Nhân sĩ giang hồ anh hùng võ lâm tề tụ tại đại sảnh, người người mỗi vẻ, nhưng tâm trạng lại chung 1 cảm giác mong chờ. Tô Tử Lăng cũng không nằm ngoài đó, tâm trạng lúc này thập phần hào hứng, cũng chẳng để ý đến những chuyện khác cũng như người xung quanh.
- Ngũ Sư đệ! -Hai nam tử từ xa bước đến gần Tô Tử Lăng.
- Đại sư huynh! Tam sư huynh! Sao các người lại tới đây? -Tô Tử Lăng nghe có người gọi nàng, lại cảm thấy quen thuộc, quay đầu tìm kiếm liền phát hiện Vân Phi cùng Vũ Hoán tiến đến. Nàng vừa kinh ngạc lại vui vẻ.
Mộ Dung Thần có tổng cộng 10 đệ tử bao gồm cả Tô Tử Lăng, mà nàng đứng thứ năm trong sư huynh đệ, mặc dù nói nàng là ngoại tôn Mộ Dung Thần nhưng nàng được truyền võ công tâm huyết của hắn thì cũng coi như một phần đệ tử của hắn, mà có điều do tư chất thông minh nên võ công của nàng so với các đệ tử Mộ Dung Thần đều hơn rất nhiều nhưng tính cách hòa hợp nên vẫn luôn được sư huynh đệ yêu quý. Đặc biệt nàng thân nhất chính vị tam sư huynh Vũ Hoán, hắn quen biết rộng rãi vô số các cao thủ giang hồ, mà mỗi lần đi gặp đều lôi theo Tô Tử Lăng đi quen biết cùng, vừa mở mang tầm mắt lại còn tăng kinh nghiệm chiến đấu. Còn Vân Phi, vị đại sư huynh này cũng là một trong các kỳ tài võ học mà Mộ Dung Thần yêu quý, có điều hắn lại rất trầm, ít nói, đôi lúc còn khá ngốc, hắn luôn bị nàng cùng tam sư đệ trêu ghẹo khắp nơi.
- Ha ha sư phụ sợ ngươi có an toàn hay không nên mới bảo chúng ta đến hỗ trợ! -Vũ Hoán xoa đầu sư đệ đã lâu không gặp
- Xì, tổ phụ thật không có tin tưởng ta! -Tuy lời nói trách móc, nhưng thực ra nàng rất vui khi được gặp hai vị sư huynh của nàng.
- Ha ha ha sư phụ không tin ngươi nhưng chúng ta tin tưởng thực lực của ngươi mà. Đúng không đại sư huynh! -Vũ Hoán huých nhẹ Vân Phi ra hiệu.
- À à đúng vậy! sư đệ võ công đều so với chúng ta chỉ hơn chứ không kém! -Vân Phi hiểu ý liền phụ họa theo.
- Tô công tử! Tô công tử đang nói chuyện với ai vậy? -Cố Hân Tuyền sáng sớm đã chuẩn bị ra khỏi phòng tiến đến chính điện tìm Tô Tử Lăng, dù được khuyên bản thân không nên tới đây nhưng nàng vẫn quyết đi bằng được, trong dòng người thân trang mãnh hổ nàng cuối cùng cũng thấy Tô Tử Lăng một thân lam y không chỉ làm nổi bật khuôn mặt nàng mà còn có cảm giác thật phiêu dật. Đi lại gần lại phát hiền nàng cùng hai nam tử khác nói chuyện rất vui vẻ.
- Ngũ Sư đệ thật có phúc nha! Không nghĩ nương tử ngươi lại là mỹ nhân khuynh thành nha hắc hắc...-Vũ Hoán đối Tô Tử Lăng trêu ghẹo
Cố Hân Tuyền bị nói thành nương tử của Tô Tử Lăng không tự chủ mặt nóng lên.
- Khụ! Sư huynh ngươi chớ đùa, đây là Hân Tuyền cô nương, ta với nàng mới gặp ngày hôm qua thôi! Hân Tuyền cô nương cũng chớ giận, vị này là đại sư huynh Vân phi và tam sư huynh Vũ Hoán của ta. -Tô Tử Lăng lên tiếng giải thích sau đó đối với hai bên giới thiệu.
- A ra là vậy, chúng ta thật thất lễ, chúng ta cứ nghĩ sư đệ sẽ cùng nương tử hắn đi theo chứ! -Vũ Hoán nói.
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi, cũng không nghĩ Tô công tử đã thành gia. -Cố Hân Tuyền nghe Vũ Hoán nói đến nương tử Tô Tử Lăng mà tâm liền một trận đau đớn, vẫn cố gắng đối nàng tìm một lời giải thích.
- Đúng vậy! -Tô Tử Lăng cũng không có ý bác bỏ, có là phải hay không cũng không quan trọng, ít nhất cũng là để người bên cạnh hiểu ý mà tránh xa.
- Thật không nghĩ Tô công tử đã có thê tử, ai làm thê tử của Tô công tử thật có phúc. -Cố Hân Tuyền hốc mắt hơi cay, nàng cúi đầu cố che vẻ mặt của mình, nàng vừa gặp đã yêu vậy mà lão thiên gia lại trêu đùa như thế, lòng nàng giờ chỉ toàn mảnh vỡ vụn.
- Tô công tử cùng hai vị sư huynh của mình nói chuyện tiếp tiểu nữ, cảm thấy không khỏe muốn trở về phòng nghỉ ngơi. -Cố Hân Tuyền cũng không có ý nán lại thêm, nàng viện một lý do nào đó rồi cũng quay đầu chạy thẳng ra khỏi chính điện.
- Sư đệ! Ngươi hình như có hơi lạnh lùng thẳng thừng rồi, làm cô nương người ta khóc kìa. -Vân Phi thì vốn không để ý chỉ còn mình Vũ Hoán nhìn cảnh tượng vậy liền có chút đau lòng thay.
- Ngươi còn nói, biết ta không phải nam tử gì đó, nếu nàng biết được không phải là ta đã lừa gạt nàng ta sao, thà đau sớm còn hơn để sau này đau. -Tô Tử Lăng nhíu mày trách mắng sư huynh nàng, thật không hiểu hắn nghĩ gì trong đầu nữa.
- Sư đệ ngốc! Tình yêu thì cần gì quan tâm đến thân phận ngươi là nam hay nữ chứ!
- Sư huynh nói gì vậy, không phải chỉ có nam nữ luyến ái thôi sao, làm gì có chuyện nữ nữ luyến ái chứ! -Tô Tử Lăng mù tịt không hiểu, uổng công Vũ Hoán hắn thường xuyên đưa nàng đi gặp vô số chuyện kì dị trong nhân gian nhưng có lẽ nàng chẳng học thêm được bao nhiêu, cũng uổng công trời sinh nàng cái gì cũng thông tuệ duy mỗi tình cảm là mù tịt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Sâu Lười
3. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
4. Hồng Trần Ái Tình
=====================================
- Được rồi, các người đừng cãi nhau nữa, vào chỗ ngồi đi thôi, sắp bắt đầu rồi kìa. -Vân Phi lúc này mới lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại không biết khi nào mới kết thúc của hai sư đệ hắn.
Tô Tử Lăng cùng Vũ Hoán cũng không nói thêm nữa, cả ba về chỗ ngồi được sắp xếp ngay từ đầu.
- Dược vương lão ngoan đồng! -Đi tới chỗ ngồi thì Vân phi cùng Vũ Hoán đều phát hiện Lâm Viễn Trình đang chăm chỉ chén đống thức ăn trên bàn không ngừng nghỉ, Vũ Hoán kêu một tiếng chỉ nhìn cả hai người rồi gật một cái sau lại tiếp tục công việc dang dở.
Lục đại môn đều đã tới đông đủ, những nhân sĩ không thuộc trong đó nhưng cũng có tiếng trong chốn võ lâm được Vô Không đại sư mời cũng đều tề tụ. Lúc này Vô Không đại sư một cước bay đến giữa quần hùng, dùng nội lực để âm thanh vang xa.
- Lão nạp ngày hôm nay rất cảm tạ anh hùng võ lâm đã nể mặt của lão nạp đến dự cuộc luận võ ngày hôm nay.
- Vô Không đại sư nói quá, chúng ta phải rất vinh dự mới đúng. -Một vị nam nhân khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi, ăn mặc rách rưới nhưng lại cầm một cây trượng ngọc hướng Vô Không nói, hẳn là chưởng môn cái bang Trắc Hành.
Vô Không chỉ gật đầu sau lại tiếp tục.
- Để không làm mất thời gian của các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu. Quy định rất đơn giản, ai có thể trong hai nén hương có thể vẫn ở trong vòng tròn này thì coi như là thắng không phân biệt vào trước hay không nhưng nếu bước ra khỏi vòng đều tính thua, và chỉ có duy nhất một người còn trong vòng tròn này mới dành được thiên sơn tuyết liên ngàn năm. Bây giờ cuộc tỉ thí xin bắt đầu!
*Boong* tiếng chuông vang lên, vòng tròn giới hạn tuy không nhỏ nhưng tuyệt nhiên sẽ không để một kẻ thứ hai còn trong vòng, những nhân sĩ cùng những đệ tử mỗi phái đều xung phong tiến lên chiến đấu đầu tiên, còn những cao thủ thực sự chỉ im lặng xem trận chiến hỗn tạp, tất nhiên Tô Tử Lăng cũng vậy, nàng biết muốn giành được chiến thắng cũng không thể lãng phí nội lực cho những trận nhỏ này, thời gian lại mới hết một nén hương, nàng vẫn là ung dung nhấp ngụm trà.
Đến khi nén hương thứ hai chỉ còn một nửa, bên trong vòng lúc này chỉ còn năm vị cao thủ bao gồm Vân Phi, Trắc Hành cùng đại diện của ba môn phái là nga mi, không động và võ đang. Cả năm người không ngừng chặn đòn lại trả đòn lẫn nhau, tới lúc đại sư huynh ngốc Tô Tử Lăng thế nào lại lỡ bước ra khỏi vạch, bên nga mi cùng không động cũng đều thất thủ, Tô Tử Lăng lúc này một chưởng xuống mặt đất bay vào trong vòng tròn hướng 2 người kia.
- Tiểu bối Tô Lâm theo ý nguyện của ngoại tổ Mộ Dung Thần chủ yếu đến xin được chỉ giáo các vị cao thủ ở đây!
- Ra là Tô thiếu hiệp! Vậy chúng ta không khách sao!
Toàn quần hùng im lặng theo dõi, lần đầu tiên được chứng kiến vẻ tuấn mỹ ngoại tôn Mộ Dung gia tộc trong truyền thuyết ai ai cũng hứng khởi.
Trưởng môn cái bang Trắc Hành cùng gậy đả cẩu bổng bay tới hướng thẳng Tô Tử Lăng, mà nàng lúc này chỉ nhẹ nhàng rút chiếc quạt đính phỉ thúy ra lui về gần vạch màu trắng đến khi Trắc Hành chỉ cách nàng ba bước chân thì như thuật độn thổ, Tô Tử Lăng không biết từ lúc nào đã đứng sau Trắc Hành mà hắn thì suýt chút nữa đã đi qua vạch nhưng sau đó liền bị một chưởng không mạnh cũng không nhẹ sau lưng đẩy hắn ra ngoài, đến lúc quay lại chỉ biết ngạc nhiên.
- Không nghĩ Tô thiếu hiệp võ công thâm tàng, Trắc Hành ta cam bái hạ phong, trận này ta đã thua! -Trắc Hành hướng Tô Tử Lăng ôm quyền bái phục, hắn sống hơn ba chục năm nhưng xét võ công cũng như ứng biến lại thua nàng.
- Trắc tiền bối đã nhường, ta chỉ là may mắn mà thôi. -Tô Tử Lăng được sủng không kiêu, nàng vẫn hướng Trắc Hành ôm quyền.
- Ha ha ha quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, sau này có cơ hội mong cùng được Tô thiếu hiệp bàn luận thêm!
- Nếu vậy là vinh hạnh của tiểu bối! Chỉ cần Trắc tiền bối mời, tiểu bối sẽ có mặt! -Tô Tử Lăng cũng vui vẻ, nàng quen biết cái bang cũng là một lợi thế trong việc điều tra chuyện ca ca nàng.
- Ha ha ha Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử! -Trắc Hành hôm nay tuy thua nhưng lại cùng Mộ Dung gia tộc kết giao hắn cũng hứng khởi.
- Tô thiếu hiệp, lão đạo Văn Tuấn, đại đồ đệ của Võ Đang! Mong cùng Tô thiếu hiệp so tài cao thấp. -Nam tử áo đạo bào đứng trong vòng chứng kiến một hồi cũng đã lên tiếng.
- Văn tiền bối! mong được chỉ giáo thêm! -Tô Tử Lăng cũng đối đáp.
Văn Tuấn cũng không nói thêm, hắn bắt đầu thi triển chiêu thức thái cực quyền của võ đang hướng tới Tô Tử Lăng, lần này hắn không dám khinh địch nữa, mà dùng toàn bộ sức mạnh để nghênh chiến. Tô Tử Lăng cũng đã quan sát cách chiến đấu cũng như chiêu thức từng người trước đó, nàng cũng tìm từng yếu nhược trên từng chiêu thức, ngay cả thái cực quyền cũng vậy mà muốn chiến thắng thì chỉ có thể lấy độc trị độc. Từng chiêu đưa ra đều giống hệt như của đối phương, điều khác biệt nhỏ, nàng tăng tốc độ của thế võ hơn nữa, đảo lộn trật tự các thế tấn công. Văn Tuấn một trận cả kinh, bởi tốc độ của Tô Tử Lăng quá nhanh, mà các chiêu thức Thái cực vốn để phản lại đòn tấn công từ đối thủ không nghĩ rằng nàng ta lại dùng nó để tấn công hắn, lúc đầu hắn vẫn có thể chống trả cũng như phản lại nhưng sau đó dần dần phải hạ phong, thể lực tiêu hao đã gần hết mà Tô Tử Lăng vẫn như cũ, tốc độ không có thay đổi. Trong lúc còn đang suy nghĩ cách phá giải chiêu thức trước mắt thì trước ngực liền bị một chưởng đẩy hắn bay thẳng ra ngoài vòng mà Tô Tử Lăng bởi phát hiện sơ hở của đối thủ liền chỉ dùng một phần công lực đủ đẩy Văn Tuấn hắn bay ra khỏi vòng tròn. Cả chính điện lại lần nữa reo hò mà chính Lâm Viễn Trình la hét nhiều nhất, suốt trận đấu của nàng hắn chẳng để ý ăn uống nữa mà chỉ kêu "Đồ đệ là số một! Đồ đệ là giỏi nhất" hắn không xấu hổ nhưng nàng thì có nha, chưa kể Vân Phi Vũ Hoán đều cũng bắt trước theo "Ngũ sư đệ là số một! Ngũ sư đệ là giỏi nhất!". Nàng còn không nhanh chóng giải quyết e rằng nàng không sợ thua mà chỉ sợ chết vì xấu hổ mất. Làm người trước mắt ngã ra khỏi liền một liếc hướng ba người kia, Lâm Viễn Trình cùng Vân Phi Vũ Hoán cũng đã nhận ra ánh mắt sắc bén đó, đều rụt cổ không dám ho he.
- Văn tiền bối đã nhường rồi! -Tô Tử Lăng mặc kệ tiếng la hét cổ vũ trong điện, nàng hướng Văn Tuấn ôm quyền lễ.
- Khụ khụ! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lão đạo cũng cam bái hạ phong! Chỉ không biết Tô thiếu hiệp từ đâu học được võ công bổn phái. -Văn Tuấn luyện Thái cực công pháp từ rất lâu, vậy mà 1 mới gặp lần đầu...
- Văn tiền bối đã chê cười, tiểu bối chỉ là đang bắt chước các chiêu thức mà tiền bối thi triển từ đầu đến cuối mà thôi, có điều nó nhanh hơn 1 chút. Để tiền bối suy nghĩ đến khiến tiểu bối hổ thẹn. -Tô Tử Lăng đáp.
- Bắt chước! -Một phen ồn ào, trước thì đánh ngã Trác Hành sau lại bắt đánh bại võ đang, không ai nghĩ nàng chỉ nhìn chưa được bao lâu đã bắt chước được các chiêu thức mà một người phải dùng gần nửa đời để học nó, lại sau đó còn cải tiến cách đánh nữa, danh tiếng của nàng càng ngày vang xa khắp nơi.
- Ha ha ha ta thực sự cam bái hạ phong! Tô thiếu hiệp không biết sau này có muốn đến Võ đang chỉ giáo thêm cho lão đạo không? -Văn Tuấn hắn đối Tô Tử Lăng càng ngày nể trọng hơn.
- Chỉ cần Văn tiền bối mời, tiểu bối nhất định đến! -Tô Tử Lăng ôm quyền.
- Hảo! Ha ha ha
Sau khi Văn tuấn lui xuống, nhìn nén hương cũng sắp cháy hết nàng lúc này cũng đối quần hùng nói thêm.
- Không biết ở đây còn ai muốn cùng tại hạ luận võ nữa không? Tại hạ sẵn lòng ngênh tiếp!
Toàn chính điện nghe xong chỉ im lặng, cũng có những tiếng xì xào nho nhỏ nhưng lại không một ai đả động. Còn cứ nghĩ chiến thắng trước mặt rồi thì một âm thanh quen thuộc vang tới.
- Có ta! Tô thiếu hiệp, lão nạp cũng muốn được so tài một phen với thiếu hiệp, được không? -Văn Không đại sư ngồi trên điện cũng chứng kiến hết thảy, bản thân hắn cũng đã có chủ ý riêng.
- Tiểu....
- Lão hòa thượng thúi! Ngươi không phải tiếc cây Thiên sơn ngàn năm rơi vào tay đồ đệ của ta nên cố ý muốn cướp lại chứ! Vốn dĩ võ công mấy chục năm trời của ngươi đương nhiên so với đệ tử của ta sao so được đây! -Lâm Viễn Trình từng giao chiến người này một lần nên hiểu kẻ đó giỏi tới mức nào, chỉ sợ đệ tử hắn chiến chưa bao lâu sẽ thua mất.
- Ha ha ha thí chủ cứ yên tâm, ta sẽ không cướp, chỉ muốn cùng Tô thiếu hiệp so vài chiêu, nếu như Tô thiếu hiệp có thể chịu được hết nén hương đó thì Thiên sơn là của thiếu hiệp. -Vô Không đại sư cười nói.
- Nhưng... -Lâm Viễn Trình còn định cãi thì Tô Tử Lăng cũng cướp lại lời.
- Tiểu bối chấp nhận! Mong đại sư thủ hạ lưu tình.
- Hảo!
Nói xong Tô Tử Lăng đã xuất kích trước lấy thế chủ động, quạt của nàng hướng tới trước ngực Vô Không, nhưng hắn nhẹ nhàng né sang trái tránh thế, Tô Tử Lăng lại phanh động tác đâm thẳng, nàng quét một vòng ngang từ phải qua trái. Vô Không hắn nhận ra cũng xoay một vòng bay lên không trung lộn thêm một vòng hướng hai chưởng thẳng xuống trên đầu Tô Tử Lăng, mà nàng sau khi biết tấn công thất bại cũng nhanh chóng thủ thế, nàng giang hai tay hướng lên trên chống đỡ chưởng của đại sư hắn tới. Nội lực của nàng tuy rèn luyện từ nhỏ, cũng không ngừng nâng cao nhưng nàng chỉ có công lực gần hai mươi năm sao có thế đối chọi được công lực gần bảy chục năm của đối phương đây, vốn tính tìm cách trốn thoát thì liền nghe giọng nói.
- Nhanh! Xếp bằng! Tập trung luân chuyển toàn bộ nội lực vào đan điền sau đó lại sau đó theo khẩu quyết của ta làm theo!
Tô Tử Lăng dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng nghe theo, nàng một lực đẩy Vô Không bay lên một lần nữa, sau cùng ngồi xuống xếp bằng bắt đầu chuyển nội lực của bản thân vào đan điền mà trên đầu cũng nhận ra một bàn tay đang chuyền một dòng nước ấm vào người nàng. Nàng hiểu rõ cái này là gì, nhưng tại sao? Chỉ biết trước mắt không thể phá hoại được bằng không cả nàng lẫn đại sư hắn đều phải chịu cảnh tẩu hỏa nhập ma. Mỗi khẩu quyết hắn truyền cho nàng đều được làm theo không dám lơ là. Còn cả căn phòng sau một hồi rớt tròng kinh ngạc thì cũng không một ai dám nói chuyện, chỉ dám cố gắng đè lại tiếng thở càng nhỏ càng tốt.
Sau gần một canh giờ trôi qua, Vô Không chỉ để lại cho hắn chục năm công lực để có thể sống tiếp, còn toàn bộ công lực của gần trăm năm qua của hắn đều đưa cho nàng. Tô Tử Lăng công lực cũ chung hòa thêm công lực sau khi được chuyền hiện tại cơ thể lại chưa kịp thích ứng liền một phen thổ huyết rồi ngất đi. Lâm Viễn Trình cũng một phen hoảng hốt chạy tới gần, tới lúc bắt được mạch nàng mới dám thở ra.
Như vậy chuyện Tô Tử Lăng được Vô Không đại sư của Đại Chiếu tự trước mặt quần hùng chân truyền công lực của hắn được vang xa khắp nơi, chính là Mộ Dung Thần sau khi nghe tin xong, hắn cũng liền kinh ngạc muốn rớt hàm...
.