“ Nhị Vương gia.”
Dẩn Khang gật đầu, giọng nói có chút giọng điệu khác thường:
“ Sáng lạnh như vậy ra ngoài sớm làm gì?”
Quách Dương Ngọc nghe hắn nói vậy đáy lòng đột nhiên ấm lên, lúc nhìn lại đã thấy mình nở nụ cười, có chút vui vẻ:
“ Ta mang thảo dược xuống phố tiện thể mua chút đồ” nếu không phải Lí Lang bán thuốc cuối phố hôm qua kêu người tới nói hôm nay cần loại thảo dược này từ sớm thì nàng cũng không cần dậy sớm như vậy.
Dẩn Khang không nói gì nữa, xoay người bước vào, kì thật hắn có chút lo lắng cho nữ nhân này, từ ngày nàng còn ở trong cung là một mẫu nghi thiên hạ đã cảm thấy nàng giống một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, đối với nàng cũng không có cảm giác ghét bỏ như đối với Khanh Nhạ, hắn mặc dù không hiểu tình cảm phu thê thế nào nhưng một người có thể nhẫn tâm ban thê tử cùng nhau bao lâu đúng là kẻ vô tình, hắn đột nhiên thấy xấu hổ vì mang cùng một dòng máu với con người đó.
Quách Dương Ngọc đem đồ vào nhà bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, từ ngày chuyển tới Bắc Nhạn nàng đã không còn sống cảnh người hầu kẻ hạ, mọi việc đầu muốn tự mình làm, đối với các nha hoàn thêm vài phần thân thiết, dần dần cũng không còn ủ rũ như ngày mới tới, căn bản cũng tại Dẩn Khang không hề quản nàng làm việc gì, thỉnh thoảng cũng chỉ ngó qua một cái rồi đi, không nói gì đặc biệt, nàng cảm thấy cuộc sống ngày xưa như quay về, lúc còn cha, ngày ngày phơi thuốc, chữa bệnh.
Kiều Vân Hy ở trong hang tối được ba ngày hoàn toàn không ăn uống gì mặc dù hàng ngày đều có người từ bên ngoài đưa thức ăn vào, nàng không biết là ai, chỉ biết một ngày hai lần đều đặn, ban đầu còn tưởng là cha nàng sau cùng nghe thấy giọng nữ nhân thấp thoáng, có chút hơi quen thuộc.
Kiều Vân Hy nằm trên chiếc giường đá, ôm thi thể lạnh lẽo của mẫu thân, cơ thể hơi run lên, nàng không khóc, chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, trong đầu trống rỗng, thần sắc vì không ăn uống mà ngày càng suy kiệt, trông cũng không khác người bên cạnh là mấy, người không biết nhất định tưởng nàng là người chết rồi.
Ngày thứ năm Chu Di Cầm đang muốn mang cơm cho Kiều Vân Hy, nhưng chưa kịp đi đã thấy tỷ tỷ của nàng từ bên ngoài trở về, trên người dính đầy máu liền hốt hoảng:
“ Tỷ tỷ, làm sao vậy, sao lại bị thương?”
Lí Sư Sư ngồi xuống ghế, thở một hơi, uống xong cốc nước mới trả lời nàng, hoàn toàn khôn có dáng vẻ gì là bị thương:
“ Ta thấy có người bị thương nên đưa hắn về đây.”
Chu Di Cầm vuốt ngực thở phào một hơi, lại hỏi:
“ Người đó bị thương nặng không? “
“ Đã cầm máu rồi, vẫn chưa tỉnh lại, bị thương cũng không nhẹ.”
Lúc Chu Di Cầm đi ra nhìn gương mặt tái nhợt của người kia liền giật mình:
“ Sở Tư Thanh!?”
Sở Tư Thanh đang mê man đột nhiên thấy có người gọi mình, khó khăn cử động nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền mãi không mở ra được, Chu Di Cầm quay ra bảo Lí Sư Sư giúp mình mang cơm cho Kiều Vân Hy còn nàng thì vào trong lấy nước giúp Sở Tư Thanh lau mặt, Lí Sư Sư cảm thấy có gì không đúng nhưng sau cùng vẫn không hỏi, trực tiếp đứng dậy cẩm giỏ cơm đi.
