôi ấy hả? Mấy đứa phải gọi tôi một tiếng đàn chị đấy?”
“Đàn chị?”
“Chẳng lẽ theo đuổi người ta không xem trọng thứ tự hả?
Lúc mà tôi theo đuổi anh ấy, cũng không có chuyện gì của mấy đứa đâu. Đã thời đại nào rồi, còn viết thư tình? Giấy ngắn tình dài à? Tôi nói cho mấy đứa biết, kiểu con gái như thế nào thì đàn ông mới thích.”
“Trưởng thành chững chắc, có thể độc lập tự chủ, không cần dựa vào người khác. Mấy đứa chỉ là sinh viên, trưởng thành hết rồi chứ? Sao vẫn còn ấu trĩ như này!”
“Thầy Kính Đình có ưu tú không?”
“Có ưu tú”
“Mấy đứa ưu tú không?”
Cô hỏi.
Hai người tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, đồng loạt lắc đầu.
“Vậy thì tại sao Thầy Kính Đình lại nhìn trúng mấy đứa chứ, sinh viên nữ theo đuổi cậu ấy nhiều như vậy, tự nhiên phải chọn người ưu tú nhất đúng không? Mấy đứa đừng có mà mù quáng đi yêu thích đàn ông, mấy đứa nhìn thấy chỉ là bên ngoài thôi, mấy đứa có biết Thầy Kính Đình ăn ngọt ăn cay, thích ăn gì không? Điều hòa mở mấy độ, nuôi mèo hay nuôi chó không?”
Bạch Thư Hân nói rõ ràng rành mạch, hù cho hai cô nhóc đều ngơ ngác hết ra.
“Cái thích của mấy đứa thực sự quá nông cạn, p mấy đứa quây về nâng cao bản thân mình đi, đầu tiên phải biến mình trở thành người ưu tú, mới có người đàn ông ưu tú yêu mấy đưuá, có câu nói thế này, bạn có nở hoa, thì bướm sẽ tự đến. Mấy đứa đều còn là nhụy hoa, làm sao để người ta chú trong được?”
“Chị nói rất có đạo lý!”
“Đúng vậy, vậy đàn chị đã tiến đến bước nào rồi?”
“Tôi sắp… sắp nở rồi!”
Bạch Thư Hân thấy hai người nhìn mình, xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Gô liền nói vừa, lừa mấy cô nhóc, tốt xấu gì thì mình cũng là người đã từng trải đời mà!
“Vậy chính là nói chị cũng chưa theo đuổi được thầy Kính Đình đúng không?”
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, nâng cao bản thân mình, biến thành kiểu người mà thầy ấy thích!”
“Em hiểu rồi, đàn chị, chị cố gắng chậm chút nhé, cho bọn em cơ hội vượt qua chị, bọn em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, để thành kiểu người mà thầy Kính Đình thích!”
“Bọn em liền đi đọc sách, tranh thủ thấy hạng một lớp của thầy đây!”
Hai cô nhóc hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà rời đi.
Bạch Thư Hân thở phào một hơi, võ vỗ ngực.
Cái miệng nhanh nhảu năm đó của mình, vẫn rất còn lưu loát nha.
Cô vừa di chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy đôi mắt của Thiệu Kính Đình, vô cùng thâm thúy.
Trái tim cô khẽ run lên, xấu hổ cười nói: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Nói không sai, bạn có nở hoa, bướm sẽ tự đến” Anh ta cười nói, giọng nói trầm ấm, vô cùng dịu dàng.
“Trước mặt một người giảng viên đại học như anh, có phải là múa rìu trước mắt thợ rồi không?”
Cô ngồi xuống, cười nói.