• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Dẩn Khang tỉnh dậy trên người không một mảnh che thân……….

Thực ra chỉ là bán hỏa thân thôi…(>^<)…bên dưới có quấn chăn…

Quách Dương Ngọc đang giúp hắn băng lại vết thương, tính cũng hôn mê một ngày một đêm rồi, giờ nàng đang giúp hắn thay thuốc, mắt nhắm tịt lại, tay hoạt động theo cảm tính, vừa lau cho hắn vừa đỏ mặt, căn bản cơ thể Dẩn Khang bị thương hai nơi, một vết ở hông, một ở đùi có lẽ khi rơi trên núi xuống bị vật sắc nhọn đâm vào, nàng không xé y phục làm thế nào giúp hắn xử lí?

Thời điểm Dẩn Khang tỉnh dậy Quach Dương Ngọc vừa mới làm xong vết thương phía trên, chuẩn bị di chuyển xuống dưới, vì nàng nhắm mắt, thủy chung không quay đầu nhìn nên hoàn toàn không phát hiện người bên dưới đã tỉnh dậy. Dẩn Khang đột nhiên bắt lấy tay nàng, Quach Dương Ngọc theo phản xạ bất ngờ mở mắt, nhìn thấy da thịt nam nhân liền xấu hổ quay đi. Trước giờ nàng đều sống ở núi, từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua tình huống này, nhất thời có chút không thích ứng được, nếu là trước kia còn ở với sư phụ nàng sẽ không phải rơi vào cảnh này, bất quá sư phụ nàng đã qua đời một năm trước, nàng lại không muốn sống cảnh nhiễu nhương vì vậy nhất định không xuống núi, nghĩ rằng cả đời này cũng không gặp ai, ai ngờ đi hái thuốc cũng lượm được nam nhân, lại thương tích đầy mình, nàng có gượng ép cũng không thể bỏ mặc hắn.

“ Ngươi …làm gì vậy?”

Dẩn Khang khó khăn lắm mới thốt ra tiếng, có vẻ như chưa phát hiện ra tình trạng hiện tại của bản thân.

“ Còn hỏi sao?...Ta…ta đang giúp ngươi thay thuốc.”

Không nhắc không sao, nhắc tới đột nhiên cảm nhận được có một trận đau buốt tràn tới, cơ thể co lại. Quach Dương Ngọc có vẻ như cũng nhận ra điểm này, cố gắng trấn tĩnh bản thân, mang phần thuốc còn lại đắp vào miệng vết thương ở đùi cho hắn, xong xuôi còn giúp hắn mặc lại y phục.

Vốn dĩ bình thường nàng đều ra ngoài luyện công, tối muộn mới trở về nhà nhưng vì trong nhà có thêm một người đang mang thương tích cho nên đành không thể đi đâu được.

Tới trưa, Quach Dương Ngọc mang thức ăn vào, giúp hắn ăn, bấy giờ có chút sức lực mới nói lời cảm tạ với nàng.

“ Phải rồi, sao ngươi bị thương nặng như vậy?”

Dẩn Khang nghĩ lại chuyện lúc trước, thở dài sau đó chỉ nói một câu:

“ Chuyện nói ra rất dài dòng, có cơ hội ta sẽ kể cho cô nghe.”

Quách Dương Ngọc cũng không kiên trì, gật đầu:

“ Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.”

Sư phụ trước đây của nàng từng là một thầy y rất giỏi cho nên y thuật của nàng cũng không tệ, hơn nữa còn có những bài thuốc đặc biệt ở lâu trên núi, ban đầu thường bị ngã chảy máu rất nhiều nên sau này nghĩ ra những phương pháp chữa trị, có điều về sau địa hình quen thuộc, cơ thể người học võ cũng khỏe mạnh không ít nên không còn dùng tới nó nữa. Mấy ngày này lại nhờ có nó mà vết thương của Dẩn Khang bình phục nhanh chóng, hai hôm sau đã có thể đứng dậy đi ra khỏi giường.

“ Cô nương sống ở nơi này một mình sao?” 