Ơn giúp đỡ lúc trước của Kiều Vân Hy Lí Sư Sư luôn ghi nhớ, muốn có cơ hội báo ơn nàng. Mấy ngày trước Kiều Chu Nhân đột nhiên mang nàng tới Cửu Nguyệt động, nầng nhìn thấy vô cùng bất ngờ nhưng sau đó nghe Kiều Chu Nhân nói làm như vậy may ra giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm, 12 năm trước cũng vì lí do tương tự Kiều Chu Nhân mang Liễu Tư Nhan tới đây, ngày trăng tròn nào cũng đến thăm bà ấy, mặc dù Liễu phu nhân hoàn toàn chư từng tỉnh lại nhưng Kiều Chu Nhân vẫn luôn ở đấy chẵn một đêm mới rời khỏi, năm ấy huynh của nàng vẫn còn sống, hai người chăm sóc vị phu nhân này, đến gần đây khi sinh mệnh của phu nhân ấy sắp hết lại thay bằng Kiều Vân Hy. Cũng là khi xưa Kiều phủ có ơn với Lí gia nàng cho nên tình nguyện giúp đỡ.
Lúc Lí Sư Sư từ trên lỗ hổng thả giỏ cơm xuống lúc sắp quay về đột nhiên nghe thấy Kiều Vân Hy nói:
“ Cô nương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Lí Sư Sư không có ý định giấu diếm nàng mới nói:
“ Quân triều đình ập tới Trang phủ, sau một ngày đã đốt thành tan hoang.”
Kiều Vân Hy đang đứng đột nhiên ngồi bệt xuống, môi mấp máy run run, mãi sau cũng không phát ra tiếng được, Lí Sư Sư đợi một lát không thấy nàng có động tĩnh gì, đoán trừng đã rất sốc liền nói tiếp:
“ Cô yên tâm, Kiều Tố Nhan cùng tiểu hài tử đã thoát khỏi đó rồi, Trang công tử cùng với Phụ thân của cô đã rời khỏi đây được mấy ngày…”
Kiều Vân Hy nghe xong cảm thấy như có chút hi vọng lại nghe Lí Sư Sư nói tiếp:
“ Có điều Kiều Tố Nhan không biết chạy tới đâu, tới giờ vẫn chưa tìm thấy.”
Lí Sư Sư nói xong không đợi Kiều Vân Hy biểu hiện gì nữa nhanh chóng rời đi.
Chu Di Cầm lau người cho Sở Tư Thanh xong ôm A Văn tới trước mặt y, hai mắt mơ hồ nhìn người trước mặt nói:
“ Tiểu Văn cuối cùng con cũng thấy phụ thân của mình, tiếc là chàng không thể biết con.” Vừa nói vừa im lặng rơi lệ.
Trong cung lúc này có một không khí kì là tới ghê người, khắp nơi vắng vẻ, bất quá cũng chỉ thất vài người ở trong Càn Dược cung, Khanh Nhạ ngồi trên ghế nạm vàng, hai bên có khoảng năm người của cấm vệ quân, bọn họ ai cũng mặc đồ đen thui, mặt đeo khăn che kín, ngoài ra còn có một người nữa là Đang Dụ.
“ Lần trước tới Tam Lăng vương phủ đã phát hiện rất nhiều thứ kì lạ, có vẻ như bên trong còn có mật thất nhưng không thấy cơ quan,” Đang Dụ nói xong đưa mắt nhìn Từ Viễn hỏi
“ Huynh ở đấy lâu như vậy, có phát hiện gì không?”
Từ Viễn lắc đầu:
“ Ngạo Trác Lăng rất cẩn thận, thần không thấy điểm nghi vấn, hoặc có thể là đối với truyện này hắn thật sự không hề biết gì.” Ngạo Trác Lăng nói với giọng khẳng định rất chắc chắn tuyệt đối không nghe ra chút gì rối trá.
Khanh Nhạ không hề bắt bẻ gì, trực tiếp nói:
“ Trước đây ta đã luôn thấy việc Vương Uyển sống chết bảo vệ Dẩn Khang có điểm không thỏa đáng, không ngờ lại có bản lĩnh che dấu thân phận hắn lâu như vậy, qua mắt tất cả mọi người.”
Vốn là cái bẫy thích khách giết hại Vương Lạc chỉ nhằm đánh lạc hướng, thực ra người mà bọn chúng muốn nhắm vào chính là Dẩn Khang, bao gồm cả việc Dẩn Khang bị thương sau đó chạy tới chỗ Kiều Vân Hy thuận lợi dưỡng thương đều bị giám sát nhất cử nhất động. Người hôm ấy trực tiếp làm Dẩn Khang bị thương chính là Khanh Nhạ nhưng có điều ngoài vết thương chảy máu ở hông bên trong còn có một vết thương chí mạng, không ngờ chỉ qua thời gian ngắn ngủi như vậy hắn lại gần như bình phục hoàn toàn, cái này hoàn toàn là nhớ Vọng huyết của hắn, người Vọng tộc đều có mang trong mình gốc tiên thân cho nên máu bọn họ có năng lực rất lớn. Đó thực ra mới chính là điểm khác biệt chứ hoàn toàn toàn không như lời đồn người được chọn sẽ bị ngốc, cho nên mà nói Tứ Thiết hoàn toàn không liên quan gì.
“ Có điều, hoàng thượng, hai vệ nhân kia có vẻ bí ẩn.” Đang Dụ đột nhiên chuyển hướng sang chuyện này
“ Rất có thể Ngạo Trác Lăng là một trong hai người đó, người còn lại…”
Khanh Nhạn hơi nhếch mép lên cười cười:
“ Hai mươi năm trước vốn là còn có một người nữa nhưng đã biến mất sau khi Liễu qúy phi mất, có điều nếu như hắn còn sống thì không lo gì không bắt được.” Chỉ cần có Dẩn Khang còn sợ đám người vệ nhân kia sao?
“ Đang Dụ ngươi lập tức mang cấm vệ quân tới Bắc Nhạn…”
Khanh Nhạ chưa nói hết câu Quách Thiền từ bên ngoài tiến vào nói:
“ Xin bệ hạ hãy để Từ Viễn mang cấm vệ quân tới Bắc Nhạn.”
Khanh Nhạ nhìn nàng ta hơi cười cười lát sau liền đồng ý.
Từ Viễn vốn bị thương rất nặng còn chưa khỏi, cỡi ngựa đi ngay trong đêm tuyết thân thể vì thế mà có chút không chịu được, chỉ bởi vì Dẩn Khang còn sống thì hắn sẽ không chết cho nên lúc tới Bắc Nhạn tính mạng vẫn bảo toàn.
Bắc Nhạn quả thật rất lạnh, bọn họ tìm một nơi âm thầm theo dõi Dẩn Khang, chưa có lệnh tuyệt đối không làm gì, có điều Từ Viễn tới nơi thực sự đổ bệnh, người của cấm vệ quân đưa hắn tới nhà trọ sau đó tìm đại phu chăm sóc. Bọn họ không phải biết nhau ngày một ngày hai, đối vơi Từ Viễn luôn lạnh lùng bí ẩn, vừa có thân thiết vừa có khâm phục.
Từ Viễn tỉnh dậy thấy mình đang ở trong phòng, cơ thể lại không theo ý muốn, hoàn toàn bất động, đành im lặng nằm xuống.
Ngạo Trác Lăng vừa về tới Tam Lăng vương phủ liền đi vào thư phòng, thật lâu không thấy mở cửa ra, Vương phu nhân bên ngoài gõ cửa, hắn không lên tiếng đành tự đẩy cửa đi vào, Ngạo Trác Lăng hơi ngẩng đầu lên sau đó không chú ý tới nữa, thạt lâu sau Vương phu nhân mới lên tiếng, lời nói rất khó hiểu:
“ Sinh mạng ba người các ngươi gắn vào nhau, chỉ cần Dẩn Khang chết các ngươi cũng không sống nổi.” Đó là lí do vì sao bà sống chết bảo vệ Dẩn Khang, chỉ cần hắn đau một, hai vệ nhân sẽ chịu thương gấp mười, cho nên là trước nay đều là nổi đau không thể nói, việc tới nước này bất đắc dĩ không thể giấu được nữa.
Ngạo Trác Lăng hơi nhếch miệng cười có phần chua chát sau đó không muốn nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.