• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Cường nhìn thấy đứa bé liền bật khóc. Một người đàn ông lớn như vậy liền bật khóc giữa chốn đông người. Tiếng khóc nghẹn ngào chẳng cất lên lời. Mạnh Cường run rẩy giơ tay nói:"Có thể bế nó một chút, được không?"

Thuỷ Tiên không từ chối, cô đưa đứa bé xuống cho Mạnh Cường, nhìn thấy đứa bé trong lòng anh ta cô nói:" Chị ấy vẫn ổn, sau này đừng đến nữa, nếu muốn gặp đứa bé tôi có thể cho anh gặp, phụ nữ có thai sau sinh không thể chịu kích thích".

Thuỷ Tiên sau ngày hôm đó cũng không hay tới bệnh viện, dạo này không biết gia đình cô có tiệc gì một vừa hai phải bắt cô về nhà còn xin nghỉ một tuần cho cô.

Thuỷ Tiên về đến hai ngày mới biết là một cuộc hội thảo trao đổi kinh doanh, vốn ban đầu cũng không để ý lắm nhưng cô cảm thấy bị nhìn trộm.

Khi cuộc hội thảo kết thúc, cô lên tấm thân lên giường, cả ngày phải giữ hình tượng sớm đã mệt, đi giày cao gót cả ngày chân đã bị cứa đến đỏ ửng.

Thuỷ Tiên thầm than với trời. Vốn xã hội bây giờ cũng cô nàng ngầm thìa vàng ở vạch đích như cô cũng không cần phải giữ mấy cái phép tắc này chỉ cần không quá lỗ mãng quá là được.

Điển hình chính là Kiều Linh, đối với cha mẹ cô nàng chỉ cần cô tài giỏi, có thể kế nghiệp kinh doanh gia đình thì mấy cái lễ nghi thời xưa ấy không học cũng được. Nhưng Tô phu nhân khác, bà luôn dạy Thuỷ Tiên phép tắc, dạy cô cách ứng xử, dạy cả võ công cho cô.

Trong mắt mọi người bà là người kiện toàn, yêu thích sự hoàn hảo, chính vì vậy cô con gái của bà cũng phải hoàn hảo như vậy.

Thuỷ Tiên tiếp thu rất nhanh nhưng phản ứng của cô rất chậm, so với người bình thường chính là không có phản ứng gì. Khi bị ngã người khác có thể lấy hai tay chống vế phía trước nhưng cô lại để cả người rơi xuống đến khi phản ứng thì mặt đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Cha mẹ cô vốn đón cô về để đưa cô đi đúng bữa hội thảo hôm đó, sau đó bảo cô an phận ở nhà không có đi đâu nữa.

Thuỷ Tiên sớm đã quen, cha mẹ cô đều như vậy, mọi năm đúng dịp này lại đưa cô về, không những không cho cô đi còn thu điện thoại của cô.

Thuỷ Tiên đợi một tuần trôi qua. Cô liền xuất phát trở về nhà trọ. Điện thoại do mẹ cô cầm cũng trả lại.

Tuần này trôi qua, vừa mới bước chân lên xe thì tiếng "ting" của điện thoại dồn dập nhảy ra.

Có 3 cuộc gọi nhỡ và hàng đống tin thông báo từ các ứng dụng trên điện thoại. Trong đó có 1 cuộc đến từ Kiều Linh, hai cuộc đến từ Đức khiêm.

Thuỷ Tiên gọi cho Đức khiêm, đầu giây bên kia rất nhanh bắt máy, giọng nữ vang lên"alo"

Thuỷ Tiên nhíu mày, tiểu gian tặc lén cô yêu đương sao:"ai vậy!".

Đầu dây bên kia nghe thấy lời hỏi liền nói:"em là đàn em khoá dưới của chủ nhân chiếc điện thoại này, hiện tại anh ấy không có ở đây chốc nữa chị có thể gọi lại được không?"

Thuỷ Tiên nhẹ giọng đáp được sau đó cúp máy. Cô nàng ném chiếc điện thoại sang một bên hù hù hai tiếng. Gọi lại mơ đi!

Tiếng chuống từ điện thoại vang lên, Thuỷ Tiên tưởng Đức khiêm gọi lại không thèm nghe nhưng lại cầm điện thoại lên xem, nhỡ đâu là Kiều Linh gọi thì sao. Sự thật chứng minh, cô đoán đúng.

Thuỷ Tiên bắt máy. Đầu giây bên kia run rẩy nói:" Tiên, Tiên ơi, Chị Ngân sảy ra chuyện rồi".

Thuỷ Tiên lúc này làm gì còn tâm trí nghĩ xem cô gái vừa rồi là ai sắc mặt biến sắc nói:"sao vậy?".

"Bác sĩ bảo chị ấy bị tiền sản giật nguy hiểm đến tính mạng, Tiên, Tiên ơi tao làm gì bây giờ, chị ấy chứ ngủ gần một ngày rồi!"

Giọng Kiều Linh nói đến đây run rẩy kịch liệt, cô khóc nấc lên. Thuỷ Tiên tay cũng run lên cô nói:" tao đến ngay bây giờ"

Thuỷ Tiên đập tay lên phía trước:" Chú Thắng, chú có thể phóng nhanh hộ cháu đến bệnh viện phụ sản Việt Bắc được không"

"Cô chủ có chuyện gì vậy?".

Thuỷ Tiên nói lại lời vừa rồi Kiều Linh nói. Ông Thắng không phóng nhanh ông rẽ sang một đoạn khác đến khi ra đường lên liền phóng như bay, chỉ mất 10p liền dừng trước cổng bệnh viện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK