Chương 1807
“Tiền…”
Cô vội vội vàng vàng hét lên, thứ anh xé không phải quần áo, mà là đồng tiền sáng chói lọi đấy!
“Vào lúc này rồi, vẫn còn chỗ để em đau lòng vì tiền à? Em nên chuẩn bị đau lòng cho mình đi!”
Giọng Cố Hàn Trung khàn khàn, nặng nề nói ở bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng xâm nhập vào trong tai, khiến cô giật mình, trong phút chốc đã bị dụ dỗ.
Hứa Minh Tâm rất nhanh đã phải trả một cái giá đắt cho nhưng phát nCôn của mình!
Một đêm này, xuân sắc kiều diễm Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm ngủ đến hơn mười giời sáng mới mờ mịt mở mắt ra Cô muốn trở mình, đổi một tư thể thoải mái khác để ngủ tiếp, lại không đến thân thể mình như ra dời cả ra, động một cái liền đau âm ỉ.
Tất cả những ký ức điên cuồng của đêm qua tràn về trong tâm trí cô, cô sững sờ hồi lâu, ngờ rằng mình có một giấc mộng xuân.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông trước mặt, anh ta vẫn đang ngủ say, khuôn mặt rất đẹp trai không ai sánh bằng.
Không đúng… có phải cô vẫn có trong mộng xuân không.
Cô không thể không tự véo mình, cơn đau thật khủng khiếp, nhịn không được nở nụ cười †oe toét, giờ cô mới dám tin.
Đêm qua, cô đau đến chết đi sống lại, cho dù anh có giảm tốc độ và dịu dàng hơn nhiều đi nữa thì cô vẫn không thể chịu đựng được.
Cô hối hận đến xanh cả ruột, bây giờ mới cảm thấy Cố Gia Huy không muốn mình không phải hại mình, mà là đang giúp cô.
Cái loại việc thật sự là quá khổ cực rồi Nói cái gì mà phụ nữ bất động là có thể hưởng thụ, đều là gạt người.
Cố Gia Huy một bên vừa làm chuyện chính sự, một bên như vừa dỗ dành trẻ nhỏ, mồ hôi đầy đầu.
Tối hôm qua hai người đều lăn lộn thật lâu, đều rất mệt, cũng không kịp tắm rửa, liền thiêm thiếp ngủ luôn.
Cô vừa nghĩ đến đêm hôm qua, hai người thật sự đã làm chuyện vợ chồng, gò má đỏ lên.
Một lần là đủ rồi, lần sau có đánh chết cô cũng không làm nữa.
Loại thú vui này phải tiết chế lại thôi, một Cô đỡ lấy eo nhỏ của mình muốn xuống giường đi tắm, không ngờ lại bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô trở về.
Cô rúc vào vòng tay của người đàn ông, “Anh nhìn trộm em lâu rồi”
Anh từ từ mở mắt ra, ánh mắt không đờ đẫn như người vừa mới tỉnh dậy mà ngược lại rất rõ ràng.
“Tối hôm qua mùi vị thế nào?” Anh hỏi.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng, giống như mông của một con khi.
Xấu hổ chết mất!
Làm gì có ai hỏi cái vấn đề này trắng trợn như thế chứ?
Cô vẫn cứng miệng, cố ý giả vờ miễn cưỡng nói: “Cũng thường thường thôi, cũng không thoải mái như Ngọc Vy đã nói kia. Em đoán là do anh không được tốt lắm. Còn có, tối hôm qua em bị hạ thuốc mà, có lẽ nếu là ngày thường cũng ác liệt được vậy đâu!”
“Lát nữa em sẽ đi cẩn thận tính sổ với Ngọc Vy một trận, một cô bé còn chưa xuất ra nói vớ vẩn cái gì không biết?”