• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ ba sau thành hôn.



Từ cái lần bị thương, Tô Tử Lăng càng tránh né Cố Như Nguyệt hơn, không phải vì sợ mà nàng có cảm giác mỗi lần gặp Cố Như Nguyệt sẽ không có chuyện vui mà chính Cố Như Nguyệt cũng không có ý muốn nhìn thấy Tô Tử Lăng nên ngày thứ hai đôi bên đều chủ động tránh né toàn diện, nhưng hôm nay lại là ngày Cố Như Nguyệt trở về phủ vương gia.



- Mẫu thân, có thể hay không ta không đi? –Tô Tử Lăng làm nũng Mộ Dung Mẫn, nhìn chẳng buồn nhìn chứ đừng nói đi chung xe với cái lão hổ kia.



- Nha đầu ngốc này! sao lại nói như thế, dù sao ngươi cùng nàng danh nghĩa đã là phu thê, ngươi để nàng một mình về nhà mẹ đẻ thì người ngoài sẽ cho rằng thừa tướng phủ mới ngày đầu đã bắt nạt con dâu, phụ thân ngươi sau này sao dám ra đường nữa. –Mộ Dung Mẫn lắc đầu với hài tử này, mới ngày đầu đã cùng quận chúa ẩu đả tuy người bị thương là nữ nhi của nàng nhưng chẳng phải chuyện hay ho để làm lớn, cũng may nàng là chủ mẫu chuyện này cũng bị đè xuống, có điều sang ngày sau nhìn nữ nhi nàng với con dâu như thủy hỏa bất dung, ta có ngươi không, nghĩ sau này ca ca Tô Tử Lăng trở về không biết giải quyết cái rắc rối này làm sao cho tốt, hiện tại Mộ Dung Mẫn chỉ biết im lặng theo dõi.



- ...Tô Tử Lăng chẳng thể nói được câu nào, chỉ biết bĩu môi bộ dáng ủy khuất.



- Nhanh, đừng để quận chúa chờ! –Mộ Dung Mẫn vừa nói vừa thúc Tô Tử Lăng đi ra cửa. Hai mẫu tử đứng chờ bên cạnh xe ngựa một hồi cuối cùng cũng thấy nhân vật chính xuất hiện.



- Mẫu thân, quận mã sớm a, sao lại ra ngoài này? –Vốn sắp trở về phủ vương gia Cố Như Nguyệt cảm thấy vô cùng háo hức cứ như mấy năm không trở về nhưng vừa trông thấy Tô Tử Lăng đứng cạnh xe ngựa tâm trạng liền chẳng thể vui nổi, dù vậy trước mặt Mộ Dung Mẫn nàng vẫn phải cố tươi cười.



- Chúng ta là đang đợi quận chúa, ta và mẫu thân đều chọn xong lễ vật cũng không còn sớm nữa quận chúa mời lên xe. –Tô Tử Lăng đáp "Biết rõ còn cố hỏi! hừ thừa thãi" trong lòng Tô Tử Lăng đầy oán thán nhưng vẫn phải khách sáo.



- Quận mã cũng đi theo sao? "Đừng có nha" –Cố Như Nguyệt dò hỏi.



- Ha ha ha quận chúa thấy sao "Có cho vàng ta cũng không thèm" Tô Tử Lăng phe phẩy chiếc quạt phỉ thúy trên tay, trưng bộ mặt tiêu sái phong tao mỹ nam của nàng, cấp thêm ánh mắt câu người nhưng lại trưng một cái nhếch môi thách thức: Ta đi cho ngươi tức chết!



Nhìn mỹ nam cười trước mặt Cố Như Nguyệt không những không vui ngược lại liền thấy một đám mây đen trên đỉnh đầu, ánh mắt hừng hực lửa giận phóng tới kẻ đang khiêu khích nàng. Mộ Dung Mẫn thì chỉ biết cười trừ lắc đầu hai hài tử này còn chưa lớn khôn nổi chỉ đành đứng ra giảng hòa



- Như Nguyệt, dù sao hôm nay là lễ lại mặt, đương nhiên không thể để mình ngươi trở về một mình rồi, nếu không bộ mặt của vương gia còn đâu.



- Ân...ta biết, mẫu thân không còn sớm nữa, ta đi. –Cố Như Nguyệt ngẫm lại thấy Mộ Dung Mẫn nói cũng đúng, tuy biểu tình không nguyện ý nhưng nàng vẫn cố nhịn lên xe. . W????b‎ đọc‎ ????ha????h‎ tại‎ ﹢‎ Т????‎ ????????t????uyệ????.????N‎ ﹢



- Mẫu thân, vào nghỉ ngơi đi, ta đi. –Tô Tử Lăng cũng không quấy, Cố Như Nguyệt lên xe nàng cũng lên theo.



Nhìn xe ngựa đi xa, Mộ Dung Mẫn cũng không nán lại thêm, dẫn người hầu vào phủ. Trên cả quãng đường Tô Tử Lăng và Cố Như Nguyệt đôi bên cũng đều im lặng tiến thẳng đến vương phủ...



Vương phủ--



- Phụ vương, ta đã về! –Cố Như Nguyệt nhìn thấy thân ảnh của phụ thân nàng Cố Kì Minh đang đứng trước cổng chờ đợi trong lòng liền có bao nhiêu xúc động, quả nhiên phụ thân nàng vẫn đối với nàng trọng yếu. Xe ngựa vừa dừng nàng liền nhảy xuống chạy tới ôm Cố Kì Minh làm nũng.



- Hài tử này, đã là thê tử của người ta rồi mà vẫn chưa học xong lễ nghi sao. –Cố Kì Minh bất lực đối với nữ nhi của hắn, ai bảo hắn chiều hư nàng từ nhỏ làm gì.



- Hiền tế Tô Mặc Sinh tham kiến vương gia, để vương gia đứng ngoài chờ khiến phu thê chúng ta thụ sủng nhược kinh. –Tô Tử Lăng tiêu sái nhẹ nhàng bước xuống xe cung kính tới thi lễ Cố Kì Minh, nàng tự hiểu đây là lần đầu tiên nàng ra mắt nhạc phụ đại nhân lại còn là người hoàng thất phải đề cao chú ý.



- Mặc Sinh hảo hài tử, quả nhiên không nhìn lầm, đúng là tài mạo song toàn ha ha. –Cố Kì Minh thấy Tô Tử Lăng cung kính hiểu lễ liền hài lòng.



- Vương gia quá khen! Mặc Sinh không dám!







- Ha ha hảo, ta và thừa tướng vốn quen biết lâu năm, giờ ngươi đã trở thành phu quân của Như Nguyệt thì cũng nên gọi ta là phụ vương được rồi, gọi vương gia thật xa lạ.



- Ân, phụ vương. –Tô Tử Lăng ôm quyền lễ.



- Ha ha hảo hài tử!



- A, phụ vương, đứng ngoài lâu rồi cũng nên vào phủ nghỉ ngơi. –Cố Như Nguyệt nghe Tô Tử Lăng kêu Cố Kì Minh một tiếng "phụ vương" có chút khó chịu, nàng thực muốn chém Tô Tử Lăng ra mấy phần.



Đại sảnh—



- Quận chúa! –Nam tử dáng người thô kệch nhưng khuôn mặt có vài phần tuấn tú đứng trong đại sảnh đối Cố Như Nguyệt ánh nhìn nhu tình kêu một tiếng.



- Xuyên ca ca, ngươi cũng tới. –Cố Như Nguyệt trông thấy vị nam tử tâm trạng liền thay đổi rõ rệt, ngữ khí ôn nhu so Tô Tử Lăng khác biệt.



- Ân, ta biết quận chúa hôm nay trở về liền cố tình đến bái phỏng vương gia, quận chúa mấy ngày qua có chịu ủy khuất gì không? Nếu có thì để ta giúp ngươi làm chủ. –Nam tử nhìn Cố Như Nguyệt cười ấm áp



- Ta...



- Vị Xuyên ca ca này thật biết nói đùa, quận chúa tại thừa tướng phủ chúng ta sao có ủy khuất được? –Tô Tử Lăng đứng ngoài chứng kiến một màn ngươi ngươi ta ta trước mặt mà khó chịu, tuy vốn chẳng có cảm giác đôi phu thê nhưng phu quân thì đang đứng sờ sờ trước mắt mà thê tử lại cùng một nam nhân khác tâm tình nhu hòa, không phải người ngoài sẽ coi thường chức quận mã nàng đây sao. Lúc Cố Như Nguyệt còn định tiếp lời thì liền bị nàng đánh gãy.



- Ngươi là...-Nam tử nhìn Tô Tử Lăng nghi hoặc.



- Thất lễ! Tại hạ Tô Mặc Sinh lần đầu ra mắt, không biết nên xưng hô vị Xuyên ca ca này thế nào nhỉ?



- A nguyên lai quận mã đại nhân, thất lễ thất lễ, tại hạ Triệu Nhất Xuyên, là thống lĩnh cấm quân hoàng cung. –Triệu Nhất Xuyên không còn ngữ khí ôn nhu lúc đầu, đối với Tô Tử Lăng lại lạnh lùng xen kẽ một tia sát ý.



- Ra là Triệu thống lĩnh "Hừ tiểu tam" không nghĩ Triệu thống lĩnh cùng quận chúa quen biết. –Tô Tử Lăng nhận ra sát ý đối phương nhưng có làm sao, hắn dám động thủ nàng cũng chẳng câu nệ.



- Quận mã thật tinh mắt nha, ta cùng quận chúa vốn quen biết từ nhỏ. –Triệu Nhất Xuyên cười giả tạo.



"Muốn khích ta" Tô Tử Lăng khinh bỉ.



- Ha ha nguyên lai là đôi thanh mai trúc mã...ừm...có lẽ vốn dĩ lớn lên có thể kết làm phu thê phải không Triệu thống lĩnh.



- Quận mã, lời này...-Triệu Nhất Xuyên có chút ngạc nhiên.



- Ấy, Triệu thống lĩnh chớ suy nghĩ nhiều, ta chỉ đang suy luận diễn giải thôi.



- Ha ha quận mã đã suy nghĩ nhiều, ta cùng quận chúa không có gì cả, quận mã không nên đa nghi. –Lòng Triệu Nhất Xuyên có một trận khoái trá, thầm nghĩ chỉ là người tầm thường.



- Đúng vậy, quận mã ta sao đa nghi được chứ, vốn dĩ quận chúa cùng ta đều là với đối phương mến mộ nên mới nguyện ý phu thê vĩnh kết đông tâm. Có phải không quận chúa? "Hahaha ta cho ngươi cười thế nào" Tô Tử Lăng cười nham hiểm, muốn chơi khích tướng với nàng, không có cửa đâu.







- Ta, ân...



Cố Như Nguyệt một hồi chứng kiến đoạn đối thoại liên quan tới nàng vốn không để ý nhưng nghe Tô Tử Lăng hỏi đến nàng liền chẳng kịp ứng phó, chỉ biết mặt đỏ tai hồng cúi đầu vẻ e thẹn, nhưng thực tế nàng đang nổi giận tâm không ngừng mắng chửi "Đại hỗn đản! Nói lung tung cái gì mà mến mộ lẫn nhau chứ! Ta chưa xé xác ngươi đã là may rồi! Aaaaaaa". Triệu Nhất Xuyên lại không hiểu ý tứ đó của Cố Như Nguyệt, miệng có chút cứng nhắc không nói lên lời, trông thấy vẻ mặt tươi cười khoái trá của Tô Tử Lăng mà trên trán cũng dần đen.



- Khụ! Được rồi, các ngươi đứng nói chuyện mãi mệt rồi, cũng đến giữa ngọ, hảo hảo lại bàn ngồi dùng bữa. Người đâu, dâng bữa. –Cố Kì Minh nhìn ba người đối thoại có chút không tự nhiên liền lên tiếng.



- Vâng –Những người hầu nghe xông liền nhanh chóng bưng đồ xếp lên chiếc bàn rộng nằm giữa đại sảnh.



Cố Kì Minh ngồi ở trung tâm, Cố Như Nguyệt cùng Tô Tử Lăng tuy đôi bên vô cùng chán ghét nhưng vẫn phải ngồi cạnh nhau đối mặt Triệu Nhất Xuyên.



- Quận chúa, hôm nay vương gia đặc biệt chuẩn bị toàn những món mà quận chúa ưa thích nhất, quận chúa nhớ ăn nhiều. –Triệu Nhất Xuyên quả nhiên biết chiếm tiện nghi, cũng không quên chọc bì Tô Tử Lăng.



"Hừ, còn dám đấu! Ta xem ngươi lấy gì đấu với ta" Tô Tử Lăng liếc nhìn vẻ mặt "Ta đây là người hiểu quận chúa nhất!" của Triệu Nhất Xuyên, cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại vui vẻ đối Cố Kì Minh.



- Không nghĩ phụ vương thương yêu quận chúa nhiều vậy, thân là phu-quân-của-quận-chúa thật hổ thẹn. –Tô Tử Lăng cố ý nhấn mạnh "phu quân của quận chúa" đả kích Triệu Nhất Xuyên đừng cuồng vọng.



Hiển nhiên Triệu Nhất Xuyên nghe tới đó cũng giận tím mặt, chỉ cố mỉn cười, nhưng dưới gầm bàn đã nắm chặt quyền.



- Ân, chỉ có phụ vương là thương ta nhất. –Cố Như Nguyệt thì không để ý đến câu Tô Tử Lăng nói, cũng không nhìn tới sắc mặt đen xịt của Triệu Nhất Xuyên.



- Ha ha Nguyệt nhi, nói thế không đúng rồi, giờ không chỉ có ta và mẫu phi yêu thương ngươi nữa mà còn có phu quân của ngươi nữa, hắn sau này sẽ vì chúng ta mà chăm sóc tốt cho ngươi.



- Đúng vậy, thân là quận mã ta đương nhiên sẽ vì quận chúa mà hao tâm tổn trí. –Tô Tử Lăng phu họa theo, cũng không quên liếc nhìn vẻ mặt đang đau đớn của Triểu Nhất Xuyên.



Cố Như Nguyệt im lặng, diện vô biểu tình, nàng càng lúc càng chán ghét kẻ làm quận mã đó, không chỉ là đăng đồ tử lại còn là kẻ khẩu thị tâm phi.



- Ha ha hảo hài tử, giao Nguyệt nhi cho ngươi ta cũng yên tâm.



- Đúng rồi, ta nghe nói mẫu phi gần đây thân thể không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?



- Mặc Sinh có mảnh hiếu tâm, vương phi chỉ là bệnh cũ. –không nói thì thôi nhắc tới thì Cố Kì Minh cùng Cố Như Nguyệt lại một trận trầm mặc, Tô Tử Lăng cũng giật mình trông thấy mắt Cố Như Nguyệt đang dần đỏ hoe, định nói thêm thì Triệu Nhất Xuyên xuất hiện.



- Quận mã chắc không biết vương phi bị bệnh mấy tháng nay chưa khỏi, vương gia và quận chúa vì chuyện này mà đau lòng không thôi,quận mã vẫn nên hạn chế chạm vào.



- Là ta thất trách, không biết phụ vương có thể để ta tới thăm mẫu phi được không? "Đến lão hổ cũng sắp khóc, xem ra là bệnh không nhẹ. Ai nha tự nhiên để ý nàng ta làm cái gì chứ!" Tô Tử Lăng lắc đầu với chính lời nói trong đầu nàng, nàng thầm mắng bản thân dễ nhẹ dạ.



- Tùy ngươi, Nguyệt nhi cùng Mặc Sinh vào biệt viện thăm vương phi nàng đi, ta cùng Nhất Xuyên có chuyện cần bàn. –Cố Kì Minh xua tay.



- Ân phụ vương.



Cố Như Nguyệt cùng Tô Tử Lăng thi lễ rồi tiến thẳng đến biệt viện phía đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK