• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3 ngày sau.



- Không nghĩ kinh thành lại nhộn nhịp đến thế! Ngũ sư đệ, ngươi đi về trước đi, ta cùng đại sư huynh đi tham quan sau đó mới tới phủ thừa tướng! –Vũ Hoán tính khí thích náo nhiệt vừa bước vào thành đã lôi Vân Phi đi chơi.



[Đệ Hương lâu]*chỉ chỉ*-Đồ đệ ngoan ta cũng...



- Không được! –Tô Tử Lăng lạnh giọng



- Nhưng ta..



*đi thẳng*-Không được! Sư phụ mà dám đi thì đừng nhìn mặt đệ tử nữa.



- Được, ta không đi nữa hì hì đệ tử ngoan chớ giận sư phụ nha.



Sau đó hai sư đồ cùng về phủ.



Thừa tướng phủ--



- Phụ thân, mẫu thân ta đã trở về!



- Hề hề phu phụ các ngươi vẫn hạnh phúc quá ha! Mẫn Mẫn nhà ngươi vẫn xinh đẹp như xưa!



*Rầm*-Hỗn tử, quỳ xuống cho ta! –Tô Hoàn tức giận một chưởng xuống bàn.



Nghe tin Tô Tử Lăng trở về, Tô Hoàn cùng Mộ Dung Mẫn đã ngồi sẵn ở đại sảnh, Tô Hoàn lúc này tức giận bộc phát, mà Mộ Dung Mẫn cùng Lâm Viễn Trình cũng kinh hãi "Cái người điềm đạm mọi ngày đâu rồi!". Tô Tử Lăng không ngờ Tô Hoàn lại tức giận tới vậy, đành quỳ xuống.



- Ngươi có biết bản thân đã mắc tội gì không! –Tô Hoàn lại tiếp tục phán xét.



- Phụ thân, ta không biết! –Tô Tử Lăng ỉu xìu đáp.



- Được! Vậy để ta nhắc cho ngươi biết! Tội thứ nhất! Không làm tròn nghĩa vụ phu thê! Ngươi đi ra ngoài không một câu một lời, ngươi để không chỉ chúng ta mà còn Như Nguyệt vì ngươi mà lo lắng không yên! Còn tội thứ hai! Ngươi không làm tròn nghĩa vụ của một thần tử! Cho dù Như Nguyệt có là thê thử của ngươi thì nàng ta vẫn là quận chúa thân phận, mà ngươi là thần tử lại không một chút tôn trọng đến mặt mũi của quận chúa cũng như không tôn trọng mặt mũi của hoàng thất! Có nên đáng phạt không?



- Phụ thân...ta..ta biết sai rồi, người muốn phạt ta cái gì ta cũng chấp nhận!



- Lão gia! –Mộ Dung Mẫn nghe xong liền hoảng hốt, nếu phạt quỳ ở từ đường hay chép sách thì không sao nhưng lỡ phạt bằng trượng côn thì chẳng lẽ..



- Cái tên tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì với đồ đệ ngoan của ta! Nó là bởi vì ta mới phải đi theo, ngươi muốn phạt thì phạt lão nhân ta nè! –Lâm Viễn Trình nhìn đệ tử cưng của hắn bị phạt trước mặt sao hắn chịu để yên.



- Dược vương tiền bối! Người là ngoại nhân, đây là chuyện nhà của ta, người đừng nên nhúng vào! –Tô Hoàn cơn giận vẫn chưa nguôi, dù có thêm người nói vào thì cũng chỉ như đổ thêm dầu.



- Chuyện nhà các ngươi cái gì! Ngươi còn chưa bao giờ đến tìm nó chứ đừng nói tới thăm, rồi tới khi có chuyện ngươi mới tìm nó chở về!..



- Sư phụ, đừng nói nữa. –Tô Tử Lăng biết Lâm Viễn Trình sẽ vì nàng mà nói, nhưng việc này nàng là tự làm tự chịu.



- Lăng nhi! Ngươi cứ im lặng để ta dạy bảo tên tiểu tử phụ thân của ngươi! Lăng nhi nó đã từ nhỏ không có mẫu thân phụ thân ở bên. Lão nhân ta đây từ lúc nó 3 tuổi đã thay các ngươi chăm sóc còn truyền y thuật cho nó, cũng chỉ mong muốn sau này nó có thể tự mình chăm sóc bản thân! Nếu nói ngoại nhân thì ngươi mới là ngoại nhân! Ngươi chức thừa tướng thì giỏi lắm sao? Đến chuyện trong nhà cũng không làm tốt thì có gì hay ho mà đi dạy dỗ đồ đệ của ta! Nó là tâm can bảo bối của ta! Ngươi dám đụng tới coi! –Lâm Viễn Trình mặc kệ Tô Tử Lăng ngăn cản, hắn nói hết những ủy khuất của nàng trong 16 năm qua mà chính hắn chỉ nghĩ tới liền đã tức giận.



Tô Hoàn bị nói như vậy hắn cũng đau lòng khôn nguôi, hắn vì triều đình mà hi sinh thân phận của nữ nhi hắn, lại còn chia cắt nàng với phụ mẫu huynh đệ từ nhỏ, bây giờ vì an nguy của hắn cùng người nhà mà ném nàng vào biển lửa, nói hắn không đau lòng sao có thể là giả chứ, nữ nhi hắn có mệnh hệ gì hắn cũng đau xót như cắt da cứa thịt vậy.







- Sư phụ! Người không cần phải nói thêm nữa, ta dám làm cũng dám nhận, ta vốn đều là tự nguyện không ai ép buộc được ta cả! –Tô Tử Lăng nói.



- Đồ đệ ngoan! Nhưng mà... –Lâm Viễn Trình đau lòng khi nghe Tô Tử Lăng nói vậy, hắn là muốn tìm cho nàng một công đạo vậy mà lại bị đá đổ. Nên giận hay buồn đây.



- Sư phụ, ta biết ngươi cũng thương yêu ta như tôn tử trông nhà vậy, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không sao, để lát nữa ta mua rượu thịt ngon cho ngươi! –Tô Tử Lăng ý cười hướng Lâm Viễn Trình.



- Đồ đệ ngốc! Ta mặc kệ ngươi luôn! –Lâm Viễn Trình thực sắp hộc máu với nàng, đành về chỗ ngồi uống trà nuốt hỏa.



Tô Tử Lăng nhìn Lâm Viễn Trình ngồi yên ổn rồi mới quay lại đối Tô Hoàn ánh mắt kiên định.



- Phụ thân, ta đã nói sẽ tự làm tự chịu, ngươi muốn trách phạt ta, ta không oán hận nửa câu!



- Được! Là ngươi tự làm tự chịu không oán không trách! Vậy ngươi muốn phạt gì! –Thấy nữ nhi hắn kiên định vậy hắn dù đau nhưng vẫn không muốn phá lệ.



- Ta đã mắc hai đại tội, vậy phụ thân phạt ta mỗi tội 20 trượng, quỳ gối trong từ đường một đêm như để răn dậy! –Tô Tử Lăng quyết đoán.



- Không Được!



Cố Như Nguyệt từ xa chạy đến, cũng thực đúng lúc, Tô Tử Lăng trở về chưa lâu thì nàng cũng từ vương phủ đi về. Mới xuống xe ngựa thì đã thấy tiểu Mai chạy bán sống bán chết đi ra nói kẻ kia đang bị quỳ trước sảnh đường chịu phạt, mà Cố Như Nguyệt nghe đến đó cũng đi tìm người. Vừa tiến vào trong sân đã liền nghe tiếng kẻ mà nàng đáng giận lâu nay, nhưng khi nghe kẻ đó nguyện bị phạt trượng côn thì liền xót, nàng cũng không nghĩ ngợi mà chạy ra can.



- Quận chúa! –Tô Hoàn, Mộ Dung Mẫn cùng Tô Tử Lăng đều đồng thanh kêu.



- Phụ thân xin nể tình quận mã mà giảm nhẹ tội! –Cố Như Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Tử Lăng sau quỳ trước Tô Hoàn cùng Mộ Dung Mẫn.



- Như Nguyệt! Ngươi không thể quỳ như vậy được! –Toàn bộ người trong sảnh lúc này đều vì nàng mà hốt hoảng, tiểu Liên thấy Cố Như Nguyệt quỳ mà cũng quỳ theo, tiểu Mai cũng không tự chủ cũng quỳ theo đó, Tô Hoàn cùng Mộ Dung Mẫn thì lại phen kinh hãi, đến đỡ nàng nhưng thế nào nàng cũng không nhúc nhích.



- Vì sao ta không thể? –Cố Như Nguyệt hỏi.



