“ Phòng Từ công tử? Dốt cuộc là ai?”
“ Muội đứng đây làm gì vậy?” giọng nói từ phía sau quen thuộc, lúc tiểu Như quay lại Đang Dụ hơi cười cười:
“ Sao vậy? Gặp ta không vui sao?”
Tiểu Như nghe y nói vội vàng lắc đầu:
“ Không phải! Hơi bất ngờ thôi, sao huynh lại ở đây?”, vừa nói xong thấy Từ Viễn đẩy cửa phòng bước ra
“ Đến rồi sao? Đi thôi” hắn thản nhiên nói rồi bước lên trước, tiểu Như nhìn Đang Dụ khó hiểu:
“ Hai người đi đâu vậy?”
Đang Dụ nhìn cô một lát, ánh mắt ra vẻ suy nghĩ:
“ À, thật ra hôm nay Bích Lương Khuê và Hoa Xuân lầu đều có cô nương mới, không biết nên đi đâu, hay là muội chọn giúp chúng ta” nói xong khóe miệng nhấc lên cười cười, tiểu Như bị hắn trêu chọc tức giận giậm chân bỏ đi, đi xa một đoạn lại bực mình mắng:
“ Một đám nam nhân đoạn tụ” nha đầu này đích thực bị Kiều Vân Hy dạy hư rồi, đến thứ sở thích này của nàng cũng không chừa ra.
Bích Lương Khuê hôm nay quả thật có cô nương mới, khách làng chơi vì thế mà có mặt rất đông, khắp cả lầu một lầu hai chật ních người, lầu ba thưa hơn một chút vì chỉ có những công tử lắm tiền nhiều của, gia đình quyền thế, lúc Kiều Vân Hy tới Hưu Ma Ma vừa nhìn thấy nàng liền đặt cách, một phát lên thẳng tầng 4.
“ Kiều công tử, lâu như vậy không thấy công tử ghé qua, tưởng quên ma ma này rồi?”
Kiều Vân Hy cười cười:
“ Ta có việc bận ra khỏi thành, ma ma xem ta vừa về đã chạy tới đây.”
Hưu ma ma phe phẩy cái quạt cười he hé, lại đập nhẹ vào vai Kiều Vân Hy:
“ Kiều công tử thật tốt số, hôm nay đúng dịp có cô nương mới, khí chất rất được.”
“ Ồ, tại hạ thật tốt số. Ha ha”
“ Kiều tiểu tử, lâu rồi không gặp” Người vừa lên tiếng là Ngô Sở, trước đây KIều Vân Hy thường hay ngồi cùng bàn rượu với hắn trong Bích Lương Khuê, không ngờ vẫn còn nhớ nàng. Ngô Sở đi đến nơi tiện tay vỗ vai nàng một cái, tay nam nhân rất có lực. Kiều Vân Hy cắn răng, hận không thể một cước đạp chết hắn, cơ thể nàng đang bị đau nhức vốn không thể đỡ được cử chỉ thân mật này của hắn.
“ Ha ha, Ngô huynh, đã lâu không gặp, hiền thê của huynh thế nào rồi?”
Ngô Sở nghe nàng nói trố mắt ngạc nhiên:
“ Tiểu đệ, ta có hiền thê khi nào vậy?”
Ăc, cái này chắc chắn có hiểu nhầm, vì sao nàng lại nhớ y đã lập thất và có một hiền thê thường xuyên tới Bích Lương Khuê làm loạn xách tai hắn lôi về nhỉ???
“ Đệ...đệ là tưởng huynh thời gian qua đã thành hôn...ha ha”
Ngô Sở cười hào sảng:
“ Lão nhân khi nào lại ngu như vậy? Huynh đây còn đang muốn hưởng thụ.”
“ Ha ha, huynh nói chí phải!”
“ Huynh đệ cùng chung chí hướng. Ha ha. Có điều tiểu tử này, cô nương hôm nay huynh đây nhất định không thể nhường cho đệ nha.”
Kiều Vân Hy nghe hắn nói, lấy cây quạt đập đạp vào lòng bàn tay thản nhiên bước lên trước:
“ Vậy phải xem huynh có khả năng không đã.”
Gần đến buổi trưa, lúc tiểu Như mang thức ăn vào mới phát hiện Kiều Vân Hy biến mất, trong lòng ngược lại vô cùng bình tĩnh, như vậy mới dễ hiểu một chút, cô còn tưởng phu nhân nhà mình ngoan bất ngờ, thì ra đã có suy tính từ trước.
Cô nương mới đúng như Hưu ma ma nói, khí chất không tệ, như vậy cái giá cũng phải tương thích, không bàn đến việc gì to lớn, muốn ngồi riêng một chỗ với cô nương ấy cũng không phải dễ, lúc giá lên tới 200 trăm lượng vàng Ngô Sở bỏ cuộc, con số đó khỏi phải nói chính là của Kiều Vân Hy. Hưu ma ma cười hà hà đánh mông đi đến:
“ Qủa nhiên là Kiều công tử.” Nói xong lại quay ra nói lớn:
“ Các vị ở đây nếu không có ai trả hơn 200 lượng vàng vậy Lý Sư Sư sẽ qua chỗ Kiều công tử.”
Kiều Vân Hy cười thỏa mãn, xưa nay thứ nàng muốn người khác không thể nào giành được.
“ Quan khách này trả 300 lượng vàng.” Giọng người phục vụ từ lầu 3 vang lên, mọi người đều bất ngờ,
“ Lầu 3? Lại có người lầu 3 trả giá đó?”
“ Hắn là ai?”
“ Dám đấu với Kiều công tử?”
“...”
“ 400 Lượng.” Kiều Vân Hy lên tiếng.
Hưu ma ma vỗ tay cười vui vẻ, mọi người “ Ồ” lên ngạc nhiên, đã lên cao như vậy rồi.
“ 500 Lượng.” Lại không ngờ người kia vẫn không từ bỏ.
Kiều Vân Hy trong lòng đầy hiếu kì, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa đám nam nhân kia một chút, không ngờ lại gặp phải kẻ thực sự có tiền.
“ 600 lượng”
Ngô Sở nghe tới giá đó cũng thất kinh
“ Kiều tiểu tử, cô nương kia đâu đến giá cao như vậy? Ngươi cần gì phải...” còn chưa nói xong lầu 3 lại tiếp tục ra giá:
“ 800 Lượng”
Lúc này không chỉ Kiều Vân Hy mà tất cả quan khách trong Bích Lương Khuê đều tò mò không biết là ai.
Kiều Vân Hy từ bên trong phong bước ra, Hưu ma ma đã lên tiếng:
“ 800 Lượng, có ai ra giá hơn 800 lượng?”
...Mọi người nháo nhác đổ xô ánh mắt về phía căn phòng vẫn khép rèm lầu 3,
“ Ai lại trả cái giá ấy? “
“ Thắng rồi, không còn giá cao hơn đâu..”
“ Uổng công lão nhân đi một chuyến, tới dung mạo mỹ nhân còn chưa được nhìn qua”.
“...”
“ Không có ai? Vậy....”
“Đợi đã! 900 lượng!” cái giọng này, chính là Kiều Vân Hy hét lên, ban đầu đều do người khác nói hộ, lúc này kích động liền chính miệng hét lên. Cả Bích Lương Khuê bùng nổ, người trong lầu 3 bấy giờ cũng bước ra. Kiều Vân Hy hơi bất ngờ.
“ Dẩn Khang?”
“ Nhị Vương gia!???”
“ Là nhị vương gia?”
Thì ra là y, hèn gì ép giá cao như vậy.
Dẩn Khang không nói gì, ánh mắt chiếu xuống vị trí của nàng, lát sau tất cả mọi người nghe thấy:
“ 1 vạn lượng vàng!”
Kiều Vân Hy hơi bất ngờ, y hà cớ gì phải làm như vậy, còn không thiếu nữ nhân sao? Ngô Sở bên cạnh cười ha ha:
“ Tiểu tử, xem như ngươi gặp đúng đối thủ rồi, có điều nhị vuong gia trước giờ hình như không có cái sở thích này, có một thời còn nghĩ hắn đoạn tụ.”
Ngô Sở vừa nói xong người bên cạnh liền xen vào:
“ Vị huynh đệ này ngây thơ quá rồi, đường đường là nhị vương gia, ngươi nắm được chuyện của người ta sao?”
Ngô Sở gật gật đầu:
“ Huynh đệ nói phải.”
Lại xảy ra một điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới:
“ 1 vạn 500 lượng.”
Người ra giá này là từ bên ngoài tiến vào, Dẩn Khang hơi cau mày sau đó xoay người rời khỏi.
Lúc chủ nhân của con số kia xuất hiện, Kiều Vân Hy sợ tới suýt ngất, Ngạo Trác Lăng thản nhiên đi đến gần nàng, hại nàng toát mồ hôi lạnh, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng lễ thành hôn, hắn mang tiêng bạc mà quăng vào người dân trong thành, gọi là cái gì mà hầu bao.
“ Tam Vương gia!??”
Thấy hắn càng ngày càng tới gần, Kiều Vân Hy vội vàng cười lớn:
“ Gía cao, giá cao, tại hạ chịu thua, cáo từ... cáo từ”
Còn chưa chạy được ba bước đã bị Ngạo Trác Lăng kéo lại, nhìn nàng cười:
“ Cô nương này...chỉ cần Kiều công tử thích, tại hạ lập tức đem tặng cho công tử.”
Kiều Vân Hy trên đầu đầy hắc tuyến, vội vàng từ chối. Hắn nhất dịnh là đã phát hiện ra nàng rồi.
“ Cảm ơn ý tốt của công tử, tại hạ vô công bất thụ lộc.”
Nói xong vùng ra, nhanh chân chạy mất.
Lý Sư Sư đi ngay bên Ngạo Trác Lăng gương mặt thanh tuấn có phần cương nghị:
“ Nếu vương gia đã không cần, tại sao lại bỏ ra số tiền lớn chuộc thân cho ta?”
Ngạo Trac Lăng nghe xong thản nhiên trả lời:
“ Vì phu nhân của ta muốn.”
Lý Sư Sư có chút bất ngờ:
“ Ý vương gia là??”
Nói tới đây bọn họ đã về tới Tam Lăng vương phủ, Kiều Vân Hy lại vừa vặn chính là người ra mở cửa, lời lẽ vốn đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất hắn trực tiếp hỏi tội nàng lại vừa nhìn thấy hắn liền rơi hết.
“ Chàng....chàng mới đi đâu về? Ta tìm chàng mãi.”
“ Kiều công tử!?” Lý Sư Sư kinh ngạc thốt lên. Không sai, y phục vẫn mặc trên người, mặc dù là bộ dạng nữ nhưng chắc chắn bọn họ là một người, bấy giờ mới hiểu câu nói vừa rồi của Ngạo Trác Lăng.
Kiều Vân Hy xanh mặt,Ngạo Trác Lăng khóe miệng cong lên cười cười sau đó thản nhiên đi vào, Lý Sư Sư đi đến cúi đầu với nàng nói hai tiếng “ Đa tạ.” Nàng nghe xong lảo đảo vài vòng, thật là dọa chết người rồi.
Sở Tư Thanh bám theo người bịt mặt phía trước rẽ vào một ngôi miếu nhỏ, cũ kĩ, cửa mạng nhện bám đầy, hình như rất lâu chưa được quét dọn, bên trong sặc mùi ẩm mốc, đi vào gian phong phía trong cùng, trên chiếc giường nhỏ có một người đang nằm, Sở Tư Thanh kích động chạy tới, mất nhiều thời gian như vậy cuối cùng cùng tìm thấy. Người kia thân thể gầy dạc, đôi mắt nhắm hờ hình như đang ngủ, Sở Tư Thanh khẽ lay nhẹ người đánh thức:
“ Phu nhân…”
Vương Uyển nghe tiếng động khẽ mở mắt, vừa nhìn thấy Sở Tư Thanh liền ngạc nhiên:
“ Sao lại là công tử? Trác...vương gia đâu?”