Quách Dương Ngọc đang giã thuốc, quay lại đã thấy Dẩn Khang ở phía sau, nghe hắn hỏi đột nhiên lại nhớ tới sư phụ nàng, tâm trạng đột nhiên trùng xuống.

“ Từ nhỏ đã theo sư phụ tới đây nhưng hiện tại người đã không còn ở đây nữa, ta đành sống một mình.”

“ Phải rồi, còn chưa hỏi cô nương tên gì?”

“ Ta tên Quach Dương Ngọc.” người bình thường chắc chắn sẽ hỏi lại tên đối phương, nàng ngược lại, trực tiếp đứng dậy, bê thuốc đã giã mang đi sắc.

Chiều tối hôm ấy, Quach Dương Ngọc từ bên ngoài trở về, thấy Dẩn Khang đang trầm ngâm, tay ôm bảo kiếm liền cười cười:

“ Muốn đi rồi sao?”

Dẩn Khang bấy giờ mới giật mình phát hiện nàng đã trở về, nghe nàng nói vậy liền nới lỏng tay cầm kiếm, lắc đầu:

“ Không phải, chỉ là ta đang suy nghĩ một số chuyện,”

Quách Dương Ngọc nghe hắn nói vậy đột nhiên vui vẻ:

“ Phải rồi, hôm nay xuống núi ta nghe được một chuyện, mặc dù không thú vị lắm nhưng ở lâu trên này rất nhàm chán, lâu dần cũng trở nên nhiều chuyện.”

Dẩn Khang nhìn nàng biểu thị sẵn sàng lắng nghe.

“ Nghe nói Đại hoàng tử dẹp được phản loạn, lại nghe thái tử mất tích, cũng nghe được hôn ước của Đại hoàng tử với quốc nữ Hạ quốc…. Đại Trường các người cũng thật thú vị, đoán không lầm đại hoàng tử kia sớm muộn gì cũng thay thế ngôi vị thái tử.”

Dẩn Khang nghe xong có chút ngạc nhiên:

“ Cô nương là người Hạ quốc sao?”

Quách Dương Ngọc gật đầu cười vui vẻ:

“ Có thể do ta chuyển tới đây sống từ nhỏ nên có chút giống người Đại Trường quốc các người, “ nói xong lại như chợt nhớ ra điều gì,

“ Ngươi đã từng gặp qua quốc nữ Hạ quốc chưa? Nói cho ngươi biết nàng ta và ta khá giống nhau, nhiều người còn nhầm lẫn, cũng may là ta rất ít khi xuống núi, cũng thật tò mò không biết dung mạo người kia thế nào.”

Dẩn Khang nghe nàng nói xong mới đột nhiên để ý, quả là rất giống chỉ có điều quốc nữ kia lá ngọc cành vàng, toàn thân cao quý, nàng lại trái ngược trên dưới đều mặc lam y đơn giản, khó trách hắn luôn có cảm giác nhìn nàng rất quen mắt.

Cũng hơn một tháng Dẩn Khang sống cùng Quach Dương Ngọc trên núi, cảm thấy bản thân càng ở càng không muốn trở về, nữ nhân này khá thú vị.

Từ sau khi Dẩn Khang bình phục hẳn lại luôn kiếm cớ không đi, hai người đành chia nhau công việc. Hôm nay lúc Dẩn Khang ra ngoài về thấy trước cửa có một nam nhân lạ mặt, Quach Dương Ngọc đang cười nói rất vui vẻ với người đấy, lát lâu sau mới rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, đợi người kia đi rồi mới vào.

“ Người kia là ai vậy?”

“ Huynh về rồi à? Chỉ là một người trước đây ta tiện tay giúp, lâu rồi mới gặp lại, không ngờ vẫn còn nhớ tới ta.”

“ Không phải cô cũng còn nhớ hắn sao!?” 

Dẩn Khang đột nhiên hỏi câu đó, Quach Dương Ngọc hơi ngây người, sau đó nói:

“ Bình thường ta ở đây rất ít gặp người khác, nên những người đã gặp thường nhớ rất lâu”, lại bỗng dưng quay sang hỏi hắn:

“ Phải rồi, trong tất cả đám người từng tới đây huynh là người ở lâu nhất. Huynh định khi nào trở về, không sợ thê tử ở nhà lo lắng sao?” nàng vừa nói, ngừng tay một chút sau đó lại nhanh chóng tiếp tục sanh thuốc trên giá ra cho chóng khô.

“ Ta không có thê tử.”

“ À, thì ra vậy” hèn gì lại mặt dày ở lại lâu như vậy.

“ Cô muốn đuổi ta hả?” 

“ Hửm? Có sao?” Quach Dương Ngọc nghe hắn nói vậy đột nhiên buồn cười.

Dẩn Khang hài lòng, quạt giấy gập lại đập đập vào lòng bàn tay mấy cái,

“ Không có thì tốt.”

Không ngờ Quach Dương Ngọc đột nhiên hỏi hắn:

“ Sư phụ ta trước kia luôn nói nữ nhi tới tuổi phải gả chồng, ta luôn nghĩ không cần thiết nhưng dạo gần đây cảm thấy nếu cứ ở trên đây mãi như thế cũng không phải tốt, huynh tiếp xúc nhiều rồi, có thể nói cho ta biết loại nam nhân như thế nào thì tốt?”

Cơ hồ có một trận gió lành lạnh chạy qua, mày hắn khẽ cau lại:

“ Cô muốn xuất giá sao?” Nghe vậy không hiểu sao đột nhiên thấy khó chịu.

Quách Dương Ngọc thản nhiên gật đầu, điệu bộ có chút chờ mong, thấy hắn thật lâu không nói gì lại hỏi lại:

“ Huynh thấy người vừa nãy ra sao? Có được không?” 

Không hiểu sao Dẩn Khang nghe xong lại bất ngờ chạy tới hôn vào môi nàng, Quach Dương Ngọc ngây người, mãi tới khi không thở nổi hắn mới bỏ ra, khí thế đột nhiên trở nên bá đạo:

“ Cơ thể ta nàng cũng nhìn thấy rồi, nàng đừng hòng xuất giá lấy nam nhân khác.”

Quách Dương Ngọc trên đầu chảy đầy hắc tuyến, sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Mây phút trước vẫn còn là công tử nhã nhặn mấy phút sau đã biến thành như vậy rồi? Hơn nữa nàng không phải là người cứu hắn sao? Giờ lại đổ cho nàng cố tình nhìn da thịt hắn? Đạo lí gì đây?

Mãi về sau Quach Dương Ngọc mới phát hiện bản thân mình đang ở cùng với một kẻ không rõ lai lịch, tới tên tuổi còn không biết, thế là đang nhiên đang lành liều mạng chạy ra hỏi hắn:

“ Này, huynh tên gì vậy?”

Dẩn Khang liếc nàng bằng nửa con mắt, không tình nguyện nói:

“ Bây giờ mới nhớ hỏi tên ta sao?”

Quách Dương Ngọc đột nhiên bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc:

“ Mau nói cho ta biết huynh tên là gì?”

“ Dẩn Khang.” Hắn không thèm để ý tới thái độ của nàng. Thản nhiên nói.

Quách Dương Ngọc sau khi có được câu trả lời liền ngoan ngoãn đi xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.

….

Giấc mộng này nói đẹp không phải là đẹp nhưng nếu Dẩn Khang chấp nhận sống mãi ở đây với Quach Dương Ngọc, không muốn quay trở về cùng Khanh Nhạ tranh giành nữa thì hắn sẽ mãi mãi không tỉnh dậy, mà Quach Dương Ngọc cũng thế. Nếu là như vậy trân chiến này cũng không cần phải tốn sức nữa, hay giả dụ như tất cả bọn họ đều không tỉnh lại? Chuyện này cũng không phải không có khả năng.

….

Mùa Xuân năm Tiền Vẫn thứ hai Khanh Nhạ dưới sự trợ giúp của Hạ quốc mưu đồ chuẩn bị cướp ngôi, hoàng hậu bộc lộ bản chất…Dẩn Khang cùng Quach Dương Ngọc xuống núi…Như vậy giấc mộng đế vương tưởng như đã kết thúc lại đột nhiên chuyển biến sang giai đoạn kịch tính, chiến đấu một mất một còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK