Chương 1711
Cố Gia Huy nghe được âm thanh nghẹn ngào của cô, hai chân như bị giữ chặt lại, đứng im tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.
Cô đã hiểu lầm anh.
Bức tường tin tưởng vô cùng kiên cố giữa hai người, bây giờ đã bất ngờ sụp đổ.
Anh làm sao biết được, còn có một cuộc gọi điện thoại khác, trong đó có đầy đủ “sự thật sau buổi tiệc rượu” của anh.
Trong lúc hai người đang im lặng, vô cùng căng thẳng, bên ngoài đã có người vội vàng chạy đến.
Người đến không chỉ là Antonio mà còn có thêm mấy người trong hoàng gia và một vài vị khách.
Mọi người vừa mở cửa để vào trong xem tình hình ngay lập tức đã sáng tỏ mọi chuyện.
“Chuyện gì thế này? Ông nói cô ba xảy ra chuyện lớn, chính là chuyện này sao?”
Antonio tức giận, nhìn người quản gia bên cạnh.
Người quản gia run rẩy, không dám trả lời Trong đó, sắc mặt khó coi nhất chính là của vua Charles.
Cách đây không lâu ở buổi tiệc rượu, ngay trước mặt nhiều người đã chỉ đích danh Lucia là vương phi của mình, cũng không ngờ là bản thân bị mất mặt nhanh đến như vậy.
Cố Gia Huy đã tát vào bộ mặt hoàng gia một cái thật đau.
Lucia quấn một chiếc chăn mỏng, che đi cơ thể nuột nà của mình, quỳ trên mặt đất, sau đó khóc như mưa.
“Bố ơi, con và Bonnie là thật lòng yêu nhau, nhưng bởi vì có một số hiểu lầm mà tạm xa nhau một thời gian. Ngay sau đó hai đứa con mới cảm thấy đau khổ, bây giờ ở cùng một chỗ, nói ra hết những hiểu lầm, mới thấy rõ vị trí trong lòng nhau”
“Con gái là thật lòng yêu Bonnie, con tin rãng Bonnie cũng yêu con và nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con. Con mong bố, hãy tác thành cho hai đứa con!”
Lucia nói với vẻ xúc động, những người ở đây đều cảm thấy cảm động, giống như nhìn thấy một đôi yêu nhau nhưng do nhiều nguyên nhân mà không được ở bên nhau, vô cùng đau buồn, nhưng hiện tại đã bất chấp mọi thứ, dũng cảm chấp nhận nhau.
Ánh mắt của Antonio phức tạp, liếc nhìn Cố Gia Huy mà cũng nhìn bản thân ông ta.
Cố Gia Huy không phải kẻ ngốc, nhất định biết được rượu đã bị bỏ thuốc.
Nhưng anh chỉ có thể im lặng chịu đựng, bởi vì đã có… bằng chứng xác thực.
Antonio nhìn sang Charles với vẻ mặt đau khổ: “Vua Charles, tôi không biết cách dạy con gái, Gia tộc Kettering đã làm ra chuyện xấu hố này, còn làm xấu đi bộ mặt hoàng gia, tội của tôi đáng chết. Có gì xin hãy trừng phạt một mình tôi, xin anh hãy bỏ qua cho Lucia”
Charles cau mày giận dữ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Antonio tự mình tạo ra áp lực, anh ta làm sao không dám nể mặt.
Anh ta nở nụ cười tươi rói và nói: “Nếu hai người đã thật lòng yêu nhau, tôi đương nhiên là sẽ tác thành. Xem ra tôi không có duyên với Lucia, tôi còn phải tiếp tục tìm cô gái định mệnh của đời mình rồi”
Anh ta dù sao cũng là người trong hoàng gia, làm sao mà vui buồn có thể tùy tiện thể hiện trên mặt được.
Huống hồ, đây không phải là thời điểm để làm ồn ï với gia tộc Kettering.