Sở Tư Thanh có chút khó hiểu:
“ Sao nương nương hỏi vậy?”
Vương Uyển bấy giờ đã ngồi dậy,khẽ ôm ngực ho khan mấy tiếng:
“ Không phải vương gia sắp xếp ta đến chỗ này sao?”
Sở Tư Thanh nhíu mày, hơi trầm giọng nói;
“ Vương gia chưa từng có ý đó.”
Vương Uyển nghe xong liền hoảng hốt, nửa tháng trước đột nhiên có người đến miếu thờ nói là theo sai bảo của tam vương gia dẫn bà tới nơi khác, bọn họ ngược lại hoàn toàn không biết, khoảng thời gian đó coi như mất tích, Ngạo Trác Lăng không nói rõ với Kiều Vân Hy là lo trong này có ẩn tình khó đoán, không muốn nàng lo lắng.
“ Khoảng thời gian sắp tới vương gia phân phó tại hạ đưa phu nhân về vương phủ.” Sở Tư Thanh lúc đưa Vương Uyển rời khỏi có nói nhưng về với Tam Lăng Vương phủ Vương Uyển vẫn chưa tin là sự thật, kể từ lúc đó bao nhiêu năm rồi cũng chưa tùng đặt chân tới nơi này, cũng là bao nhiêu năm bà đau khổ không dứt, cũng không biết Ngạo Trác Lăng bây giờ thế nào rồi...
Sở Tư Thanh định gõ cửa lại thấy Tứ Thiết đẩy cửa ra, vui vẻ gọi Kiều Vân Hy:
“ Tỷ tỷ, tỷ mới bệnh dậy, đệ dẫn tỷ ra ngoài đi dạo.”
Kiều Vân Hy cười cười đi tới, vừa đi vừa nói:
“ Tiểu Tứ thật ngoan.” Vừa nói xong liền nhìn thấy Sở Tư Thanh hơi ngạc nhiên:
“ Sở Tư Thanh, ngươi về rồi?...Vị này là...?”
Sở Tư Thanh cúi đầu:
“ Tam vương phi.” Sau đó đứng dịch ra nhường chỗ cho Vương Uyển “ Vị này là Vương Uyển phu nhân.”
Hai mắt Kiều Vân Hy đột nhiên sáng lên:
“ Đây chẳng phải sư cô ở miếu thờ ẩn Hồ tướng quân sao?”
Lại bất ngờ thấy Tứ Thiết chạy tới ôm lấy bà ấy gọi một tiếng:
“ Nương nương! Tiểu tứ rất nhớ nương nương!”
Kiều Vân Hy không hiểu chuyện gì, còn chưa kịp hiểu Ngạo Trác Lăng đã đi đến, phân phó gia nhân đi chuẩn bị phòng.” Sau đó cũng không nhìn Vương Uyển một cái, trực tiếp quay sang nói với Kiều Vân Hy:
“ Người này là Vương quý phi của tiên đế.”
Vương Uyển nghe xong hơi loạng choạng, cũng may tiểu Như ở cạnh đó vội vàng đỡ lấy.
“ Phu nhân có sao không?’
Vương Uyển lắc đầu: “ Ta không sao.”
Kiều Vân Hy suy nghĩ một lát liền giật mình:
“ Vậy không phải mẫu thân chàng sao?...Cũng là mẫu thân....”cũng là mẫu thân nàng rồi. Có điều còn chưa nói hết đã bị Ngạo Trác Lăng ngắt lời:
“ Không phải nàng muốn đi dạo sao? Tiểu Tứ, chúng ta đi thôi.” Sau đó liền kéo nàng ra hoa viên.
