Chuyện Tô Tử Lăng sáng sớm xuất thành mới chỉ có ba người biết nên Cố Như Nguyệt chưa phát hiện, nàng vẫn như cũ, sáng dậy đúng giờ rửa mặt chải tóc thay y phục sau đó tiến đến đại sảnh dùng bữa cùng đôi phu phụ Tô Tử Lăng và người nọ, nàng hôm nay cũng cố ý trang điểm chải chuốt nhiều hơn, mục đính đơn giản chính là khiến Tô Tử Lăng đối nàng chú ý, nhưng nàng đã tính nhầm. Trong đại sảnh ngoài người hầu, Tô Hoàn và Mộ Dung Mẫn thì không có bất cứ hình bóng của Tô Tử Lăng.
- Phụ thân, mẫu thân, sáng sớm!
- Như Nguyệt sáng sớm! Ngồi xuống ăn điểm tâm sớm nào, chúng ta hôm nay dặn nhà bếp chuẩn bị mấy món mà ngươi thích ăn nè. –Mộ Dung Mẫn đối Cố Như Nguyệt quan tâm, nàng chính là muốn tìm cơ hội hỏi chuyện của ngày hôm qua.
- Ân, tạ mẫu thân quan tâm!
Cả ba người cứ thế ngồi ăn, đôi phu phụ Tô Tử Lăng ngồi ăn cũng không có yên nhưng cũng không biết phải nói gì, cho tới khi Cố Như Nguyệt thấy Tô Tử Lăng mãi vẫn chưa xuất liền thấy làm lạ, tối qua nàng còn nghe tiểu Liên nói nàng đã về phủ, vậy mà sáng sớm lại chưa thấy người đâu.
- Phụ thân mẫu thân, không biết quận mã sao không thấy đâu vậy?
Như được cấp thang xuống, lúc này Mộ Dung Mẫn mới hướng Cố Như Nguyệt hỏi han.
- Như Nguyệt, ngươi hôm qua cùng Sinh nhi nói chuyện gì vậy?
- Như Nguyệt, ngươi cứ nói thật với chúng ta, nếu nó làm ngươi tức giận ta sẽ bắt hắn chịu tội với ngươi! –Tô Hoàn cũng nói thêm.
- Lão gia! Ngươi cứ bình tĩnh! –Mộ Dung Mẫn thương nhất chính cái nữ nhi, lỡ nàng bị phạt đánh thì không biết sao nữa.
- Hôm qua ta với quận mã còn chưa có gặp, có chuyện gì sao? –Cố Như Nguyệt ngơ ngác không hiểu gì.
- Hả! còn chưa gặp sao?x2 –Đôi phu phụ Tô Tử Lăng cùng đồng thanh.
- Ân, hôm qua ta đến tìm quận mã thì nghe quận mã cũng sư phụ hắn đã xuất phủ. –Nhìn đôi phu phụ trước mắt đồng thanh, Cố Như Nguyệt tự nhiên có dự cảm không lành.
Mà đôi phu phụ Tô Tử Lăng im lặng một hồi cuối cùng vẫn đối Cố Như Nguyệt thông báo.
- Như Nguyệt ta có chuyện nói với ngươi, sáng nay chúng ta cũng mới biết thôi, Sinh nhi sáng sớm cùng sư phụ hắn đã xuất thành. –Tô Hoàn nói.
- Xuất thành! Quận mã đi đâu? –Cố Như Nguyệt trầm mặc, đôi mày lá liễu của nàng khẽ co lại, vốn muốn cùng kẻ kia đối mặt một lần vậy mà lần nào cũng tìm cớ trốn tránh nàng, nàng thầm nghĩ "Hắn ghét ta vậy sao!"
Mộ Dung Mẫn lắc đầu sau đó giúp nữ nhi hướng Cố Như Nguyệt vài lời.
- Như Nguyệt, ngươi đừng giận Sinh nhi, hẳn là hắn có chuyện rất quan trọng mới phải đi vội như thế!
*Bộp*-Chuyện quan trọng gì đến mức sáng sớm không báo trước đã ra thành! Như Nguyệt, ngươi đừng lo, khi hắn trở về ta sẽ phạt hắn thật nặng. –Tô Hoàn tuy thương nữ nhi hắn nhưng cũng không thể dung túng.
- Lão gia! Người cứ bình tĩnh! Sinh nhi hẳn có việc quan trọng, hơn nữa hắn cũng để lại tin nhắn còn bảo chúng ta yên tâm còn gì. –Mộ Dung Mẫn thì cố vớt vát còn phu quân của nàng lại thêm dầu.
- Phụ thân, mẫu thân cũng đừng trách quận mã làm gì, hắn chắc hẳn có việc quan trọng, hơn nữa mẫu thân có nói quận mã hắn đã để lại tin nhắn, chúng ta cũng không nên trách móc quận mã làm gì. –Cố Như Nguyệt cố mỉn cười không để ý.
- Vẫn là Như Nguyệt hiểu chuyện, Sinh nhi quả nhiên thú được quận chúa thật có phúc cũng như thừa tướng phủ có phúc. –Cho dù Cố Như Nguyệt có vui hay không nhưng biết nàng chịu bỏ qua thì Mộ Dung Mẫn cũng an tâm nhiều, cũng như đối nàng dâu này thật hài lòng.
- Như Nguyệt ngươi không giận là tốt rồi, quả nhiên thừa tướng phủ có ngọc quý. –Tô Hoàn rất hài lòng nói.
- Phụ thân mẫu thân nói quá rồi! ta cũng muốn hướng hai người mấy ngày tới ta muốn về vương phủ chăm sóc cho mẫu phi ta. –Tô Tử Lăng xuất thành, nàng ở trong phủ cũng chẳng biết làm sao, liền có ý trở về vương phủ giải khuây.
Tô Hoàn cùng Mộ Dung Mẫn hiểu ý tứ bên trong cũng không muốn ngăn cản, cứ để nàng muốn làm gì thì làm.
.