• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mặc Sinh! Tô Mặc Sinh! Đăng đồ tử nhà ngươi! Đứng lại cho ta! –Cố Như Nguyệt phi ngựa từ xa cất tiếng hét đến chói tai, Tô Tử Lăng nghe âm thanh quen thuộc cũng liền một trận lạnh gáy theo.



- Như Nguyệt biểu muội! Ngươi sao lại đi theo chúng ta! –Cố Minh Diễn ra hiệu cho đoàn người dừng xe, hắn cùng Tô Tử Lăng vốn hẹn qua 3 ngày liền xuất phát, cũng là khi ánh dương mới lên đã di chuyển, đi ra thành chưa tới nửa canh giờ lại không nghĩ rằng Cố Như Nguyệt đã đuổi tới nơi.



Tô Tử Lăng lúc này chẳng có tốt chút sắc mặt, từ lúc nhận ra đoạn tình cảm ngang trái này nàng những ngày qua liền mượn cớ mà tránh phải đối mặt Cố Như Nguyệt, nhưng tâm tình 3 ngày qua cũng chẳng có bao nhiêu tiến triển chẳng những chẳng thể quên ngược lại hình ảnh của Cố Như Nguyệt càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, ngay đến ban đêm cũng chẳng bỏ qua cho nàng. Hiện tại vì tránh mấy ý nghĩ không đâu liền không từ mà trốn đi, vậy mà giờ trông thấy Cố Như Nguyệt xuất hiện lòng nàng lại loạn lên, tuy nhận định là không tốt nhưng có chút vui vẻ cùng mong chờ. Vậy xong rồi, nàng thực muốn phát điên sớm.



- Tô Mặc Sinh! Đồ đáng ghét nhà ngươi! Ngươi cư nhiên thất hứa! Rõ ràng nói sẽ dẫn ta đi Giang Nam vậy mà lại bỏ ta ở phủ! –Cố Như Nguyệt vừa đuổi kịp đoàn xe đã chạy đến chỗ Tô Tử Lăng chất vấn, nàng lúc này một cỗ hỏa khí, rõ ràng nửa tháng trôi qua rất bình thường nhưng 3 ngày gần đây lại tỏ vẻ lạnh nhạt trốn tránh nàng, giờ thì hay rồi, lại không từ mà trốn, nếu không phải Lâm Viễn Trình trước khi đi mật báo hành trình của 2 người nọ thì bây giờ nàng chắc lại phát ngốc trong phủ lần nữa. Đúng là đáng giận!



- Ta chỉ cảm thấy chuyến đi này không tốt lắm, ngươi thân nữ tử đi đường e rằng không có tiện đi, vẫn là nên trở về thì tốt hơn! –Tô Tử Lăng lòng đã như sóng cuộn trào, nhưng vẫn tỏ lãnh đạm ý tứ.



- Đúng vậy! ngươi nữ tử đi xa sao được! –Cố Minh Diễn cũng phụ thêm.



- Ta cũng đâu phải quá yếu đuối chứ, ta cũng từng luyện võ qua, vả lại không phải có quận mã cũng biểu ca theo hộ tống sao. –Cố Như Nguyệt cũng đưa ra biện chứng cho nàng.



- ...



- ...



Tô Tử Lăng cùng Cố Minh Diễn khỏi phải nói, biết nàng sẽ chuẩn bị đầy đủ lý do, lại cũng bởi từ chỗ bọn họ dừng xe đến thành đã là khoảng rất xa, nếu để Cố Như Nguyệt 1 mình đi về thành e còn dễ gặp nguy hiểm hơn nữa. Cố Minh Diễn suy xét một hồi cũng đành chấp thuận cho nàng ta đi theo, chỉ có Tô Tử Lăng lòng phiền muộn, dù không muốn để Cố Như Nguyệt đi theo nhưng nàng càng không nỡ cho Cố Như Nguyệt lâm vào chốn hiểm nguy. Cuối cùng cả 3 người liền cùng nhau xuất phát tiến đến giang nam.



- Các vị muốn thuê mấy gian? –Chưởng quản sủng nịnh hỏi.







- Lấy 3 gian thượng hạng đi. –Tô Tử Lăng nói.



- Nga! thật ngại quá chúng ta chỉ còn 2 gian thượng, các vị nếu không chê thì...



- Vậy lấy 2 gian đi, ta cùng Mặc Sinh cũng là phu thê liền có thể ở chung, ngươi tự phân phòng đi. –Ngắt lấy lời chưởng quản, Cố Như Nguyệt bá đạo kéo thẳng Tô Tử Lăng lên lầu trước mấy con mắt ngạc nhiên.



Ngạc nhiên nhất vẫn chính là người mới bị lôi đi, Tô Tử Lăng cảm thấy người đi phía trước quá bá đạo *Thình thịch thình thịch* là chỉ vì cái nắm tay cũng khiến trái tim trở nên loạn nhịp sao? Tô Tử Lăng thầm nghĩ.



Cố Như Nguyệt chưa bao giờ nghĩ bản thân nàng hôm nay bá đạo đến vậy, nhưng mỗi khi nhớ những ngày qua 2 người cùng song song trên đường lại như người lạ với nhau, một câu liền không có đi qua, nàng khó chịu, tức giận, rõ ràng Tô Tử Lăng cũng đối với nàng có tình cảm nhưng vì gì lại muốn tránh né, nếu vậy nàng càng phải hỏi rõ ràng...



- ...



- ...



Trong căn phòng nọ, 2 con người cùng song song đối mặt lấy nhau, lại không một lời nói, lần đầu tiên Tô Tử Lăng phát hiện bản thân đối Cố Như Nguyệt không thể bình thường đối xử như ngày xưa được, những ngày qua nhìn người trước mặt kia không có cách nào tiếp cận hoặc thực ra bản thân nàng không dám tiếp cận.



- Quận chúa trời đã muộn ngươi nghỉ ngơi sớm, ta ra ngoài. –Tô Tử Lăng không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, nàng muốn rời đi.



- Ngươi đứng lại! không có lệnh ta không cho ngươi đi! –Cố Như Nguyệt ấm ức, còn nghĩ để Tô Tử Lăng tự mình nhận tội nhưng người kia vẫn cố ý lảng tránh.



- Quận chúa, ngươi như vậy có ý gì?



- Ngươi không muốn giải thích chuyện những ngày vừa qua sao!







- Mấy ngày qua ta không biết bản thân đã khiến quận chúa giận dữ vậy.



- Tô Mặc Sinh!!! Ngươi coi ta là hài tử lên 3 sao! Rõ ràng ngươi cố tình trốn tránh ta, cả ngày đi đường hôm nay ngươi còn không thèm nhìn lấy ta!



- Quận chúa đã hiểu nhầm rồi, ta không có.



Cố Như Nguyệt đối mặt vẻ lãnh đạm đối phương, trái tim không tự nhủ mà đau đến rỉ máu, con người luôn tìm cách trêu chọc nàng đâu rồi, cái kẻ luôn bám theo dỗ nàng đâu rồi, nàng còn nhớ người nào đó vì nàng mà một mình bất chấp hiểm nguy vào rừng sâu... Tại sao...tại sao vậy...rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì...rốt cuộc vì sao...



- Quận chúa! N...Ngươi...như vậy là đang làm cái gì vậy?! –Tô Tử Lăng cảm nhận trên môi nàng có dị vật lạ vừa thơm lại vừa mềm đè lên, có lẽ quá bất ngờ nàng không kịp phản ứng cho đến khi dị vật kia tách ra nàng mới rõ ràng Cố Như Nguyệt là ban nãy hôn nàng...đúng vậy là nàng vừa nãy bị đối phương cưỡng hôn.



- Mặc Sinh rốt cuộc ta đã làm gì khiến ngươi chán ghét ta, ngươi nói đi, ta hứa sẽ sửa, nhưng cầu ngươi đừng đối ta lãnh đạm, ta biết chúng ta chỉ có danh nghĩa phu thê nhưng không biết từ bao giờ ta...ta...ta yêu ngươi. –Sau nụ hôn bất ngờ, Cố Như Nguyệt ôm lấy đối phương, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại chật vật đến, từng giọt trân châu chảy xuống, nàng là cao cao tại thượng quận chúa nhưng ngay lúc này nàng chỉ cần duy nhất người trước mắt.



Nụ hôn này càng khiến toàn bộ lá chắn của Tô Tử Lăng đều sụp đổ hoàn toàn, nàng từng nghĩ bản thân đối với Cố Như Nguyệt không phải thuộc loại tình cảm như thế. Thế nhưng chỉ vì một nụ hôn của đối phương mà mọi đáp án đều đã sáng tỏ, nàng cũng từ lâu đã có những suy nghĩ không an phận với người tẩu tẩu của mình, nàng yêu con người trước mặt, nàng muốn ôm lấy con người kia, ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên đôi môi thơm ngọt kia...Hahaha quả nhiên! Quả nhiên lão thiên gia từ xưa tới nay luôn muốn trêu đùa nàng!



- Quận chúa...xin lỗi...ta cùng ngươi...không thể.



Tô Tử Lăng buông lấy vòng tay đối phương, nàng bình tĩnh đến lãnh huyết, mặc kệ Cố Như Nguyệt đứng đó, mặc kệ Cố Như Nguyệt nước mắt lã chã như mưa...



Cánh cửa đóng lại, Tô Tử Lăng liền có thể nghe tiếng nức nở của đối phương sau cánh cửa đó, nàng cố cắn chặt lấy môi để không người phía sau cánh cửa phát hiện âm thanh khóc, nếu như Cố Như Nguyệt đang đau gấp 10 thì bản thân Tô Tử Lăng cũng đang đau gấp trăm nghìn lần, nàng chưa từng nghĩ một ngày nào đó bản thân lại yêu Cố Như Nguyệt nhiều đến thế, nhưng yêu thì thế nào, hai người đều là nữ tử lại còn là muội tẩu, ai trên đời này sẽ chấp nhận mối tình ngược luyến như này đây?



.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK