Bịt tai?
Kính Mạ dùng chân đạp đạp qua chỗ tiểu Như, thấy cô vẫn nằm im lại tiếp tục đạp, Tiểu Như cuối cùng không chịu nổi nữa mới lên tiếng, giọng nói cực kỳ không tình nguyện:
" Ngươi không ngủ đi còn đạp cái gì? "
Kính Mạ biết được cô vẫn còn thức tâm tình lỏng ra không ít, lại dỏng tai nghe, không thấy gì mới yên tâm lôi hai cục bông trong lỗ tai ra quẳng sang một bên, người hơi nhích về phía tiểu Như nói nhỏ:
" Cái đó...ngươi thật sự không nghe thấy gì?" Nếu không nghe thấy gì chắc chắn tai có vấn đề, căn phòng này sát như vậy sao có thể không nghe thấy?
Tiểu Như quay mặt phía đối diện, mặt rõ ràng đã đỏ bừng, lát sau mới từ trong chăn âm thanh nho nhỏ phát ra:
" Nghe thấy cái gì chứ?", thật ra là nghe thấy hết, cô chẳng phải đang vì chuyện này cảm thấy vô cùng khổ tâm, tai tốt quá làm gì chứ? Những âm thanh kia tiểu bạch thỏ như cô làm sao chịu được?
Có điều, trời vốn trái thói, người muốn tránh kẻ lại cố tình khơi ra. Tiểu Như vừa nói dứt lời âm thanh nào đó lại truyền tới, người bên ngoài cũng chỉ có thể nghe được vài tiếng đứt đoạn
" Á...chàng nhẹ tay thôi, làm đau ta rồi...xuống phía dưới đi...nhanh một chút, ta đợi thật khổ sở mà...phì phò..." Kiều Vân Hy vừa nói vừa thở gấp.
Sau đó rất nhanh chóng giọng nam nhân cất lên, hiển nhiên là Ngạo Trác Lăng:
" Nàng cũng thật mạnh mẽ...Ai nha, da của nàng cũng mỏng quá, thế này đã đau rồi?"
" Chàng...!? Nhanh lên, còn nói nữa ta liền đá chàng ra!..."
" Ồ...nàng xem ta tìm đúng chỗ không? Thế nào? Thoải mái không?"
Cuối cùng nghe Kiều Vân Hy yếu đuối " Ưm" một tiếng tiểu Như cùng Kính Mạ liền ôm ngực chạy ra ngoài. Tổ tiên ơi, tiểu thư cùng vương gia như vậy là muốn giết người? Còn sắp xếp cho cô căn phòng " vị trí thuận lợi" như vậy là có ý gì?
Thời điểm tiểu Như cùng Kính Mạ từ trong phòng chạy ra bên ngoài mọi người đã " tập hợp" đủ, nhìn một chút liền thấy Sở Tư Thanh ngả ngớn đứng ở giữa khoanh tay cười. Tiểu Như thấy lạ liền hỏi:
" Mọi người, không ngủ sao?"
" Hơ...hơ...bọn ta đi hóng gió...." một gia nô cười cười, mặt và miệng hoàn toàn không khớp nhau " Có phải không?" Câu sau là nói với mấy người xung quanh, mà bọn họ đúng là kẻ tung bầy hứng lập tức gật đầu phụ họa:
" Phải, phải", trả lời xong còn nhiệt tình hỏi thăm:
" Hai người cũng đi hóng mát à?"
Tiểu Như cùng Kính Mạ cũng thuận theo gật đầu như bổ củi:
" Phải, phải chúng tôi cũng đi hóng mát...trời nóng quá..." Có điều, người nào đó còn chưa nói hết câu từ sau cánh cửa căn phòng trước mặt âm thanh " thần bí" lại truyền ra. Đầu tiên là giọng nam nhân.
Ngạo Trác Lăng miệng hơi cười cười nhìn nàng, ái muội hỏi:
" Phu nhân, hiện tại còn muốn làm tiếp chuyện đêm nay không?"
Kiều Vân Hy nghe hắn nói khuôn mặt đầy mồ hôi vốn đã đỏ lại đỏ hơn mấy phần,
" Giường hiện tại cũng sập rồi...còn muốn tiếp tục? Vận động mạnh như vậy chàng không mệt?", hắn là động vật gì lại không biết mệt? Nàng ban nãy chỉ phụ nhấc một chiếc chân giường cũng mệt đứt hơi rồi, không nghĩ vương phủ sài đồ kém chất lượng như vậy, bất quá họ cũng chưa làm gì, vừa leo lên đã sập rồi...
Ngạo Trác Lăng cảm thấy nữ nhân trước mặt lúc này thập phần quyến rũ, mặt hồng một chút mới nhìn ra là nữ nhi, căn bản ngoại trừ ở trước mặt Sở Tư Thanh nàng đều rất dữ dội. Hắn bị nàng kích thích không kìm nổi ý muốn tiếp tục trêu chọc:
" Ta không mệt, hiện tại có thể cùng nàng tới sáng...hơn nữa giường sập không sao, chúng ta cứ cư nhiên ở dưới đất..." Vừa nói vừa để ý sắc mặt của nàng, sau cùng khi đã tới gần sát, tay đặt lên eo nàng, hơi thở lởn vởn trên cổ, chậm rãi nói tiếp:
" Ta cho nàng ở trên, như vậy cũng không thấy lạnh."
Kiều Vân Hy cảm thấy nam nhân trước mặt không còn thuốc chữa liền đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả bị một đám người trước sân dọa cho suýt ngất.
" Phu nhân..."
" Ha ha, mọi người chưa ngủ hả?...Ta cũng chưa ngủ...nóng quá...muốn hóng gió không?"
Người phía dưới há hốc mồm, nửa ngày chưa nói được câu gì, người bên trong từ lúc nào đã ở bên cạnh, hai tay để phía sau thản nhiên nói:
" Nàng muốn hóng gió sao không nói với ta? Đi thôi, chúng ta cùng đi hóng gió."
Kiều Vân Hy quả thực khóc không ra nước mắt, tên vương gia thối này rốt cuộc còn muốn làm gì? Nàng bây giờ ở cạnh hắn không phải quá nguy hiểm sao?
Trong lòng thầm suy nghĩ biện pháp trốn thoát, nghĩ nửa ngày đành bày ra ánh mắt đáng thương nhìn Sở Tư Thanh cầu cứu mà Sở Tư Thanh thời điểm nhìn thấy ánh mắt nàng tâm trí hơi mơ hồ, một câu nói nào đó từ trong đầu vọng lại:
" Ta tên Chu Di Cầm...chàng nhớ cho kĩ...Còn nữa...Đây là lần đầu tiên của ta...chàng cũng nhớ lấy."
Nghĩ tới một đoạn kí ức này không hiểu sao y cảm thấy ngực rất khó chịu, trải qua cùng bao nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc vì sao lần này lại có cảm giác như vậy? Phải chăng là do đây là lần duy nhất trong lúc không tỉnh táo? Dung mạo nữ tử kia mờ ảo không rõ, chỉ có bớt hoa đào ở hõm vai của nàng là rõ mồn một.
Kiều Vân Hy thấy y đơ ra nhìn mình liền cảm thấy lạ, tiểu tam này đang đau lòng? Như vậy nàng liền cảm thấy thật có lỗi. Nghĩ tới đây bất ngờ kéo tay áo Ngạo Trác Lăng nhỏ giọng:
" Cái đó...A Thanh của chàng nhất định rất đau lòng."
Ngạo Trác Lăng coi như không để ý vẫn tiếp tục đi. Nói là đi dạo chẳng thà nói là bị xích cổ xách đi. Nàng cũng vì lý do này cảm thấy vô cùng uất ức.
Đi một hồi nàng mới nhận ra cái gì không phải, chẳng phải nói đi dạo sao? Chạy tới phòng ngủ của hắn làm gì?
Ngạo Trác Lăng đẩy cửa ra, Kiều Vân Hy đã bị hắn mạnh mẽ ép vào tường, vùng thế nào cũng không thoát được, chiêu thức của nàng hắn đều tránh dễ dàng.
" Chàng làm cái gì vậy?"
Ngạo Trác Lăng nắm chặt cổ tay nàng ép vào tường, thản nhiên nói:
" Giường ở chỗ ta chất lượng nhất định tốt, nàng đêm nay cứ yên tâm."
Kiều Vân Hy giật mình, lời nào cũng chưa nói liền bị bờ môi hắn phủ lên, toàn bộ quá trình đều rất thành thục. Nàng bất quá vô lực đành im lặng.
" Ưm....Cái đó...không phải ngươi đoạn tụ sao?"
Ngạo Trác Lăng hơi ngừng lại, khóe miệng nhếch lên:
" Nàng cảm thấy ta hiện tại giống như đoạn tụ sao?", vừa nói lại cố tình cắn nhẹ vào môi nàng.
Kiều Vân Hy không để ý, trong lòng âm thầm kiểm điểm:
" Hiện tại...không giống."
" Chính là như vậy."
Nàng không hiểu lắm, đợi hắn lơi lỏng phòng bị liền thoát ra, có điều chạy chưa tới cửa đã bị giữ lại, Ngạo Trác Lăng âm trầm:
" Nàng đi đâu?"
Nàng khó khăn lắm mới thoát được lại bị hắn dễ dàng bắt được tránh không khỏi uất ức:
" Đi tìm Sở Tư Thanh, có được không?"
Ngạo Trác Lăng cau mày:
" Tìm hắn làm gì?"
" Còn không phải tới đối chấp sao?"
Ngạo Trác Lăng chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, tâm tư lại không phòng bị mà lay động, bộ dạng uất ức thì ra đáng yêu như thế.
" Chuyện này, thật ra không cần hắn đối chấp, từ đầu tới cuối đều là ý kiến của nàng", Hắn nói xong thản nhiên lấy trong người ra một tờ giấy gấp tư đưa đến trước mặt nàng. Kiều Vân Hy ngây ngô:
" Cái gì đây?"
" Nhìn quen mắt không?"
Gật gật. Mặc dù không biết là cái gì nhưng quả thực nàng cảm thấy rất quen thuộc. Bất quá thứ kia giống như đã từng là của mình.
Lại nghe người trước mặt nói tiếp, tay thuận tiện đặt tờ giấy vào tay nàng
" Mở ra đọc đi sẽ biết."
Kiều Vân Hy theo lời hắn mở ra, đọc tới dòng cuối cùng khóe miệng giật giật
" Cái này...chàng từ đâu mà có?"
Ngạo Trác Lăng thản nhiên ngồi xuống bàn, thong thả nhấp một ngụm trà nhỏ mới trả lời:
" Ta lấy từ miếu thờ Ẩn Hồ tướng quân."
Kiều Vân Hy trong đầu thầm nghĩ ngợi, hôm đó có gặp qua hắn, không lẽ là từ miếu thờ chạy tới chỗ nàng? Tờ giấy kia cũng từ đó mà lấy đi? Không ngờ nguyện vọng của nàng còn chưa tới tay thần linh đã bị hắn đoạt mất.
" Thế nào? Hiện tại nàng còn gì muốn nói? Ta vì ý nàng thời gian qua diễn tuồng cũng đủ rồi, không muốn bù đắp sao?" Tới tân hôn cũng chưa trải qua còn không phải nên bù đắp?
Kiều Vân Hy nghe hắn nói vậy thoáng run, lùi về sau hai bước lại chạm tới tường, thời khắc này nàng đành nặn ra nụ cười gượng gạo đối diện với hắn:
" Phu quân, hôm nay mệt rồi, không phải nên chờ hôm khác. Ha ha. Ta buồn ngủ quá...", chiếc giường trong phòng nàng quả thật không phải loại nhỏ mà, nàng với hắn mất một hồi mới tìm thấy nguyên nhân, cuối cùng nguyên nhân này lại không biết ai gây ra.
Nàng vừa nói hết câu Ngạo Trác Lăng đã sát trước mặt, trên miệng nở nụ cười tà mị, nhẹ giọng nói:
" Nàng đang run sao?"
Kiều Vân Hy hận không thể cắn nát mặt tên đáng ghét này, hắn không thể giả vờ coi như không biết sao?
Đêm hôm đó ngoại trừ vài khoảnh khắc cẩu huyết nàng ngược lại thấy ông trời với mình có chút ưu đãi. Lý do là vì giữa lúc không khí ái muội tràn ngập khắp nơi bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gọi cửa. Nghe giọng rõ ràng gia nô này đang run lẩy bẩy, không phải việc bất khả kháng nhất định không ngu ngốc đi làm phiền vương gia cùng phu nhân lúc này.
" Vương gia....Phu Nhân...Nhị Vương gia tới."
Ngạo Trác Lăng vừa nghe xong lập tức cau mày. Trời còn chưa sáng đã tới? Tới cũng thật đúng lúc.
" Ta biết rồi", hắn từ bên trong nói vọng ra, chân theo đó cũng từ từ bước ra cửa. Kiều Vân Hy vuốt ngực thở phào. Xem như Nhị vương gia gì đó cứu nàng một mạng.
Lúc Nàng tới chính đường Ngạo Trác Lăng cùng Dẩn Khang đang chuẩn bị bước ra ngoài, nàng thuận thế liền nhún người chào hỏi. Dẩn Khang nhìn nàng cười nhẹ lại quay sang Ngạo Trác Lăng:
" Chi bằng để Đệ muội giúp một tay, may ra sẽ nhanh hơn một chút."
Ngạo Trác Lăng nghe y nói liền từ chối:
" Nàng vừa nãy hơi quá sức, cơ thể không khỏe lắm, gia nhân đi là được rồi, Tứ đệ cũng không có nhiều nơi để đi."
Dẩn Khang cũng không khó dễ, chỉ là ánh mắt kì lạ liếc nàng một cái liền rời đi.
Kiều Vân Hy đứng một bên không nói gì, đúng hơn là bị cái câu " hơi quá sức" chặn họng, tới khi hai người kia đi rồi mới giật mình tỉnh táo lại. Không đi thì không đi, nàng cũng đâu muốn đi. Nói thì nói vậy xong thực ra vẫn tò mò muốn chạy theo.
Như lời gia nhân nói lại, sở dĩ nhị vương gia sớm như vậy đã chạy tới chính là đi tìm Tứ vương gia Tứ Thiết, vị vương gia này mà nói không được thông minh lắm, nói thẳng ra chính là một chữ ngốc, không biết vì sao mất tích, có điều không thể làm lớn nên Dẩn Khang mới phải đích thân dẫn người đi tìm. Hiện tại không biết tìm được những đâu rồi.
Kiều Vân Hy nghe xong cảm thấy người nhiều như vậy cũng không tới nỗi không tìm được một tên ngốc, như vậy nàng cũng không cần lo lắng quá, an tâm về đi ngủ.
Y phục trên người quá rườm rà, căn bản mặc để tiếp đón Nhị vương gia cho nên lúc này muốn ngủ thoải mái nhất định phải cởi ra.
Thời điểm nàng kéo cánh tủ, bên trong có một bóng người đổ sập vào người nàng. Kiều Vân Hy bị dọa suýt ngất, may mắn không ngất, mà bản thân nàng trước nay cũng không có thói quen gặp việc gì là la lên cho nên bên ngoài hiển nhiên không biết gì.
Kiều Vân Hy xoay sở một hồi mới lật được người phía trên lên. Khuôn mặt này? Tuấn tú, ngũ quan rất được, có điều hơi có nét trẻ con, nàng nhìn càng nhìn thấy y có chút giống Ngạo Trác Lăng, có điều giống Khanh Nhạ nhiều hơn một chút. Người này...chẳng lẽ là Tứ vương gia? Sao lại chạy tới đây? Còn là ở trong tủ áo nhà nàng?
Kiều Vân Hy vốn định tách ra gọi người tới giúp Tứ vương gia lại nhất thiết ôm nàng không buông, còn gọi nàng mấy tiếng "mẫu hậu". Khóe miệng nàng giật giật, từ khi nào lại có hài nhi lớn thế này? Có điều sau đó cũng không tách ra nữa, ngoan ngoãn ngồi yên canh cho y ngủ. Chẳng qua là canh được vài phút nàng cũng ngủ luôn.
Kiều Vân Hy tỉnh dậy đã vào quá buổi chiều, người bên cạnh hiển nhiên không còn ở đây mà nàng hiện tại mới phát hiện bản thân lên giường lúc nào. Nghĩ qua nghĩ lại vẫn là không nghĩ ra liền quyết định không nghĩ nữa.
Tiểu Như đang tưới cây thấy Kiều Vân Hy một bộ ngái ngủ bước ra liền đặt bình nước xuống nhanh chân chạy tới.
Kiều Vân Hy che miệng ngáp một cái, dáng vẻ lười nhác hỏi tiểu Như:
" Đã là lúc nào rồi?"
" Đầu buổi chiều rồi ạ. Phải rồi tiểu thư, vương gia dặn nô tỳ khi nào tiểu thư tỉnh dậy liền tới chính đường, Kiều thái phó cũng đang ở đó, còn có tỷ phu của tiểu thư Trang công tử."
Kiều Vân Hy nghe liền sáng mắt:
" Tỷ tỷ có tới không?"
Tiểu Như ái ngại lắc đầu:
" Đại tiểu thư không tới."
Nàng nghe xong tâm trạng có hơi giảm sút xong chỉ " Ừ" nhẹ một tiếng sau đó liền đi tới chính đường, tiểu Như cũng đi theo.
Chính đường nằm cách phòng của nàng không xa lắm, đi ngang qua một sân rộng bày cây cảnh, lại qua một đường phụ phía nam liền tới chính đường.
Kiều Vân Hy vừa bước vào trong một bóng người đã chạy về phía nàng, theo lý mà nói tình huống này sách ghi chép lại đều là một hài tử trắng trẻo bụ bẫm không ngờ rơi vào trường hợp của nàng lại biến thành một nam tử tuấn mĩ, mặt ngây thơ hiển nhiên là Tứ Thiết.
" Tẩu tẩu, tẩu tới rồi, ta rất nhớ tẩu."
" Tẩu tẩu?", Kiều Vân Hy ngây ra nhìn tiểu nam tử.
Tứ Thiết nhìn biểu hiện của nàng liền lo lắng hỏi:
" Tẩu không thích sao? Tam ca bảo ta gọi như vậy, ta cũng không muốn...xin lỗi."
Nàng nghe xong hơi ngước lên nhìn Ngạo Trác Lăng, lại nhanh chóng nhìn tới tiểu nam tử, mỉm cười vỗ vai y:
" Ta cũng không thích, sau này ngươi gọi là tỷ tỷ là được."
Tứ Thiết liền vui vẻ chấp thuận.
Một màn này lọt vào mắt tất cả mọi người trong chính đường, Dẩn Khang lên tiếng đầu tiên:
" Tứ đệ xem ra rất thích đệ muội, thời gian tới để tứ đệ ở đây, tam đệ thấy thế nào?"
Ngạo Trác Lăng không phản đối.
" Xem ra muội muội rất được lòng bên mọi người, Tứ vương gia vốn khó gần lại tình nguyện chơi chung với muội đúng là hiếm thấy." Trang Công Nghi bất ngờ lên tiếng, Kiều Vân Hy đành cười cười đáp lại:
" Muội rất có sức hút đúng không?" Câu nói này nói xong mới biết là không phù hợp cho lắm, cũng may Dẩn Khang không cho rằng nàng vô lễ mà Ngạo Trác Lăng bất quá nàng cũng không để ý, hắn như vậy chắc cũng không có ý kiến gì, Tứ Thiết khỏi bàn, y vẫn yên lặng ăn bánh.
" Phải rồi, tiểu Như nói phụ thân ta có tới, hiện tại sao không thấy?" Câu này là hỏi Ngạo Trác Lăng.
" Phụ thân vừa mới rời khỏi, hình như có chuyện gì đó, người nói mấy hôm nữa sẽ tới thăm nàng."
Kiều Vân Hy ngây người ra, cha đã về rồi? Vì sao không gọi nàng dậy, lâu rồi không gặp nàng quả thực rất nhớ.
Lần này vì chuyện Tứ vương gia mới kéo được mọi người tới đây đáng tiếc là hai người nàng muốn gặp nhất lại không gặp được, có điều phụ thân bất quá chính là có việc đột xuất, nói tới tỷ tỷ hình như mang thai rồi tỷ phu mới không cho đi. Hèn gì mặt huynh ấy hớn hở, thì ra sắp được người ta gọi một tiếng " Phụ thân ", cảm giác thế nào nhỉ? Có phải sẽ giống như khi Tứ Thiết gọi nàng là mẫu thân? Lại nghĩ hình như không phải.
Kiều Vân Hy trong đầu nhẩm tính, lần gần đây nhất là hôn lễ nàng, cách mấy tháng chưa có biểu hiện gì giờ đã mang thai rồi, tỷ tỷ cùng tỷ phu cũng coi là năng xuất đi.
Ngày hôm sau toàn bộ đã rời khỏi, sáng sớm nàng dẫn tiểu nam tử đi chơi, Ngạo Trác Lăng đến thư phòng đọc sách, vừa vặn gặp Sở Tư Thanh đi tới vừa nhìn thấy hắn liền gian sảo cười:
" Vương gia, tối nọ có tốt không? Giường đó ta đặc biệt giúp ngài sửa lại, thế nào? Có vừa ý không?"
Ngạo Trác Lăng đen mặt, hắn còn không biết kẻ nào? Xong vẫn thản nhiên trả lời:
" Ừ, không tệ"
" Cái gì không tệ?"
" Cùng nàng ở bên dưới cũng không tệ, so với trên giường thú vị hơn một chút."
Sở Tư Thanh ngây người, còn có thể loại như vậy sao?