- Ngươi là quận chúa thân phận, là người hoàng thất sao có thể quỳ dưới dân thường được chứ. -Tô Hoàn thấy Cố Như Nguyệt không mảy may đứng dậy đành bất lực ngồi xuống.



- Phụ thân, mẫu thân, các người đã gọi ta một tiếng Như Nguyệt, ta cũng kêu các người một tiếng phụ thân mẫu thân tức là ta đã người của Tô gia, cũng chính là thê tử của quận mã. Mà nữ tử gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, ta cũng không phải là ngoại lệ.



Nghe Cố Như Nguyệt một phen giải thích, chính Tô Hoàn cũng thấy có lý.



- Vậy Như Nguyệt ngươi lúc nãy nói không được là ý gì?



- Ta muốn hỏi phụ thân vì tội gì mà phạt quận mã? –Cố Như Nguyệt mới trở về đã hiểu gì đâu, nhưng nàng vẫn từ tốn tìm hiểu.



- Sinh nhi ngươi trả lời nàng đi! –Tô Hoàn để cho Tô Tử Lăng tự nói, coi như để nằng trực tiếp xin lỗi Cố Như Nguyệt.



- Ta đã mắc hai tội. tội thứ nhất là không làm tròn nghĩa vụ phu thê, ta ra ngoài đã lâu lại không có tin tức khiến quận chúa vì ta mà lo lắng, mà tội thứ hai là bản thân tuy là phu quân của quận chúa nhưng cũng là thần tử, mà thần tử ta đối quận chúa không tôn trọng, ngày đó cũng là ta không tốt, đối với quận chúa những lời rất khó nghe. Đây chính là hai đại tội ta đáng chịu, tuyệt nhiên không hối hận! –Tô Tử Lăng vừa nói cũng vừa quan sát Cố Như Nguyệt gần đây lại gầy chút ít thì phải, những vẫn kinh diễm động lòng.



Cố Như Nguyệt cũng một phen ngắm nghía đối phương, vẫn là cái vẻ mặt đáng ghét cũ, vẫn tuấn mỹ, không có gì khác biệt nhưng cũng có chút gầy đi, khuôn mặt cũng mệt mỏi, chẳng lẽ đã chịu cực ở bên ngoài.



- Như Nguyệt ngươi đã nghe rồi đấy! hắn là tự làm tự chịu, làm phụ thân ta cũng không cản được. –Tô Hoàn nhìn cảnh tượng trước mắt mà tâm cũng hạ xuống không ít.



- Ân, phụ thân, ta cũng đã rõ! –Cố Như Nguyệt quay sang hướng Tô Hoàn đáp.



- Nếu ngươi đã hiểu thì đứng lên đi!







- Không! Ngược lại ta cũng xin phụ thân đối với ta dùng hình phạt. –Cố Như Nguyệt cũng đòi chịu phạt.



- Hảo! Ha ha ha thế mới xứng làm nương tử của đồ đệ ta chứ ha ha ha.



Trong lúc khi mà tất cả vì nàng kinh hãi thì lúc này chỉ có mình Lâm Viễn Trình là cao hứng nói một tiếng đánh động mọi người. Cố Như Nguyệt thì lúc nói ra câu đó xong cũng nhận ra bản thân nàng hôm nay vì cái gì mà muốn cùng người kia chịu họa theo. Nhưng nghe Lâm Viễn Trình nói câu đó rồi nhìn nét mặt hết sức ngạc nhiên của Tô Tử Lăng thì mặt nàng không chỉ nóng lên mà tâm cũng cuộn tràng cảm xúc kì lạ.



- Khụ! Như Nguyệt, ngươi vì cái gì muốn cùng chịu tội với Sinh nhi chứ? –Nghe câu nói của Lâm Viễn Trình, hắn cũng tỉnh táo lại, hướng Cố Như Nguyệt một cái đáp án.



Cố Như Nguyệt cũng cố gắng đè lại cảm xúc vui vẻ cũng như khuôn mặt phiến hồng của nàng hướng Tô Hoàn giải đáp.



- Phụ thân, bản thân ta cũng là mắc một tội.



- Như nguyệt, ý ngươi là sao? –Tô Hoàn khó hiểu.



- Phụ thân, Như Nguyệt cũng là mắc vào tội không làm tròn nghĩa vụ phu thê, bản thân đã là thê tử của quận mã nhưng trước giờ không thèm để ý, quan tâm chăm sóc cho phu quân ngược lại còn thường xuyên gây gổ rồi đả thương phu quân, lại còn vì ngoại nhân mà đối xử không tốt với phu quân. Ta nói như vậy cũng có nghĩa muốn được phụ thân đối ta giống như phu quân mà răn dạy lại. mong phụ thân thành toàn! –Cố Như Nguyệt trả lời một cách trôi chảy, không một điểm suy nghĩ.



- A. Cái này...-Tô Hoàn nghe lý do như vậy cũng không thể bác bỏ, nhưng hắn sao dám dùng trượng côn với Cố Như Nguyệt chứ, đành phải nhìn Mộ Dung Mẫn cầu kiến.



Mộ Dung Mẫn nhìn phu quân nàng cầu ý kiến, nàng còn đang không muốn để ý hắn đó, rõ ràng cũng là nữ nhi của hắn vậy mà lại cố ý để nữ nhi chịu đánh đến lúc thấy quận chúa là lại e dè. Tất nhiên không phải nàng ghét nàng dâu này đâu ngược lại còn cảm thấy rất cao hứng nữa, nàng ta vì nữ nhi mình đi cầu tình với phu quân nàng, không những thế lại còn là họa phúc cùng hưởng. Nhưng thật tiếc, nếu như nữ nhi của nàng là nam tử cũng nếu như đó không phải thê tử của Mặc Sinh, nghĩ tới đó cũng đau lòng, rốt cuộc nữ nhi nàng vì cái gì mà lão thiên gia trêu đùa vậy.



- Lão gia, dù sao Sinh nhi với Như Nguyệt mới thành thân chưa bao lâu, mà tuổi trẻ lại nhiệt huyết không tránh khỏi những sai lầm. Ngươi nghĩ sao nếu cùng phạt cả hai quỳ ở từ đường hai canh giờ. –Mộ Dung Mẫn hướng hình phạt nhẹ cho cả hai.



- Hảo, ta nghĩ cái này cũng tốt lắm, Sinh nhi cùng Như Nguyệt đến từ đường quỳ hai canh giờ mới được dừng. –Tô Hoàn cũng thuận thế nói theo.



- Vậy Như Nguyệt đa tạ phụ thân mẫu thân răn dạy. –Cố Như Nguyệt cũng phụ họa theo.



- Không được! –Tô Tử Lăng lúc này mới nói.



- Còn chuyện gì nữa? –Tô Hoàn cũng không có ý phạt trượng Tô Tử Lăng định theo thế mà dìm chuyện xuống nhưng nữ nhi ngốc của hắn hình như không có hiểu.



- Ta vẫn còn một tội nữa! Nếu đã định mức phạt tội kia thì tội còn lại xin phụ thân ban cho ta 20 trượng. –Tô Tử Lăng không biết cứng đầu giống ai.



- Nếu vậy phụ thân cũng phạt ta luôn! –Cố Như Nguyệt nghe Tô Tử Lăng đòi phạt trượng nàng cũng hốt hoảng theo.



- Quận chúa đừng giỡn nữa! –Tô Tử Lăng quay sang bên nhìn Cố Như Nguyệt.



- Ta không có giỡn! –Cố Như Nguyệt chắc nịch.



- Như Nguyệt vì sao ngươi muốn bị phạt? –Mộ Dung Mẫn hỏi.



- Ta đúng là quận chúa thân phận, đúng là quận mã thân là thần tử nhưng không tôn trọng hoàng thất mặt mũi đáng bị phạt. Nhưng ta cũng là thê tử của hắn, mà đã là phu thê thì họa phúc đều hưởng, cũng thỉnh phụ thân mẫu thân ban phạt.



Tô Tử Lăng nghe Cố Như Nguyệt hết lần này tới lần khác vì nàng cùng san sẻ chịu phạt, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt rất mãnh liệt. Nàng nên làm sao đây, liệu sau này Cố Như Nguyệt biết được thân phận của nàng sẽ ứng xử làm sao đây.



- Nếu đã họa phúc cùng hưởng thì cứ ở từ đường quỳ một đêm đi! –Tô Hoàn cũng không thể phạt nhẹ nhưng càng không thể phạt trượng côn hướng Tô Tử Lăng và Cố Như Nguyệt được.



Cố Như Nguyệt nghe vậy cũng thở ra, chỉ có Tô Tử Lăng mặt khó chịu. Không phải vì bị phạt quỳ qua đêm mà bởi nếu chỉ mình nàng thì không lo chỉ sợ người kia vì nàng mà chịu khổ theo, cho dù có cảm động nhưng cũng đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK