Mối quan hệ giữa Tả Bách và Cát Dương Chỉ Chỉ chẳng có gì đặc biệt. Cũng giống như vô số bạn bè trên mạng khác, họ quen nhau nhờ có chung một sở thích.
Cả hai đều thích một tựa game giải đố di động mang tên “Sudoku Mật Thất”.
Trò chơi này đòi hỏi khả năng tính toán cao, mang lại sự hứng thú tột độ cho những người yêu thích toán học. Đây là sản phẩm ngẫu hứng của một nhà thiết kế game độc lập, giao diện đơn giản, không có bất kỳ hệ thống phần thưởng hay nâng cấp cầu kỳ nào, và vô cùng kén người chơi. Số người tải trò chơi này trên toàn cầu chưa đến 5.000.
Tả Bách là một fan trung thành của trò chơi. Sau mỗi giờ học tập, làm việc, anh đều dựa vào nó để thư giãn và hồi phục năng lượng.
Có lẽ do Tả Bách quá đam mê trò chơi này, thuật toán của nền tảng đã ghi nhớ thói quen của anh. Một năm trước, nền tảng bất ngờ gợi ý cho anh một streamer chuyên chơi trò này.
Streamer đó chính là Cát Dương Chỉ Chỉ, người chỉ phát sóng duy nhất một trò chơi: Sudoku Mật Thất.
Thời gian phát sóng của Cát Dương Chỉ Chỉ rất cố định, từ 8 giờ đến 10 giờ tối Chủ nhật. Livestream của anh ta không có ánh sáng, không có phông nền, thậm chí không lộ mặt. Anh ta luôn đeo một chiếc mặt nạ giấy và đội bộ tóc giả xanh dương rẻ tiền. Quần áo thì hầu như chỉ là đồng phục lao động. Giọng nói lúc nào cũng không rõ ràng, lại thêm chút lảm nhảm.
Với phong cách phát sóng nhàm chán như vậy, nên lượng người theo dõi dĩ nhiên rất ít.
Trong số 273 người theo dõi của anh, có tới 272 người là tài khoản ảo do nền tảng cung cấp. Lượt xem trong phòng phát sóng luôn giữ ở mức cố định: 1 người.
Người xem duy nhất đó chính là Tả Bách.
Ngày đầu tiên Cát Dương Chỉ Chỉ phát hiện có người theo dõi mình, anh ta đã rất xúc động. Thậm chí còn phá lệ, cảm ơn khán giả ngay trên sóng trực tiếp.
Tả Bách lập tức nhắn tin phản hồi: “Ván vừa rồi có một cách giải ngắn gọn hơn.”
Cát Dương Chỉ Chỉ gần như hét lên: “!!! Chi tiết hơn đi!!!”
Cứ thế, hai người trở thành bạn bè trên mạng, rồi dần dần trở thành bạn thực sự.
“Tôi và Cát Dương Chỉ Chỉ giống nhau, chúng tôi đều không có bạn.” Tả Bách khẽ nói: “Anh ấy là người bạn duy nhất của tôi.”
Đây là lần thứ hai Tả Bách nói câu này.
Ngoài cửa sổ quán cà phê, ánh mặt trời lịm tắt, bầu trời phủ một lớp màu tím nhạt như nước màu loang. Các sinh viên trẻ túm tụm khoác vai nhau, vừa nhảy chân sáo vừa cười đùa bước qua.
Cặp kính dày cộm của Tả Bách hơi mờ sương. Anh vô thức gõ tay vào chiếc ly nước. Tiếng đá trong ly kêu “cách” một cái, kèm theo một chuỗi bong bóng nhỏ nổi lên.
Đổng Thiên Tâm há miệng định nói, rồi lại ngậm lại.
Cô không biết nên nói gì.
Không khí thoang thoảng hương cà phê, xen lẫn chút mùi chua của chanh và hơi lạnh của máy điều hòa. Nhưng vượt trên tất cả, là một mùi vị đặc biệt... đắng và xót. Đổng Thiên Tâm nhận ra ngay. Đó là “mùi cô đơn”.
Không biết bao nhiêu lần, khi nằm trên ban công nhỏ trong căn phòng trọ, cô ngắm trăng và ngửi thấy chính mùi hương này trên người mình.
Mang Trú liếc nhìn cô thật nhanh, ánh mắt nhạy bén và sắc sảo:
“Cô…”
Đổng Thiên Tâm cắt ngang: “Còn manh mối nào khác không?”
Câu này là hỏi Tả Bách.
Tả Bách lấy điện thoại ra: “Tôi và Cát Dương Chỉ Chỉ từng vài lần trao đổi về cách giải Sudoku qua tin nhắn riêng. Vẫn còn lịch sử trò chuyện.”
Tên tài khoản của Tả Bách là “Lâm Tú Lệ Phong”, ảnh đại diện là một đám đen thui xen lẫn vài đốm trắng. Đổng Thiên Tâm nhìn một hồi lâu mới nhận ra đó là chiếc bảng đen đầy những công thức toán học.
Hai người họ trao đổi với nhau trong khung chat, phần lớn chỉ toàn những công thức và ký hiệu kỳ lạ, xen lẫn một vài ký tự Hán ngữ thưa thớt, tựa như một dạng mật mã kỳ bí, khiến người đọc không hiểu nổi.
Tay của Tả Bách vuốt màn hình, lục lọi suốt mười phút mới tìm ra được hai câu đối thoại hoàn chỉnh.
Cát Dương Chỉ Chỉ: Bố mẹ tôi gửi cho ít đặc sản quê nhà, anh có muốn nếm thử không?
Lâm Túy Phong: Cảm ơn.
Và thế là, toàn bộ cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Đổng Thiên Tâm hỏi: Đặc sản đâu rồi?
Tả Bách trả lời: Sau đó chúng tôi lại bàn về vài mô hình tính toán Sudoku, quên béng chuyện đó mất.
"Hai người đã từng gặp mặt ngoài đời chưa?"
"Không cần thiết."
"Có kết bạn trên WeChat không
"Tôi không dùng WeChat."
"Vậy ít nhất cũng có số điện thoại chứ?"
"Chúng tôi đều thấy gọi điện thoại quá ngại ngùng."
Mang Trú thở dài:...Ngài Tả, quả là tình bạn quân tử nhạt như nước lã.
Đổng Thiên Tâm bóp trán: Đúng là hai kẻ mắc chứng sợ xã hội điển hình.
Tả Bách từ tốn lướt qua những tin nhắn cũ, rồi kể: Tối Chủ nhật tuần trước đáng lẽ là lịch phát sóng của Cát Dương Chỉ Chỉ, nhưng hôm đó anh ấy không xuất hiện. Tôi gửi tin nhắn riêng, cũng không nhận được phản hồi nào. Đây là lần đầu tiên anh ấy không lên sóng đúng giờ.
Tôi đã liên lạc với nền tảng livestream, nhờ họ kiểm tra tình trạng của anh ấy. Họ trả lời rằng thỉnh thoảng thiếu buổi phát sóng cũng là chuyện thường, có thể do phát sinh việc đột xuất. Họ bảo tôi đừng lo lắng, cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm qua lại là Chủ nhật, tôi đã ngồi đợi trên kênh của anh ấy từ trước bảy giờ. Không biết vì sao, tôi lại thiếp đi. Sau đó...tôi tưởng mình đang mơ... Rồi gặp được hai người trong mơ.
Kể đến đây, Tả Bách hít sâu một hơi, tựa như gom góp dũng khí: "Anh ấy…vẫn ổn chứ?"
Mang Trú ngoảnh mặt đi, còn Đổng Thiên Tâm thì lặng lẽ lướt đến tin tức về vụ “nam thanh niên tử vong do nghiện game”. Cô muốn đưa cho Tả Bách xem, nhưng không sao dám đưa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Hiển thị người gọi: Luật sư Lữ.
[Các vị đang ở đâu? Mau tới đồn cảnh sát Hương Châu! Phụ huynh của anh chàng tóc xanh đến nhận đồ đạc của anh ta. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để tìm hiểu thêm về anh ấy! Mau đến ngay!]
Đổng Thiên Tâm bật dậy khỏi ghế. Đại học Bách Đảo nằm ở phía Bắc thành phố, còn đồn cảnh sát Hương Châu lại ở phía Nam. Hiện tại đã sáu giờ tối, đúng giờ cao điểm. Nếu đi taxi chắc chắn không kịp, còn đi tàu điện ngầm cũng mất ít nhất một tiếng. Nếu đến trễ, có lẽ sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Bây giờ cách di chuyển nhanh nhất chỉ còn...
Đổng Thiên Tâm ngước nhìn bầu trời đã đen kịt: Giờ mà có nguyên nhóm siêu nhân bay qua chắc cũng chẳng ai phát hiện đâu nhỉ?
Mang Trú gật đầu: "Ngài Tả có thể cùng đi."
Tả Bách ngơ ngác: "Ý gì vậy?"
Đổng Thiên Tâm nhoẻn cười: "Giáo sư Tả, chúng tôi cần đến một nơi. Để tiết kiệm thời gian…gần đây có cái sân thượng nào vắng người không?"
Đại học Bách Đảo quả là trường danh tiếng trăm năm, những tòa nhà kỳ dị đủ mọi kiểu dáng cũng không thiếu.
Tả Bách dẫn Đổng Thiên Tâm và Mang Trú đến một tòa nhà nhỏ bốn tầng. Nhìn kiến trúc có lẽ từ thời cuối Thanh, đầu Dân Quốc. Dây leo tử đằng nở rộ, lan tràn khắp tường ngoài tựa như tấm lưới tím khổng lồ. Gió thổi qua, bóng hoa rung rinh, cả tòa nhà toát lên khí chất rờn rợn như cảnh trong phim kinh dị “Một chiếc hài thêu”.
Bên ngoài tòa nhà có cầu thang sắt xoắn ốc, dẫn lên tầng thượng. Trên đó, các loài cây dại mọc um tùm, gần như phủ kín cả sàn. Kỳ lạ là ở một góc khuất bóng, lại có người dọn dẹp được một khoảng trống nhỏ, căng dù che nắng. Trên dù in logo “Bách Đảo Beer” y như loại dù trong quán nhậu bình dân. Dưới dù đặt một chiếc ghế mây, một chiếc bàn gỗ nhỏ và một thùng rác rất sạch sẽ.
Tả Bách giải thích: "Đây là nơi tôi thường đọc sách, ít người lui tới."
Đổng Thiên Tâm rụt cổ: "Cho hỏi, lý do chỗ này ít người là vì...?"
"Nghe nói có ma."
Gió thổi qua, mấy khung cửa sổ ọp ẹp ở tầng dưới phát ra những tiếng kêu u u. Đổng Thiên Tâm rùng mình, lông tơ dựng đứng, vội túm lấy tay áo Mang Trú.
Mang Trú hừ một tiếng: "Nơi đây không có thứ gì khác, có gì đáng sợ?"
“Vấn đề không phải là nơi này có gì, mà là tôi nghĩ nơi này có gì.” Đồng Thiên Tâm thẳng thừng lên tiếng, tay phải thuận thế nắm lấy tay của Mang Trú, tay trái thì giữ chặt cổ tay của Tả Bách: “Nhanh lên đi, tôi nổi da gà đến mức có thể xây tường rồi đây!”
Tả Bách ngập ngừng: “Cái gì...”
Một cơn gió thổi qua.
Gió đêm đầu hạ vẫn còn mang hơi nóng ẩm, trong gió có hương tử đằng thoang thoảng xen lẫn mùi biển hờ hững. Mang Trú ngẩng đầu hít một hơi: “Đúng là gió thuận.”
Những lọn tóc rơi bên má của Đồng Thiên Tâm tung bay, đôi mắt sáng lấp lánh. Cơn gió cuốn lấy áo hai người, cả ba dần rời khỏi mặt đất.
Tả Bách tròn xoe mắt, kính suýt rơi ra: “Đây đâu phải thế giới 2D?! Làm sao có thể...”
Cơn gió mạnh dần, luồng khí từ bốn phương tám hướng cuốn lấy Tả Bách, nhấc anh bay lên không trung. Cơ thể anh không còn kiểm soát được, cứ lắc lư nghiêng ngả trong gió. Những dòng khí như những con vật nghịch ngợm tìm được món đồ chơi mới, cứ lượn qua lượn lại xung quanh anh.
Nhìn mặt đất ngày càng xa, Tả Bách há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng. Đồng Thiên Tâm cười hỏi: “Giáo sư Tả, anh có say xe hay say máy bay không?”
Những ký ức tồi tệ hiện về: “Lại nữa à?!”
Đồng Thiên Tâm phóng như một viên đạn nhỏ, gió rít bên tai, xuyên qua mây trời. Bên phải, Mang Trú vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, một tay đút túi. Bên trái, Tả Bách một tay giữ khung kính mắt thật chặt, hai ống quần bay phất phới. Anh vừa bị kéo đi vừa điên cuồng nói: “Muốn con người bay được thì cấu trúc xương và hệ cơ bắp phải thay đổi cơ bản, chẳng hạn mọc thêm cánh như loài chim để tạo lực nâng và kiểm soát khi bay. Hệ hô hấp và chuyển hóa cũng phải tiến hóa để thích nghi, chưa kể hệ thần kinh và giác quan cần được nâng cấp. Tóm lại, cái kiểu bay lượn như thế này hoàn toàn phi khoa học!”
Mang Trú lạnh nhạt: “Chỉ là một thuật điều khiển gió, không phải bay lượn.”
Tả Bách: “Thuật điều khiển gió dựa trên nguyên lý gì? Cơ học hay hóa học?”
Đồng Thiên Tâm cười phá lên: “Huyền học!”
Tả Bách: “A a a a a...Oẹ!”
Chọn đường không quả thật là quyết định sáng suốt. Từ Bắc Thành phố đến Nam Thành phố phải băng qua Đại lộ ven biển, nơi đang tắc nghẽn bởi hàng dài xe cộ với ánh đèn lấp lánh như châu báu. Đường sá chật kín, không nhích nổi. Nhờ bay thẳng qua vịnh, Đồng Thiên Tâm đã tiết kiệm được hai phần ba thời gian. Chỉ có điều gió hơi mạnh, và Tả Bách còn bị một con chim biển đâm vào đầu. Sau 15 phút gian nan, cuối cùng cả ba cũng đến được không phận Nam Thành phố.
Điểm hạ cánh là khu vui chơi ngoài trời bị bỏ hoang từ năm năm trước. Giờ này chẳng có ai qua lại, cây cối mọc um tùm, rất thích hợp để che giấu hành tung. Từ đây đi bộ qua ba ngã tư đèn đỏ là đến được đồn cảnh sát trên phố Hương Châu.
*
Lữ Ngọ đang đi qua đi lại trước cổng đồn cảnh sát, vừa thấy ba người họ thì lập tức chạy vội tới, gần như reo lên vì vui mừng. Nếu không phải bị ánh mắt lạnh lùng của Mang Trú cảnh cáo, anh ta chắc đã nhào tới ôm chầm lấy “Đại nhân Mang Trú vĩ đại.” rồi.
“Ba người đi xe gì tới đây vậy? Sao nhanh thế! Đồng Thiên Tâm, tóc cô bị làm sao mà rối bù thế kia? Còn anh chàng đeo kính này, chắc là Giáo sư Tả đúng không?”
Đồng Thiên Tâm ngắt lời: “Tình hình bây giờ thế nào?”
“Tình hình rất phức tạp.” Lữ Ngọ vừa nói vừa đưa điện thoại ra: “Đây là thông tin tôi vừa thu thập được.”
*
Lữ Ngọ chuyển qua một bản lý lịch tìm việc điện tử. Lý lịch này được tải lên ba năm trước, người ứng tuyển tên Dương Hi, nam, 25 tuổi, con một. Anh tốt nghiệp một trường kỹ thuật nghề, chuyên ngành Tự động hóa điện. Nguyện vọng nghề nghiệp: Nhân viên môi giới bất động sản.
Phía trên góc phải lý lịch là một tấm ảnh thẻ 3x4, không đội mũ. Ảnh có độ phân giải thấp, chụp hơi nghiêng, rõ ràng là ảnh selfie được chỉnh sửa để làm ảnh thẻ. Trong ảnh, chàng trai tóc húi cua, gương mặt sáng sủa, cười mỉm đầy ngượng ngùng. Nước da ngăm đen làm nổi bật hàm răng trắng sáng.
Tả Bách chăm chú nhìn bức ảnh, dường như đang cố tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc.
“Lúc còn sống, anh ta là nhân viên môi giới bất động sản. Hôm nay, quản lý chi nhánh nơi anh ta làm việc cũng đã tới, mang theo một số đồ dùng cá nhân để lại ở văn phòng, và cả những món đồ từ nhà riêng của anh ấy.” Lữ Ngọ liếc nhìn Tả Bách: “Đợi cha mẹ anh ấy ký xác nhận xong, thủ tục hoàn tất, di vật có thể mang đi.”
Tả Bách ngẩng đầu lên đột ngột, giọng nói căng thẳng như một sợi dây đàn bị kéo chặt: “Di vật nào? Của ai?!”
Lữ Ngọ nhìn anh với ánh mắt không đành lòng: “Trong di vật của Dương Hi có một bộ tóc giả màu xanh lam, một xấp mặt nạ giấy, và trên máy tính của anh ấy có lịch sử đăng nhập nền tảng livestream. Tên tài khoản là 'Cát Dương Chỉ Chỉ'.”
Tả Bách đứng không vững, may mà Mang Trú nhanh tay đỡ lấy vai anh.
Đồng Thiên Tâm thở dài: “Cha mẹ của Dương Hi đâu rồi?”
Lữ Ngọ chỉ tay: “Ở trong phòng tiếp đón.”
Đột nhiên, từ trong phòng tiếp khách vang lên tiếng khóc xé lòng, âm thanh ấy không giống tiếng của con người, mà như thể có ai đó dùng móc kéo từ cổ họng ra, lôi cả tim gan phèo phổi ra ngoài, đầm đìa máu.
Đổng Thiên Tâm và Tả Bách đứng chôn chân tại chỗ, Mang Trú đột ngột dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Trong phòng tiếp khách, một giọng nữ già nua vang lên: “Cảnh sát ơi, các anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc con trai tôi chết thế nào? Ai ai cũng nói nó lên thành phố rồi học hư, nghiện chơi game, nghiện như nghiện ma túy vậy, không ăn không uống không ngủ, cuối cùng tự hành hạ mình mà chết! Có đúng không?!”
Sở trưởng Trương trả lời: “Dương Hi tử vong do nhồi máu cơ tim cấp, có thể vì làm việc quá sức và chịu áp lực lớn. Nhưng việc cậu ấy nghiện game dẫn đến tử vong thì…”
“Ầm!” Tả Bách bất ngờ đẩy cửa bước vào, ông Triệu vội ngăn lại nhưng bị Đổng Thiên Tâm kéo sang một bên.
Trong phòng tiếp khách có năm người. Sở trưởng Trương, cảnh sát Tiểu Vương, và một người phụ nữ trung niên mặc bộ vest xanh lam đậm, chắc là quản lý của công ty môi giới bất động sản. Ba người ngồi cùng một bên bàn họp lớn. Trên bàn có hai thùng giấy lớn đã được niêm phong.
Ở phía bên kia bàn là một cặp vợ chồng già. Tóc họ bạc trắng, rối bời, mặc dù thời tiết nóng bức nhưng cả hai vẫn mặc áo khoác đen dày cộm. Người chồng khom lưng, run rẩy cầm một chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ, lớp vỏ silicon đã ngả vàng do oxy hóa. Người vợ khóc đến run người, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động. Họ chính là cha mẹ của Dương Hi.
Mọi người bị sự xuất hiện bất ngờ của Tả Bách làm giật mình.
Sở trưởng Trương phản ứng đầu tiên, quay sang hỏi Đổng Thiên Tâm: “Người này là ai?”
Đổng Thiên Tâm hạ giọng trả lời: “Tả Bách, giảng viên Đại học Bách Đảo, có quen biết Dương Hi.”
Sở trưởng Trương liếc nhanh qua phía sau Đổng Thiên Tâm, nơi Mang Trú đang đứng lặng lẽ trong bóng tối ở cửa. Ánh đèn lờ mờ chỉ soi rõ dáng người mảnh khảnh, nhưng ngay cả trong dáng vẻ khiêm tốn ấy, sức ép lạnh lùng và uy nghiêm tỏa ra từ chàng trai tóc đen áo trắng cũng khiến người ta khó mà bỏ qua.
“Dương Hi không nghiện game.” Tả Bách mở lời: “Mỗi tuần anh ấy chỉ chơi game hai tiếng, vào tối Chủ nhật từ tám giờ đến mười giờ, vô cùng có quy củ.”
“Tối Chủ nhật?” Quản lý bất động sản chợt hiểu ra: “Đúng rồi, đúng rồi! Vì công ty chúng tôi nghỉ thứ Hai, nên tối Chủ nhật là lúc thoải mái nhất.”
“Nhưng…” Cha của Dương Hi run rẩy đưa điện thoại lên, từng ngón tay gầy gò chậm chạp lướt qua màn hình. Đôi mắt ông đầy tia máu nhưng không hề rơi lệ. Khuôn mặt đen sạm, mệt mỏi ấy hiện rõ sự đờ đẫn của một người vừa trải qua biến cố lớn.
“Người trong làng đều nói, tin tức về con tôi có trên điện thoại, nói rằng nó nghiện game, thức đêm đến chết. Nghiện game là bệnh, phải chữa! Đây là tin tức chính thống mà, mọi người xem đi, chữ trắng trên giấy đen rõ ràng thế này cơ mà!”
Tiểu Vương dè dặt nói: “Về tin tức này, khi đó do hàng xóm báo án, người dân xung quanh kéo đến đông quá, hiện trường hơi hỗn loạn nên có thể có người để lộ thông tin cụ thể…”
Sở trưởng Trương đứng dậy, kéo Tiểu Vương cùng cúi đầu: “Đây là sơ sót trong công tác của chúng tôi, xin lỗi!”
“Tin tức này không phải từ cơ quan báo chí chính thống mà là từ một tài khoản câu view. Bọn chúng không hề điều tra, chỉ đăng lên để thu hút lượt xem và kiếm tiền.” Lữ Ngọ chen vào: “Nếu hai bác muốn kiện tài khoản này, văn phòng luật sư của chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình!”
Cha của Dương Hi nhìn anh với ánh mắt trống rỗng, dường như không hiểu.
“Những tin tức trên điện thoại là bịa đặt, chỉ nhằm kiếm tiền, hoàn toàn sai sự thật. Chúng tôi có thể kiện bọn chúng.” Tả Bách đặt tay lên vai ông cụ, nhẹ nhàng nói: “Cháu là bạn của Dương Hi. Hãy tin cháu!”
Người cha sững người nhìn Tả Bách, nước mắt chảy dọc theo những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt: “Thật…thật vậy sao?”
Tả Bách gật đầu.
Người cha bật khóc, mẹ của Dương Hi òa lên nức nở: “Tôi đã bảo rồi, con tôi là đứa trẻ ngoan! Từ nhỏ đến lớn nó luôn là đứa con nghe lời nhất, làm gì có chuyện nó nghiện ngập mấy cái thứ độc hại đó chứ! Tất cả là bọn họ bịa đặt!”
Tiếng khóc của họ nghẹn ngào và đè nén, như thể có một hòn đá nặng nề đang đè lên ngực mọi người trong phòng. Cuối cùng, Sở trưởng Trương phải lên tiếng nhắc nhở hai vợ chồng tiếp tục hoàn tất thủ tục nhận lại di vật.
Hai chiếc thùng giấy chứa đầy đồ dùng sinh hoạt, nào là năm, sáu chiếc áo phông, một đôi giày da, một đôi giày thể thao, một đôi dép lê, vài đôi tất, dụng cụ nấu ăn, bát đũa, một chồng túi hút chân không, một chiếc bơm hút chân không cỡ nhỏ, sổ tay công việc, thẻ làm việc, bình giữ nhiệt tróc sơn, hộp cơm, quạt điện nhỏ. Điện thoại của Dương Hi giống hệt điện thoại của cha anh, cũng ngả vàng vì thời gian.
Thứ nhiều nhất trong thùng là những quyển sổ nháp mua sỉ trên mạng, chiếm đến nửa thùng giấy. Mỗi tờ đều kín đặc những con số và công thức. Ngoài ra, Đổng Thiên Tâm còn thấy bộ tóc giả màu xanh lam, mặt nạ giấy, một chiếc đồng phục xanh đậm cùng cà vạt đỏ - chính là trang phục của “Cát Dương Chỉ Chỉ” trong thế giới 2D.
Mẹ của Dương Hi lặng lẽ v.uốt ve tấm thẻ làm việc của con trai. Đôi tay thô ráp, từng ngón tay lớn to vì làm việc nặng nhọc. Bà khóc đến nghẹn cả hơi. Trên thẻ làm việc là ảnh Dương Hi, nụ cười của anh vẫn hiền lành và rụt rè như ngày nào, hàm răng trắng tinh khôi.
Quản lý bất động sản không kìm được nước mắt: “Dương Hi làm ở cửa hàng ba năm rồi, thành tích tốt nhất, khách hàng hài lòng nhất công ty. Đồng nghiệp ai cũng quý cậu ấy. Cậu đến cửa hàng sớm nhất, về muộn nhất. Tháng trước tôi vừa gửi báo cáo, định đề cử cậu ấy làm quản lý chi nhánh ở Bắc Thành vào nửa cuối năm, vậy mà giờ…ôi trời ơi!”
Tiểu Vương lấy ra một cuốn sổ bìa mềm màu đỏ thẫm, mép giấy ngả màu đen, trông như đã được dùng từ lâu.
Tiểu Vương nói: “Khi chúng tôi vào phòng của Dương Hi, anh ấy đang nằm gục trên cuốn sổ này, tư thế…như thể đang ngủ vậy.”
Cha của Dương run rẩy nhận cuốn sổ từ tay, lật vài trang rồi đưa cho Tả Bách, nói: “Tôi mắt kém, cũng chẳng biết đọc nhiều chữ. Anh xem giúp tôi, trên này viết gì vậy?”
Tả Bách lặng lẽ lật từng trang, càng đọc lông mày càng nhíu chặt. Đổng Thiên Tâm rón rén vòng ra sau lưng Tả Bách, phát hiện đây là một cuốn sổ chi tiêu, ghi chép tỉ mỉ từng khoản chi tiêu hàng ngày của Dương Hi.
Tả Bách trầm giọng nói: “Anh ấy mỗi tháng chỉ tiêu 500 đồng cho ăn uống? Lương của anh ấy bao nhiêu?”
Quản lý suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tiểu Dương là nhân viên giỏi nhất của chúng tôi. Mùa cao điểm, tính cả tiền thưởng thì một tháng khoảng hơn 6.000 tệ; mùa thấp điểm ít hơn, chỉ khoảng 3.000 tệ. Cậu ấy chưa bao giờ ra ngoài ăn, cũng không gọi đồ mang về, càng không tụ tập. Đều tự mang cơm theo. Hình như cậu ấy cũng chẳng mua quần áo mới, chỉ mặc đồng phục do cửa hàng phát.”
Đổng Thiên Tâm cúi đầu nhìn từng dòng chi tiêu, đột nhiên hít sâu một hơi: “Tiền thuê nhà 850, tiền điện nước chưa đến 80, tiền đi lại 400, chủ yếu là đi tàu điện và xe buýt. Ngoài giấy vệ sinh và đồ dùng thiết yếu, gần như không mua sắm gì khác.”
Lật sang trang tiếp theo, cô không khỏi kinh ngạc: “Tan làm còn làm thêm: sửa ống nước, thiết bị điện, lắp bồn cầu, bán hàng giới thiệu bột mè ở siêu thị, làm hoa quả cắt sẵn ở tiệm trái cây, rồi chạy giao đồ ăn ban đêm...”
Tả Bách lật thêm một trang nữa, nói: “Cậu ấy mỗi tháng tiết kiệm được từ 1.000 đến 3.000 tệ. Ba năm qua, tổng cộng gần 100.000 tệ.”
Đổng Thiên Tâm, cũng là một người đang cật lực mưu sinh, không khỏi bàng hoàng: “Hiệu suất tiết kiệm này đúng là kinh khủng. Anh ấy thật sự dùng cả mạng sống để tiết kiệm tiền!”
Tiểu Vương thắc mắc: “Nhưng trong số di vật không có tiền mặt, cũng không thấy sổ tiết kiệm hay giấy tờ gì cả. Tài khoản ngân hàng trong điện thoại chỉ liên kết với thẻ lương, mà số dư chỉ còn vài trăm đồng.”
Tả Bách nhẹ nhàng vuốt bìa cuốn sổ, dùng móng tay gảy nhẹ một góc rồi bóc ra, lấy được một thẻ ngân hàng. Ở mặt sau thẻ, có ghi một cái tên: “Dương Quốc Trung.”
“Đây là tên của tôi!” Cha Dương bật khóc, nghẹn ngào: “Sao lại có tên tôi ở đây?”
“Nếu cháu đoán không sai, chú năm nay 60 tuổi, còn dì năm nay 54 tuổi, đúng không?” Tả Bách hỏi.
Cha Dương sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy...năm nay tôi vào đông là tròn sáu mươi...”
Tả Bách đặt chiếc thẻ ngân hàng vào tay cha Dương, trầm giọng nói: “Đây hẳn là số tiền Dương Hi gửi tiết kiệm dưới tên chú. Mật khẩu có lẽ là…”
Anh lấy một cây bút, viết sáu chữ số lên trang cuối cùng của cuốn sổ, ánh mắt dừng lại thật lâu, dường như đang xuyên qua những con số ấy để nhìn người bạn đã khuất ở một thế giới khác.
Những con số ấy khiến Đổng Thiên Tâm rùng mình: “285460.” Đây chính là đáp án của câu đố cuối cùng mà nhân vật hoạt hình Cát Dương Chỉ Chỉ đã để lại cho họ. Hai chữ số đầu là tuổi của cha, hai chữ số tiếp là tuổi của mẹ, còn hai chữ số cuối...đúng vậy, ba năm trước Dương Hi ghi trong sơ yếu lý lịch là 25 tuổi, thì ba năm sau anh ấy hẳn là 28 tuổi.
Hóa ra, đáp án cuối cùng của câu đố ấy chính là mật khẩu thẻ ngân hàng.
Hóa ra, đây chính là tâm nguyện cuối cùng của Dương Hi.
Cha mẹ Dương Hi òa khóc nức nở: “Đứa trẻ ngốc, đúng là đứa trẻ ngốc mà! Con dốc sức đến vậy để làm gì chứ! Bây giờ có tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi!”
Đổng Thiên Tâm cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, vội quay mặt đi.
Đột nhiên, đèn trong phòng tiếp khách nhấp nháy vài lần một cách bất thường. Chiếc TV treo tường phát ra tiếng “xoẹt xoẹt.” màn hình nhảy lên đầy tuyết trắng.
Danh Sách Chương: