• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại trùng máu kia thực ra cũng không quá đáng sợ, một khi đã phát hiện ra thì sẽ có cách chữa trị chỉ là cái khó nhất là không dễ phát hiện ra nó, cũng nhờ mấy người Từ Viễn, Kiều Vân Hy, Tô đại nương cùng với người của triều đình mà dịch bệnh nhanh chóng được khống chế, tuy nhiên liên quan đến kẻ đứng sau thì không được phép tiết lộ tránh làm hoang mang lòng dân. Kiều Vân Hy sau đó vì có tiếp xúc qua với trùng bệnh mà lên cơn sốt, cũng may là không nghiêm trọng lắm. Kiều Chu Nhân vốn muốn trách nàng trốn đi ra ngoài nhưng nàng lại là người có công trong việc lần này...

Kiều Vân Hy vẫn còn chưa tỉnh, Kiều thái phó đau lòng nhìn nàng, thời đểm đó vì Kiều Tố Nhan mới thành thân với Trang Công Nghi nên đã sớm rời phủ, Kiều Vân Hy một mình như vậy cũng rất cô đơn cho nên cũn không thể trách nàng.

Kiều thái phó đóng cửa phòng, muốn ra ngoài lại gặp Từ Viễn đứng ngay cửa, 

" Thái phó, là lỗi tại hạ, ngài không nên trách Kiều tiểu thư."

Kiều Chu Nhân nhìn hắn một lát, tay nhấc lên day day thái dương

" Ta sao có thể trách nó, đứa con này từ nhỏ đã bướng bỉnh, ta biết nó nhất định không ngồi yên một chỗ."

Từ Viễn nghe xong im lặng vài giây sau đó mới nói:

" Vậy tại hạ xin cáo từ trước." 

" Được."

Từ sau hôm đó, Từ Viễn mất rất nhiều công tìm kiếm kẻ đứng đằng sau kia nhưng không có tin tức gì, kì lạ chính là hoàng thượng đối với chuyện này cũng không có biểu hiện gì lắm, lâu dần cũng dần dần lắng xuống.

Nghĩ tới đây Kiều Vân Hy vốn muốn bày trò để Từ Viễn thả nàng ra ngoài lại đột nhiên phi ra đứng trước mặt hắn, mang chuyện trước kia ra hỏi:

" Phải rồi Từ Viễn, chuyện dịch bệnh trong thành mấy năm trước đã tra ra chưa?"

Từ Viễn hoàn toàn không đoán trước nàng sẽ hỏi câu này, lông mày hơi nhíu lại:

" Tự nhiên nhắc đến vấn đề này?"

Kiều Vân Hy nâng tay xoa xoa tóc mình, cười cười:

" Đột nhiên nghĩ ra thôi, xém chút ta cũng quên mất rồi."

Từ Viễn nhìn chiếc vòng trên cổ tay nàng, mặt không có biểu cảm gì, đột nhiên xoay người bỏ đi, Kiều Vân Hy thấy hắn không trả lời liền chạy theo nửa đường bị Ngạo Trác Lăng túm lại, mày hơi cau nhưng giọng nói dịu dàng:

" Sao lại chạy ra đây rồi?"

Đối với hoàn cảnh của Kiều Vân Hy mà nói sống với hai kiểu sinh vật này thật cũng thú vị, một nóng một lạnh.

" Phải rồi, Vương gia, lâu rồi không thấy Sở Tư Thanh, hắn có việc gì sao?" Quả là nàng vừa mới để ý Sở Tư Thanh rời phủ lâu rồi chưa trở lại

Ngạo Trác Lăng lắc đầu:

" Việc lần này ta không biết, hắn nói muốn đi tìm một người."

" Có thể nào là tìm Chu Di Cầm?" Kiều Vân Hy không cẩn thận thốt ra câu ấy, Ngạo Trác Lăng hơi ngạc nhiên:

" Chu Di Cầm? Là ai?"

Bấy giờ nàng mới biết mình lỡ lời, ôm mặt quay đi chỗ khác, lại kịch liệt lắc đầu phủ nhận:

" Ta chưa nói gì hết."

Ngạo Trác Lăng không thèm gặng hỏi, thản nhiên nói:

" Nàng không nói ta cũng biết rồi."

Kiều Vân Hy bấy giờ mới biết nàng ngây thơ, việc xảy ra ngay trước mắt hắn, hắn sao có thể không biết cho nên nàng làm việc khinh xuất rất đáng tội, hắn để lâu như vậy không nói ra chắc chắn trong lòng đã có dự tính, không biết sẽ tìm ra cách độc ác nào trừng trị nàng?

" Vương gia, chàng tuyệt đối đừng nên nóng giận, nghe ta giải thích đã."

Ngạo Trác Lăng khoanh tay, người hơi ngả ra phía sau, thong thả nói:

" Được, ta nghe nàng giải thích."

" Thật ra ta không có ý xấu, mang Chu Di Cầm tới chỉ là muốn thử lòng chàng thôi, ai có thể đảm bảo sau khi ta thành thân với chàng thì chàng sẽ cả đời chung thủy với ta? Cho nên ta là muốn lo cho hạnh phúc của chúng ta mới lém bỏ xuân dược vào trà sau đó đưa cho Chu Di Cầm mang vào...không ngờ...không ngờ lại nhầm thành Sở Tư Thanh, Chu Di Cầm cô nương sau đó cũng biến mất không thấy đâu."

Ngạo Trác Lăng nghe xong mặt đen lại, tuy không hề thể hiện rõ tức giận nhưng cũng đủ làm nàng hoảng sợ:

" Nàng được lắm, lại dám cấu kết nữ nhân khác hạ xuân dược phu quân của mình? Nếu hôm đó là ta thì nàng sẽ thế nào?"

Kiều Vân Hy bấy giờ vẫn hồn nhiên không nhìn mặt hắn, nghe ngữ điệu thong thả thường ngày vẫn nghỉ hắn bình thường nên bồi thêm một câu:

" Nếu khi ấy là chàng ta tất nhiên sẽ nói phụ thân xin hoàng thượng bãi hôn..." Nói tới chữ cuối cùng quay mới quay sang nhìn Ngạo Trác Lăng liền giật mình, miệng lắp bắp:

" Chàng....không phải những chuyện này chàng đều biết rồi sao?"

" Không biết." Ngữ điệu quả nhiên lạnh lên mấy phần. Kiều Vân Hy trong lòng thầm kêu không ổn, nàng không cẩn thận bị hắn úp sọt, không biết tiếp đến sẽ chết thảm hại thế nào.

" Chàng bình tĩnh,... không phải ta đã nói rồi sao? Ta làm vậy là lo nghĩ cho hạnh phúc của chúng ta, nếu chàng thật lòng với ta, chút xuân dược đó có đáng là gì? Phải không....ha ha..."

Ngạo Trác Lăng tất nhiên nghe không lọt tai mấy câu biện hộ của nàng, 

" Nàng nói xem, nàng năm lần bảy lượt không tin tưởng ta, đến miếu thờ viết giấy cầu cho ta đoạn tụ, cấu kết cùng nữ nhân khác hạ xuân dược ta, chẳng phải là nghi ngờ khả năng của ta sao?"

Kiều Vân Hy cảm thấy nguy hiểm đầy mình vội vàng lắc đầu:

" Tuyệt đối không có chuyện đó, chàng chắc chắn có khả năng, chắc chắn rất tốt!"

Ngạo Trác Lăng nghe nàng nói cười tà mị:

" Nhớ không nhầm chúng ta còn chưa động phòng, chi bằng..." nhân cơ hội này cho nàng biết hắn có khả năng hay không.

Kiều Vân Hy vội vàng ôm người, lắp bắp:

" Chàng...chàng đừng có làm bừa..."

" Ta là phu quân nàng, làm cái gì gọi là làm bừa?"

Kiều Vân Hy đuối lí, quơ đại một cái lí do để cãi:

" Giữa ban ngày không thể làm bừa...tân hôn cũng là buổi tối!"

Ngạo Trác Lăng nhếch mép cười cười;

" Hóa ra nàng xấu hổ, không sao, trời cũng không còn là sáng, nàng bệnh nên sớm một chút."

Ngạo Trác Lăng nói xong người nàng đã bị ép lên giường, trong đầu đầy suy nghĩ phức tạp, hai tay chống ngực hắn:

" Chàng..chàng không bị hạ xuân dược đấy chứ?"

Ngạo Trác Lăng hơi bất ngờ sau đó cười:

" Ta bị nàng hạ dược."

" Hả? Ta đâu có!"

" Nàng còn mạnh hơn xuân dược."

Nói xong xiêm y của nàng liền bị hắn kéo xuống, chẳng mấy chốc da thịt trắng mịn đã lộ ra, có điều Kiều Vân Hy sẽ không quen thụ động mặc sức để người ta điều khiển cho nên chủ động đưa tay lên cởi áo hắn, tay rõ ràng không ngừng run lên vẫn cố bình tĩnh:

" Vương gia, để ta sủng chàng."

Kiều Vân Hy trước đây chưa từng chủ động hôn ai nên lúc chạm tới môi Ngạo Trác Lăng liền đơ lại, không biết làm gì tiếp theo, ngay sau đó liền trên dưới liền bị cậy mở, lưỡi đối phương tiến vào thu lấy vị ngọt trong miệng nàng, Kiều Vân Hy bị khó thở " Ưm..ưm.." mấy tiếng, thấy Ngạo Trác Lăng dần dần đi xuống hôn lên cổ nàng, tay lúc nào đã nàm trên hai nhụy hoa hồng, thích thú đùa nghịch, Kiều Vân Hy đỏ bừng mặt, bao nhiêu lời chuẩn bị sẵn trước đây đều không nói được, đành im lặng thuận theo hắn...

" Cảm giác thế nào?" hắn hỏi, động tác vẫn không ngừng lại.

Nàng khó nhọc trả lời:

" Ưm... khó chịu.."

Nàng vừa nói xong phía dưới liền bị bàn tay lớn chạm vào, vân vê trước cửa huyệt, một cảm giác cực kì khó chịu dâng lên, cảm giác trống vắng, muốn thu thứ gì đó vào cơ thể, nàng xấu hổ úp mặt vào ngực hắn, cảm nhận cơ ngực rắn chắc, ngượng ngùng không nói gì.

Nam nhân bọn họ đều giống nhau, vương gia hắn cũng vậy, bình thường lạnh nhạt nhưng lúc này cũng chính là một kẻ cầm thú muốn đùa giỡn nàng. bọn họ cứ dây dưa như vậy cuối cùng nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau thức dậy hậu quả chính là cả người mệt lả, một chút sức lực cũng không còn.

Tiểu Như nhìn nàng hoảng hốt:

" Phu nhân! Sao sắc mặt mệt mỏi như vậy? Hôm qua còn tốt mà!"

Kiều Vân Hy nghe xong ngượng ngùng nói:

" Hôm qua mất ngủ nên hơi mệt...mọi người ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."

" Ừm, nàng nghỉ đi" Ngạo Trác Lăng vừa nói vừa lén cười với nàng sau đó đi ra, một đám nô tì lo lắng hỏi hắn có cần tìm đại phu không hắn liền nói không cần, bảo tiểu Như đi sắc thuốc, đều đặn, đúng giờ mang lên cho nàng là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK