Kiều Vân Hy đứng ở cửa chắn ánh trăng, tay không kìm nổi đưa tay lên che miệng ngáp một cái, lười biếng thúc giục:
" Còn chưa đi? Chẳng lẽ là muốn ta tới bế chàng đi?", nói xong lại ngáp một cái nữa cũng không buồn che miệng.
Ngạo Trác Lăng một bộ khó xử muốn đứng lại không. Biểu cảm như vậy bên trong cũng là trạng thái bất đắc dĩ. Nha đầu này rảnh ra là châm chọc, đem mặt mũi hắn nhẫn tâm chà đạp.
" Được, ta đi.", Lúc lâu sau nam nhân trước mặt mới lên tiếng, Kiều Vân Hy tựa như ngủ được một giấc rồi giật mình tỉnh dậy, nhìn qua hắn rồi khoát tay:
" Đi thôi, ta rất buồn ngủ." Rất buồn ngủ tức là đang rất muốn đi ngủ, còn tiếp tục đứng nữa sợ rằng nàng sẽ lăn ra đây mất.
Ngạo Trác Lăng lưu luyến rời đi, hai người đi về phía căn phòng có gắn chữ Hỷ to đỏ rực. Mà Nàng lúc này từ trong cơn mơ nhận ra thì ra ngôi miếu nhỏ đó thực sự linh thiêng như vậy, nàng đúng là cầu được ước thấy, Tam vương gia thối quả thật biến thành tên đoạn tụ, có điều nàng còn thảm hại hơn, trở thành thê tử một tên đoạn tụ, thời điểm này còn đang làm chuyện bản thân trước đây chưa từng nghĩ tới là tranh sủng với tên tiểu tam đoạn tụ!
Ngạo Trác Lăng đi sau nàng vài bước, khóe miệng liên tục nhếch lên cười cười, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Gió một trận lùa vào lành lạnh, Kiều Vân Hy bất giác ôm người, ngẩng mặt lên cửa phòng đã ở trước mặt, giơ tay ra đẩy cửa, bên trong lập tức tràn ra một mùi hương dìu dịu tựa vô tựa hữu, không chú ý sẽ không phát hiện, vừa chú ý liền bị nó hấp dẫn. Tựa như nữ nhân trước mặt. Ngạo Trác Lăng chậm lại, hít một hơi, ngẩng lên đã phát hiện khuôn mặt gần kề hơi cau lại, hết sức không tình nguyện:
" Tam vương gia, lại có vấn đề gì?"
Ngạo Trác Lăng hơi hớ, trong lòng kì thực muốn nói: Ta như vậy còn không phải tại nàng? Tuy nhiên lời phát ra chỉ " Ừm" một tiếng sau đó bước vào.
Ngạo Trác Lăng liếc một lượt xung quanh căn phòng, lợi dụng ánh đèn mới để ý kĩ nữ nhân trước mặt, nàng ngay cả y phục tân nương cũng chưa thay ra, tùy tiện buộc túm lại nhìn có chút buồn cười.
Ngoài trời lạnh cho nên Ngạo Trác Lăng vừa bước vào nàng liền đóng cửa lại, hai tay xoa xoa vào nhau tiến lại gần hắn.
" Cái này,...ta Không quen." Hắn cố đè giọng xuống, kì thực cũng không biết hắn không quen cái gì.
Nàng nghe vậy liền bĩu môi, tùy ý ngồi xuống đối diện hắn, váy lụa mỏng vén lên một mảng tuy không quá lộ liễu da thịt lại buông tỏa hương vị cơ thể, có điều nàng không chú ý.
" Ta thì quen chắc. Nhớ không lầm..." Nhớ không lầm hắn trước đây không tới nỗi nào, giờ có biểu hiện như vậy khó tránh nàng cảm thấy kì quái. Nghĩ xong tự nhiên lại không muốn dây dưa với hắn nữa, lười biếng lên tiếng:
" Chàng cứ tùy ý, ta đi ngủ trước", phát hiện bản thân đã không chống đỡ nổi mới buông một câu rồi thuận thế nhảy lên giường.
Ngạo Trác Lăng cơ miệng giật giật. Không phải nàng gọi hắn tới? Đêm tân hôn há lại ngủ dưới đất? Đây là cái lý gì?
Nửa đêm,
Kiều nhị tiểu thư Kiều gia là nàng xưa nay có một tư thế không muốn người ta thấy nhất chính là bộ dạng lúc đi ngủ, chân tay đạp loạn xạ, nhìn từ bên ngoài là đang đánh trận, thực chất trong mắt nàng chính là đang túm cổ một tên nam nhân nào đó ngược cho thê thảm. Vốn dĩ tên nam nhân đó không có mặt mũi, bất quá đêm nay biến thành gương mặt Ngạo Trác Lăng.
Chính bởi nàng tư thế ngủ quá dũng mãnh mới khiến ai đó bị đá văng xuống đất không thương tiếc. Có điều không thể trách nàng, là hắn tự trèo lên.
Ngạo Trác Lăng xốc lại áo đứng dậy, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của nàng nhịn không được muốn cắn một cái. Nữ nhân đáng ghét, hắn từ khi sinh ra cũng chưa từng bị ai khi dễ như vậy. Có điều quân tử và ngụy quân tử rõ ràng khác biệt, chính bởi là quân tử cho nên động phòng đành hoãn lại, nghĩ tới đây hắn liền véo nàng một cái, miệng thầm mắng: Quân tử cái dắm, quân tử với nữ nhân này khác nào tự ngược thân? Đem quăng " quân tử" cho hắc khuyển xơi đi!
Vừa sáng ra, Ngạo Trác Lăng cố tình thức dậy muộn, tư thế nghiêng người, hơi ngửa ra phía sau có chút mê hồn. Nàng khẽ " Ưm" một tiếng không biết có nên đánh thức hay không. Bất quá chính là nàng chưa từng có kinh nghiệm.
Nam nhân trước mặt đột nhiên hơi ngọ nguậy hại nàng giật bắn mình, thiếu chút nữa nhảy lên giường ôm chăn vờ đi ngủ. Căn bản chính là do nàng nhìn gay gắt quá khiến hắn cảm giác nóng bừng không nhịn được đổi tư thế cho dễ chịu, đồng thời cũng tránh nàng nhìn thấy đôi mày rậm nhíu lại giật giật. Hắn đang nén cười.
Đang vào đông, trời không tuyết, gió lạnh thổi bên ngoài nghe tê tê, đột nhiên cánh cửa sổ bị bật ra, một luồng trắng toát nhân cơ hội chui vào làm nàng tỉnh hẳn, suy nghĩ cũng dần trở về quỹ đạo. Quả nhiên chân phải khẽ nâng lên, trong lòng thầm mắng: vương gia thối, ta ngược ngươi tới chết!
Tuy nhiên, ông trời bị dáng vẻ ngụy quân tử mê hoặc, nàng vừa muốn đánh liền ra tay bảo vệ.
Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, nàng cau mày, thật lâu mới thấy người kia lên tiếng, có chút thăm dò:
" Vương gia, ngài dậy chưa? ", người kia hiển nhiên là tiểu nam nam A Thanh.
Ngạo Trác Lăng không lên tiếng. Đúng hơn là không thể lên tiếng. Vừa mở mắt đã bị nàng đè lại kìm giọng ra lệnh:
" Chàng biến lên giường cho ta!", tốt nhất là đi nhanh một chút không được liền nói nàng một cước đá hắn bay lên.
A Thanh bên ngoài tiếp tục gọi:
" Vương gia...."
An bài xong nàng lập tức cởi áo ngoài. Lạnh muốn chết!
Ngạo Trác Lăng đang nhiên thấy y phục nàng rơi xuống, một da thịt trắng mịn màng lọt vào mắt, thiếu chút nữa làm hắn thổ huyết, xong nghĩ tới nàng sắp làm gì từ trên giường vội vàng phi xuống. Hắn sao lại không hiểu Sở Tư Thanh là loại người gì, há có thể để hắn trước mặt mình chiếm tiện nghi của nàng? Muốn để Sở Tư Thanh nghĩ bọn họ vừa ân ái? Nàng nào có biết tên sắc lang ấy căn bản không quan tâm việc này, y là quan tâm dáng vẻ nàng vì sao hấp dẫn như vậy.
Kiều Vân Hy cau mày lần nữa, tên này sao dám không nghe lời? Chẳng lẽ sợ nàng sẽ làm tổn thương tiểu nhân tình của hắn? Nghĩ tới đây trong người chảy đầy hơi lạnh.
Ngạo Trác Lăng làm ra vẻ điềm tĩnh nhặt áo lên khoác lại cho nàng sau đó cố thật nhanh đi ra cửa, nàng chưa kịp làm gì, Sở Tư Thanh vốn đang ở bên ngoài đã chạy tới trước mặt, hai mắt long lanh nhìn phu quân nàng. Hỏng rồi, bọn họ ngày càng tự do tự tại, không coi nàng ra cái gì hết...
" Vương gia...sáng ta dậy không thấy ngài...", sự thật là sáng sớm y chạy tới tam vương gia đã chơi trò phòng không giường trống liền khinh bỉ, nhanh như vậy đã bị nàng thu phục?
Ngạo Trác Lăng ho nhẹ, tay run run đặt lên mặt Sở Tư Thanh, áy náy:
" A Thanh, ngươi hãy thông cảm cho ta." Nói xong thật muốn ói ra tất cả.
Sở Tư Thanh trong bụng đang không ngừng phỉ nhổ, rốt cuộc y ăn nhầm cái gì mới chui đầu vào cái hoàn cảnh cẩu huyết này.
Còn chưa nghe A Thanh nói gì sau lưng Ngạo Trác Lăng đã truyền tới một mảng ấm áp, có thứ gì có mềm mềm áp vào lưng hắn. Cơ thể nàng quả nhiên rất tuyệt, đường cong cực kỳ hoàn hảo, hắn từng gặp qua bao nhiêu nữ nhân cũng không ai có được khí chất này.
Kiều Vân Hy hơi đỏ mặt, tay vòng trước ngực hắn ôm chặt hơn, còn không yên phận, cố ý trêu chọc:
" Tướng công, ta lạnh, ôm chàng thế này có được không?"
Sở Tư Thanh nhìn mặt Ngạo Trác Lăng lúc này cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, hắn không ngờ cũng có lúc tự mình hại mình, cũng đáng đời trước đây luôn tranh chấp nữ nhân y vừa mắt. Nghĩ thế ghê rợn bỗng biến thành hứng thú, Sở Tư Thanh cúi người ngả xuống vai Ngạo Trác Lăng yểu điệu:
" Vương gia, ta cũng lạnh, chàng ôm ta được không?"
Ngạo Trác Lăng bị kẹt ở giữa. Cái gì mà đang chỉnh nàng? Hắn rõ ràng đang bị hai người bọn họ chỉnh.
Nha hoàn dọn thức ăn lên, mặt tuy cúi gằm mắt lại len lén ngước lên nhìn ba người. Nàng cảm thấy tam vương gia quá siêu phàm, khẩu vị siêu tốt, nam nữ đều không thành vấn đề.
Ặc, nam nữ đều không thành vấn đề?
Ngoài mấy người nhà bếp còn có một tiểu nha hoàng rất trẻ, nhìn chắc tầm khoảng 13, 14 mà nha hoàng này bất quá không để ý trên dưới nhìn nàng chằm chằm. Rốt cuộc nàng ta cũng không hiểu được là Cung y biến thành Kiều nhị tiểu thư hay Kiều nhị tiểu thư biến thành Cung y? Nha đầu này chính là người đã mở cửa cho nàng với Chu Di Cầm, trí nhớ quả thật là tốt quá đi.
Kiều Vân Hy phát giác ánh mắt nàng ta quyết định vờ như không biết, cúi đầu chuyên chú ăn cơm mà với nàng chuyên chú chính là giành giật đồ ăn với Sở Tư Thanh.
" Trác Lăng, cái kia xa quá, ta không tới, chàng gắp cho ta đi". Ừm, Ngạo Trác Lăng chắc chắn sẽ gắp cho nàng một miếng.
A Thanh cũng không hề kém cạnh, bỏ đũa, lắc lắc tay Ngạo Trác Lăng:
" Vương gia, ta muốn ăn món kia."~ Khụ, y thừa nhận hành động này hơi quá, bất quá không cần bỏ đũa, trực tiếp chọc bằng đũa đi.
Nàng liếc mắt, miếng chả trên tay Ngạo Trác Lăng còn chưa kịp rơi xuống bát Sở Tư Thanh đã bị kéo dừng lại trên không trung, nàng nũng nịu:
" Phu quân, em cũng muốn."
Ngạo Trác Lăng khóe miệng giật giật, cố mỉm cười:
" Ta gắp cho nàng miếng khác."
Nàng liền dụi dụi vào tay hắn lắc đầu:
" Em muốn miếng đó!"
Mấy nha hoàn ôm ngực. Bọn họ đang nhìn cái gì thế này? Thật muốn chọc mù mắt người ta mà. Xong lại nhìn tam vương gia nhà mình thông cảm, thầm "an ủi" một câu: vương gia, ngài tự làm tự chịu, chúng nô tỳ khẩu vị không nặng như vậy.
" Vương gia....", Sở Tư Thanh gọi một tiếng, dang tay kéo cánh tay Ngạo Trác Lăng về trước bát của y bồi một câu:
" Phu nhân, miếng này vương gia gắp cho ta."
Kiều Vân Hy trong lòng sôi lửa. Đạo lý còn đâu? Vừa nghĩ xong đã nặn ra nụ cười, đũa trong tay bay về phía Sở Tư Thanh, gõ vào tay hắn:
" Đã gọi ta một tiếng phu nhân còn muốn tranh với ta?"
Sở Tư Thanh bị đánh kêu " Á" một tiếng liền rụt tay lại.
Trong hoàn cảnh này vị vương gia cao ngạo bỗng chốc biến thành kẻ vô hình. Trên đời này nghĩ không ra còn khi nào làm việc ngu ngốc hơn việc này? Đại ngốc.