Sáng sớm, Cố Hân Tuyền chạy đi tìm bóng dáng của Tô Tử Lăng khắp nơi, từ lúc bị trẹo chân đến giờ Tô Tử Lăng đều qua mang thuốc cũng như bồi chuyện với nàng, mỗi lần như thế Cố Hân Tuyền càng vui vẻ hơn, tựa như nhớ lại khi nàng chăm sóc Tô Tử Lăng tại Đại Chiếu tự. Hiện tại chân của nàng sớm đã khỏi mặc dù trong lòng nàng cũng không mong khỏi sớm vậy nhưng chỉ nghĩ Tô Tử Lăng ân cần chăm sóc cho mình, Cố Hân Tuyền liền cảm thấy khoảng cách của 2 người cũng không còn xa nữa.
- Mặc Sinh ca! –Đi được 1 hồi Cố Hân Tuyền phát hiện Tô Tử Lăng đang đi tản bộ bên hồ.
- Tham kiến công chúa! – Tô Tử Lăng ngạc nhiên sau vẫn hướng Cố Hân Tuyền thi lễ.
- Mặc Sinh ca, xem nè chân ta đã khỏi rồi, ta có thể đi lại thoải mái rồi. -Cố Hân Tuyền vui vẻ khoe bàn chân đã lành lặn của mình.
- Chúc mừng công chúa đã khỏi chân. Ta còn có việc phải đi làm... -Tô Tử Lăng tâm trạng đang rối bời bởi vì chuyện Cố Như Nguyệt nhưng vẫn phải đối ngoại nhân cố cười nói, nàng lúc này muốn tìm lý do để thối lui.
- Mặc Sinh ca có phải không vui khi ta tự nhiên đến làm phiền ngươi đúng chứ? -Tự nhiên Cố Hân Tuyền bị đuổi khéo, liền sinh ra chút ủy khuất, nước mắt cũng sắp muốn rơi ra ngoài.
- Công chúa đa nghi rồi.
- Vậy chúng ta nói chuyện một lát được chứ? –Biết Tô Tử Lăng ngoài cứng trong mềm, Cố Hân Tuyền liền 1 bước tiến tới.
- Tất nhiên là được rồi. –Biết khó mà từ chối Tô Tử Lăng cũng đành cùng Cố Hân Tuyền đi bộ đến gần 1 sơn giả.
- Mặc Sinh ca không có chuyện gì muốn nói với ta sao? – Đi song song bên nhau nhưng đối phương chẳng buồn muốn bắt chuyện, Cố Hân Tuyền đành phải chủ động trước.
- Công chúa muốn ta phải nói gì sao? –Tô Tử Lăng không tim không phổi đáp.
- Vậy vì sao mấy ngày ta bị thương ngươi lại luôn quan tâm chiếu cố ta.
- Công chúa không cần quá để tâm, ta chiếu cố người đơn giản chỉ vì trước đây người cũng từng chiếu cố ta khi còn ở Đại Chiếu tự mà thôi. –Tô Tử Lăng không định để tâm, nàng chiếu cố cho đối phương cũng chỉ vì muốn trả ơn thời gian trước khi nàng bị thương ở Đại Chiếu tự.
- Vậy không phải vì ý khác sao? -Cố Hân Tuyền trong lòng liền không cam tâm khi đối phương cho đáp án vậy.
- Người là công chúa, còn ta là quận mã, người nói muốn ý khác thì e không hay cho lắm. -Tô Tử Lăng hiểu đối phương ý tứ.
- Nhưng hiện tại chúng ta cũng đâu còn ở kinh thành, liệu bây giờ chúng ta có thể trở về ngày ở Đại Chiếu tự không?
- Công chúa, ngày ở Đại Chiếu tự chúng ta chỉ là tình cờ gặp mặt.
- Lần thứ nhất có thể là tình cờ, nhưng lần thứ hai thứ ba thì chính là duyên phận. –Cố Hân Tuyền ánh mắt cương quyết, nàng dường như đang đi 1 nước cờ mạo hiểm.
- Công chúa, lời này hình như... -Tô Tử Lăng nhận ra phản ứng này, thật giống như cách Cố Như Nguyệt khi đang chuẩn bị biểu lộ cảm xúc với nàng.
- Mặc Sinh ca, chẳng lẽ ngươi không hiểu hay cố ý không hiểu?
- Thứ lỗi, ta không hiểu công chúa có ý gì? ta còn có việc. Công chúa cáo từ! –Tô Tử Lăng vẫn giả ngu nói. Nàng cố rời đi để kết thúc câu chuyện này càng sớm, nàng không muốn gây tổn thương thêm 1 ai.
Cố Hân Tuyền cắn môi, nhìn đối phương đang muốn nhanh chóng rời đi, nàng nghĩ đi nghĩ lại liền làm 1 quyết định, nàng chạy nhanh tới ôm chầm lấy Tô Tử Lăng sau lưng.
- Công...chúa...người đang làm cái gì vậy! –Tô Tử Lăng giật mình với hành động của đối phương, nàng dùng sức nhanh chóng thoát khỏi cái ôm nồng nhiệt từ phía Cố Hân Tuyền.
- Mặc Sinh đừng đi! Ta...ta...muốn gả cho ngươi! –Dù đối phương thoát khỏi cái ôm đó nhưng Cố Hân Tuyền cũng liền nhanh chóng bày tỏ tình cảm của mình, câu nói muốn gả cho hắn khiến mặt của Cố Hân Tuyền không biết đỏ đến mức nào rồi. Là một nữ tử lễ giáo, những lời nói như vậy thực sự vượt quá những điều mà nàng từng được dạy dỗ, thế nhưng trong lúc này, những lễ nghi hay lễ giáo đều chẳng còn ý nghĩa gì với nàng nữa.
- Công chúa xin tự trọng, lời này không thể đùa. –Dù đã lường trước, nhưng chính tai nghe những lời vậy không khỏi khiến Tô Tử Lăng bị bối rối.
- Ngươi phải hiểu ta không nói đùa, ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã nhất kiến chung tình. –Cố Hân Tuyền kiên định nói.
- Công chúa... –Lại là ánh mắt đó, ánh mắt chân thành lúc Cố Như Nguyệt bày tỏ với Tô Tử Lăng, điều này luôn làm Tô Tử Lăng phải nhớ mãi, ngay cả bây giờ ánh mắt đầy kiên định đó liền cho Tô Tử Lăng cảm giác rất hối hận vào ngày đó.
- Mặc Sinh ca, ta thực sự rất yêu ngươi!
- Cái này... –Tô Tử Lăng càng lúc càng bối rối, không phải vì đó là Cố Hân Tuyền mà bởi nàng nhớ lại dáng vẻ của Cố Như Nguyệt ngày đó, nàng giống như gặp ảo giác khi nhìn nhầm giữa Cố Hân Tuyền và Cố Như Nguyệt.
- Ta không cần danh phận, chỉ cần được bên ngươi, ta nguyện làm thiếp thất cũng được. –So với 1 khắc trước thì hiện tại Cố Hân Tuyền đã không còn giữ nổi bình tĩnh.
- Hồ đồ! Công chúa có biết ngươi đang nói gì không! Cho dù không phải là ta thì hoàng thượng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện hoang đường vậy! Tốt nhất công chúa nên từ bỏ cái suy nghĩ đó đi. –Tô Tử Lăng giật mình, nàng cuối cùng cũng quay về thực tại.
- Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì với ta sao? –Cố Hân Tuyền đau lòng nhìn Tô Tử Lăng
- Đúng vậy, trong lòng ta vốn chưa bao giờ có suy nghĩ vượt quá với công chúa.
- Thật sự không có cảm giá vượt qua ranh giới sao? Vậy nếu như ta không phải là công chúa và nếu như ngươi chưa từng thành hôn thì liệu ta có thể không?
- Dù người có hay không phải là công chúa hay ta chưa có thê tử thì ta cũng không cưới ngươi được.
- Vì sao không cưới! –Cố Hân Tuyền trong lòng cảm thấy không có cam tâm, nàng muốn biết thật sự tại sao không thể.
"Chỉ cần vì ta là 1 nữ nhân đã là không thể" Tô Tử Lăng thực muốn nói ra cái suy nghĩ đó, nhưng nàng không thể. Chung quy chỉ cần còn suy nghĩ đó liền Tô Tử Lăng liền không thể vượt rào.
- Vì sao ngươi không nói!
- Ta không có gì để nói, chung quy ta sẽ không cưới công chúa. Người không cần vì 1 kẻ như ta mà ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời của mình được.
- Vậy..ngươi có thể thành thực trả lời ta 1 câu không. -Cố Hân Tuyền hỏi lại 1 lần nữa, nàng không chấp nhận câu trả lời trên, nàng muốn biết nếu không thể bên nhau thì rốt cuộc trong trái tim của đối phương đã bao giờ từng chứa chấp hình ảnh của nàng chưa.
- Công chúa cứ việc.
- Trong lòng của ngươi rốt cuộc có ta hay không?
Câu hỏi này cũng chính là điều mà Tô Tử Lăng suy nghĩ đã lâu nhưng lại chưa bao giờ dám trả lời, nàng chạm lên trước ngực, cảm nhận trái tim mình đang nói và cố gắng lấy dũng khí 1 lần, nàng hướng Cố Hân Tuyền lắc đầu nói.
- Xin lỗi, nhưng trong lòng ta vốn đã có 1 người khác rồi.
- Là...Cố Như Nguyệt sao?
- Đúng vậy! Ta không biết từ khi nào hay từ bao giờ trong lòng của ta đã chỉ có duy nhất hình ảnh của Cố Như Nguyệt. Công chúa, à không Hân Tuyền cô nương! Nhân duyên của chúng ta xin hãy dừng tại đây được rồi. –Tô Tử Lăng không chối bỏ ngược lại rất khẳng định.
Hai tai của Cố Hân Tuyền trở nên ong ong, câu nói cuối cùng của Tô Tử Lăng thực sự khiến hy vọng cuối cùng của Cố Hân Tuyền cuối cùng cũng sụp đổ. Cơ thể nàng lảo đảo về phía sau, đến khi chạm vào tảng sơn giả, nàng dựa vào đó, nước mắt cũng tự nhiên mà chảy không ngừng.
- Công chúa... –Tô Tử Lăng cảm thấy nên đi lại gần an ủi đối phương, thế nhưng Cố Hân Tuyền dùng tay ra hiệu.
- Không cần qua đây! Ta thấy hơi mệt muốn được trở về nghỉ ngơi, đã làm phiền Tô quận mã. Chúc Tô quận mã cùng quận chúa bách niên giai lão. Cáo từ!
Cố Hân Tuyền nói xong liền nhanh chóng rời đi, trong khi đó Tô Tử Lăng nhìn người đã đã đi khuất chỉ đành thở dài. Tất cả chì vì 1 chữ "Tình"...