Lúc ba người đi đến thấy Lý Sư Sư đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, hình như đang có tâm sự, Kiều Vân Hy tách khỏi hai người kia đi đến gần cô ấy, nhẹ nhàng ngồi xuống:
“ Ta không làm phiền chứ?”
Lý Sư Sư lắc đầu:
“ Không.”
“ Cô nương hình như đang có tâm sự”
Lý Sư Sư hơi thở dài sau đó cánh hoa trong tay trầm chậm thả xuống:
“ Thực ra, tôi là đang lo lắng cho muội muội mình, cô ấy sắp sinh, lại chỉ có một mình, không biết giờ thế nào.”
Kiều Vân Hy hơi ngạc nhiên:
“ Cô còn có muội muội sao?”
Lý Sư Sư gật đầu, giọng buồn buồn;
“ Vốn là có một sư huynh nhưng huynh ấy lại không may mắn nên vì bệnh tật mà ra đi rồi, muội muội bây giờ cũng là hoàn cảnh khó khăn nên giúp đỡ, lúc gặp tôi đã mang thai rồi.”
Ngạo Trác Lăng cùng Tứ Thiết nãy giờ đi chậm lại phiá sau lúc này đi đến, vừa vặn nghe hết câu chuyện,
“ Nhà cô ơ đâu? Ta sai người đi đón cô ấy.”
Lý Sư Sư vội vàng từ chối:
“ Cảm ơn ý tốt của Vương gia nhưng vị muội muội này của tôi không quen ra ngoài, ơn cứu giúp lần này của hai người nô tì nhất định không quên, e rằng không ở lại phủ lâu được.”
“ Vậy được, khi nào cô đi, t sẽ kêu người chuẩn bị xe ngựa.”
Cũng không lâu, qua sáng ngày hôm sau Lý Sư Sư liền rời khỏi. Cũng sáng hôm ấy Kiều Vân Hy dạy tư rất sớm, chạy sang phong Vương phu nhân thỉnh an, lại phát hiện người đã sớm không còn bên trong, lúc quay ra nhìn thấy Kính Mạ bưng một chậu nước liền ngạc nhiên:
“Sáng sớm em đã làm gì vậy?”
Kính Mạ cười giơ thau nước ra cho nàng nhìn:
“ Em đi lấy nước ấm cho Tứ Vương gia, “
“ Tiểu Tứ hôm nay dậy sớm vậy sao?”
‘ Đúng ạ, Vương gia hôm nay từ sớm đã chạy sang phòng Vương phu nhân, hiện giờ hai người họ đang đi dạo, chuẩn bị quay trở lại.”
Vừa nói xong hai bóng người đã tiến lại, Kiều Vân Hy vội vàng nhún người chào:
“ Nương nương”
Vương Uyển lên gần tới nơi mới nhắc nhở nàng:
“ Giờ ta đã không còn là Nương nương nữa, tam vương phi không cần hành lễ.’
Kiều Vân Hy nghe xong liền cười tươi:
“ Vậy được, ta gọi người là mẫu thân.”
Vương Uyển có chút bất ngờ...tiếng mẫu thân này lâu như vậy không còn ai gọi, trong lòng vô cùng xúc động.
“ Vương gia.” Kính Mạ nhìn thấy Ngạo Trác Lăng đang đi tới, cúi đầu chào, Vương Uyển phu nhân cơ thể hơi run lên, mãi lâu sau mới quay người lại, cũng giống như Kính Mạ chào hỏi hắn. Kiều Vân Hy nhìn thấy tình huống này mới chạy đến ngạc nhiên hỏi:
“ Người làm gì vậy?”
Vương phu nhân khôn nói gì, Ngạo Trác Lăng lạnh lùng đi qua bọn họ, được mấy bước thì bị nàng kéo lại:
“ Chàng làm gì vậy?”
“ Cuí đầu thỉnh an vương gia, việc này nàng cũng thấy lạ sao?” Nói xong trực tiếp đi ngay. Lần đầu Kiều Vân Hy thấy hắn lạnh lùng như vậy, thời điểm vừa rồi cũng chẳng khác Từ mặt lạnh là mấy. Lại không hiểu sao vừa nhắc tới là tới liền, Từ Viễn từ bậc thềm bước xuống, vương phu nhân vừa nhìn thấy hắn không hiểu sao cơ thể có chút kích động, lùi lại mấy bước.
“ Vị này là...Vương phu nhân?”
Thực ra mà nói, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không biết nghe Tứ Thiết kể lại cũng không biết tin được mấy phần nhưng lâu sau đó, khi Kiều Tố Nhan sinh hài tử, Kiều Vân Hy đến thăm, tình cờ mang chuyện này ra hỏi, kết quả mọi chi tiết đều trùng khớp với lời tiểu Tứ...
Ngày đó, khi tiên đế vẫn còn sống, Vương Uyển phu nhân vẫn còn là Vương quý phi được sủng ái, cùng Liễu vương phi, chính là mẫu thân Dẩn Khang quan hệ rất tốt, kể ra Liễu Vương phi này chính là biểu tỷ của Liễu Tư Lam chính là mẫu thân Kiều Vân Hy, bọn họ xem như có chút quan hệ, mà Ngạo Trác Lăng cũng rất được tiên đế yêu quý, vốn là đường đế vương rộng mở nhưng không hiểu sao Vương quý phi lại hết lần này tới lần khác không xem ưu tú của Ngạo Trác Lăng vào mắt, ngược lại dốc lòng bảo bọc nhị vương gia là Dẩn Khang, phàm là việc sai sót sẽ do Ngạo Trác Lăng hắn đứng ra gánh tội, tiên đế dần dần cũng không còn yêu quý hắn như trước nữa. Sau đó không lâu, Liễu vương phi đột nhiên mắc phải một căn bệnh lạ sau đó qua đời, Vương Uyển lại càng bảo bọc Dẩn Khang hơn, nhưng những việc này hầu như Dẩn Khang cũng đều không biết. Có một lần, Ngạo Trác Lăng vừa đi học võ chỗ các tướng quân về thì thấy Vương Uyển sắc mặt nhợt nhạt ôm lấy Tứ Thiết đang run lên trong lòng, hắn thấy vậy vội vàng chạy tới, không ngờ Vương quý phi đột nhiên buông Tứ Thiết ra sau đó túm tay hắn khẩn khoản:
“ Lăng nhi, hãy cứu Dẩn Khang.” Ngạo Trác Lăng không hiểu gì, nhìn sang bên cạnh thấy cánh tay Tứ Thiết đang chảy máu, rất nhanh sau đó liền bị thánh chỉ truyền tới gọi đi.
Mặc dù không biết vì lí do gì nhưng mỗi công chúa, hoàng tử sinh ra đều phải cắt máu trước 18 tuổi, Ngạo Trác Lăng bấy giờ cuối cùng cũng hiểu vì sao mẫu thân lại như vậy, lúc đó hắn đã phải cắt máu ở cả hai cánh tay để thay cho máu Dẩn Khang, sau đó một cánh tay ví phải giấu đi mà không được ngự y chữa trị, kết quả là hội thi bắn cung năm ấy, vón dĩ là người nắm chắc phần thắng Ngạo Trác Lăng đã bị thua.Cũng may cánh tay sau khi lành không để lại di chứng gì. Sau đó, Vương Qúy phi cũng chính là vì bảo vệ Dẩn Khang mà rời cung, Ngạo Trác Lăng dần dần thân thiết hơn với Khanh Nhạ, chỉ riêng Dẩn Khang từ bấy chỉ còn lại một mình. Nhưng có một điều bọn họ không biết chính là tất cả đều do Hoàng Hậu tác động. Còn một việc là lúc trước khi Liễu vương phi qua đời bên cạnh Dẩn Khang còn có một đưa trẻ khác chạc tuổi không rõ lai lịch nhưng sau khi Liễu Vương phi mất đứa trẻ đó cũng biến mất, không ai rõ tung tích.