• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa Đông chẳng mấy chốc đã sắp hết, tuy rằng trời vẫn còn lạnh nhưng đã sớm có những tia nắng ấm áp, Kiều Vân Hy có nhã hứng dẫn tiểu Tứ cùng tiểu Như ra ngoài phơi nắng, ba người nằm trên ba cái ghế dài ngả lưng ra sau tận hưởng thoải mái, riêng tiểu Như ngại ngùng một chút, cô dù gì cũng chỉ là một người hầu, được hưởng cái ân điểm như vậy thật không khỏi khiến người ta ghen tị, đến Kính Mạ đi qua còn cố ý liếc cô một cái nhưng sau đó lại cười xòa xòa nói:

" Nha đầu nhà ngươi thật có phước nha!"

Tiểu Như chưa kịp nói gì đã thấy Kiều Vân Hy nhỏm người dậy lên tiếng:

" Kính Mạ, hay là cô cũng mau qua đây đi, ta sai người mang ghế cho cô." Kính Mạ hơi giật mình, làm nô tì bao nhiêu năm cũng chưa thấy ai có được cái ân điểm này nên hiển nhiên không dám nhận:

" Nô tì tạ ơn phu nhân, có điều...." chưa nói hết câu Kiều Vân Hy liền hiểu ý, vẫy tay gọi mấy gia nô trong phủ phân phó. Nàng phân phó cái gì không cần biết, quan trọng là kết quả khi Ngạo Trác Lăng từ bê ngoài trở về đã thấy cảnh toàn bộ nữ nhân trong phủ vắt chéo chân ngồi phơi nắng, còn nam nhân một bên đoán rằng chỉ hận không được thay bọn họ ngồi vào cái vị trí đó. Gia nô nhìn thấy hắn đồng loạt cúi đầu chào một tiếng " Vương gia." Mấy nô tì kia trên ghế cũng giật mình nhảy xuống cúi người, riêng Kiều Vân Hy vẫn không mảy may động tĩnh. Ngạo Trác Lăng miệng hơi cong lên, sau đó không để ý đến mấy người kia, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng. Kiều Vân Hy lười biếng mãi mới lăn người qua nhường chỗ cho hắn, miệng lầm bầm:

" Chàng thích ngồi thì kêu người lấy thêm ghê đi, tranh với ta làm gì?"

Không ngờ Ngạo Trác Lăng đột nhiên cúi người xuống sát mặt nàng cười tà tà mị mị:

" Ta vốn dĩ là cố ý muốn ngồi chung với nàng."

Rầm một cái...là Kiều Vân Hy bị lăn xuống đất, rõ ràng là bị hắn đùa cợt.

Tản Thanh cung nằm ở phía Tây chính điện, vốn là nơi ở của Vương quý phi Vương Uyển nhưng từ ngày tiên đế mất, Vương quý phi xuất gia chuyển tới lo chuyện nhang khói nơi miếu thờ Ẩn Hồ tướng quân thì hầu như không có ai lui đến nữa, trưa hôm nay đột nhiên xuất hiện bóng người. Thời điểm Khanh Nhạ cùng công công hộ giá tình cờ đi ngang qua không ngờ nhìn thấy Dẩn Khang cùng lúc bước ra, viên thái giám nhìn thấy y liền cúi đầu hành lễ: 

" Tham kiến nhị vương gia."

Dẩn Khang hoàn toàn coi như không nhìn thấy gì, thậm chí y cũng không để Khanh Nhạ vào mắt, chỉ hơi cúi đầu một chút, miệng cũng không buồn nhếch, thản nhiên lướt qua. Khanh Nhạ đối với biểu hiện của y hoàn toàn không tức giận, bao nhiêu năm qua kể từ ngày mẫu thân của Dẩn Khang qua đời y đã coi như không có vị ca ca này rồi, kể cả khi Khanh Nhạ lên kế vị hoàng đế cũng không nhận được phục tùng tuyệt đối, có chăng là vô cùng miễn cưỡng, cũng vì việc này mà có người ca tụng hoàng đế bao dung cũng có người nói nhu nhược bao che để Nhị đệ lộng hành.

" Nhị đệ đợi chút." Dẩn Khang đi được mấy bước Khanh Nhạ liền cất tiếng, giọng điệu không nghe ra điều gì bất thường. Y nghe xong cũng không cố tình đi tiếp, đập quạt giấy gấp lại trên tay, hơi xoay người lại, nhìn không rõ khóe miệng y hơi nhếch lên, không biết dụng ý gì:

" Hoàng thượng có gì phân phó?"

Khanh Nhạ khoát tay, công công liền mang thiệp mừng tới giao cho Khanh Nhạ, y tiện tay cầm lấy. 

" Việc giữa chúng ta cũng lâu như vậy rồi, sinh thần Vương nhi hi vọng đệ sẽ tới."

Dẩn Khang hơi liếc mắt xuống tấm thiệp trên tay, nghĩ gì đó sau cùng đáp:

" Thần tuân chỉ." nói xong liền đi khỏi.

Từ đầu đến giờ có một nhân vật chưa từng xuất hiện đó chính là đấng mẫu nghi thiên hạ Quách Dương Ngọc, lúc trước ở Kiều phủ là muội muội sinh đôi của hoàng hậu, thật ra mà nói thì dung mạo thật sự của Quách Dương Ngọc rất ít từng thấy qua, bình thường nàng ta luôn mang màn che mặt, cũng rất hiếm khi thiết triều cùng hoàng thượng, điều này làm rất nhiều người không khỏi cảm thấy kì quái nhưng không ai dám bày tỏ.

Vẫn là cái dáng vẻ mỗi lần gặp nàng người ta thường thấy, một lớp màn xa mỏng che mất phân nửa khuôn mặt, quần thần lần lượt cúi đầu hành lễ, nàng từ tốn khoát tay, hành động đó, người ta hình dung sau lớp màn này là một gương mặt u buồn, xong nghĩ tới liền không dám nghĩ tiếp nữa. Có lẽ nàng buồn phiền chuyện không thể sinh nhi tử cho hoàng thượng.

" Tương muội, bổn cung qua thăm Vương nhi một chút." 

Trước mặt là Phỉ thúy cung, nơi ở của Tương quý phi, quý cung này cũng là sau khi nàng ta sinh hạ Vương Lạc mới được hòang thượng ban thưởng. Lúc Quách Dương Ngọc tới nơi vừa vặn gặp nàng ta đang ngắm hoa, nhìn thấy Quách Dương Ngọc cũng không vội vàng cúi đầu hành lễ:

" Hoàng hậu cát tường." Có điều sau đó liền khéo léo từ chối Quách Dương Ngọc:

" Hòang hậu thứ lỗi, Vương nhi cả ngày vui chơi, vừa mới ngủ một chút."

Quách Dương Ngọc cũng không làm khó nàng ta, " Ừm" nhẹ một tiếng sau đó rời khỏi, nói khi khác sẽ tới thăm. Qua khỏi một đoạn tỳ nữ thân cận Tố Nhi bên cạnh liền thể hiện chút phẫn uất thay cho chủ tử, không kìm nổi nói ra mấy câu:

" Tương quý phi cũng thật là quá đáng, rõ ràng là không muốn cho nương nương gặp hoàng tử, mới rồi còn nghe tiếng khóc, sao có thể nhanh như vậy đã đi ngủ?"

Quách Dương Ngọc bước chân hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng liền bước tiếp hướng về tẩm cung muốn nghỉ ngơi, trước đó còn nghiêm khắc dạy bảo tỳ nữ kia: " Không được nói bừa." Tố Nhi cắn môi im lặng đi theo nàng.

Vì là khoảng thời gian lúc giao thời cho nên rất dễ bị cảm, Kiều Vân Hy ôm cổ ho khan, Ngạo Trác Lăng ở bên cạnh thấy nàng ho không ngừng quay sang nhíu mày:

" Nàng cảm rồi? Không phải ta đã dặn phải chú ý sức khỏe sao? Xem kià, tiểu Tứ còn chưa bệnh nàng đã thành ra thế này rồi."

Kiều Vân Hy đang yên đang lành bị mắng trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức, cố gắng kìm cơn ho đang dâng lên tới cổ cãi lại:

" Ta bị bệnh chàng không quan tâm còn mắng ta?"

Ngạo Trác Lăng lắc đầu không định cãi nhau với nàng nữa, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người, tiểu Như bưng bát thuốc nóng hổi đưa cho nàng: " Phu nhân, người mau uống thuốc cho khỏi bệnh, nô tỳ vừa sắc xong, uống nóng có hiệu quả tốt hơn."

Nàng đưa tay đỡ lấy, đặt lên bàn lại sực nghĩ ra điều gì, quay sang hỏi tiểu Như:

" Phải rồi, sao em biết ta bị cảm?"

" Em...ở với phu nhân bao lâu lại không biết biểu hiện sắp bị cảm của phu nhân sao?"

" Ừm, lát ta uống, em có việc gì cứ đi làm trước đi."

" Dạ."

Tiểu Như đi ra gặp Từ Viễn đang ngồi uống trà trong đình viện, thấy hắn nhìn ra thì gật đầu một cái sau đó đi thẳng. Từ Viễn lại nâng chén chà lên, uống một ngụm nhỏ sau đó xách kiếm đứng dậy.

" Nàng uống thuốc xong thì mau đi nghỉ ngơi, mất công... tiếu Tứ biết được sẽ lo lắng...khụ."

Kiều Vân Hy nghe hắn nói xong liền bĩu môi: " Tiểu Tứ lo lắng? Vậy chàng không lo lắng cho ta sao?"

Ngạo Trác Lăng vốn đã bước được mấy bước, nghe nàng nói liền dừng lại, khóe môi cong lên thành nụ cười:

" Ta lo lắng hay không nàng còn không biết sao?"

Kiều Vân Hy rõ ràng có hơi xấu hổ nên sau đó liền hắng giọng phản kháng:

" Ta sao biết? Chàng không nói sao mà ta biết được?"

Từ phía sau thấy hắn gật gù, chưa đầy ba giây sau thì lên tiếng:

" Vậy được, có gì để tối về chúng ta từ từ nói."

Trên đầu nàng chảy đầy hắc tuyến, không cẩn thận lại bị hắn trêu ghẹo, lần sau vạn nhất không bao giờ để rơi vào rọ của hắn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK