• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Thiên Tâm đứng giữa trung tâm thương mại của thành phố Bách Đảo, ngước nhìn tòa nhà văn phòng cao vút tận mây. Những bức tường kính khổng lồ lấp lánh ánh sáng xa hoa tựa như muốn nói: “Ta đây rất đắt đỏ.”

Cô cúi xuống nhìn lại tin nhắn định vị mà lão Trương gửi:

[Văn phòng luật Long Hành Thiên Hạ, địa chỉ: Số 999, đường Chung Sơn, thành phố Bách Đảo (CBD), tầng 28 tòa nhà Minh Vân; Lữ Ngọ (kim bài luật sư, liên hệ: 188****8888]

Tên trông thế nào cũng giống kẻ lừa đảo kia lại thật sự là một “luật sư” chính thống.

Quầy lễ tân của tòa nhà có một cô nhân viên dễ mến. Thấy Đổng Thiên Tâm từ xa, cô đã nở nụ cười bước đến: “Chào Đổng Thiên Tâm, Lữ luật sư đã chờ cô từ lâu. Xin mời đi theo tôi.”

Nụ cười của cô lễ tân ngọt ngào là thế, nhưng Đổng Thiên Tâm lại có cảm giác chẳng lành, như thể đang bước vào một bữa hồng môn yến vậy.

Văn phòng luật nằm ở tầng 28, thang máy dẫn thẳng lên. Chiếc bảng hiệu mạ vàng sáng chói đề dòng chữ “Văn phòng luật Long Hành Thiên Hạ” như muốn làm lóa mắt người. Những bức tường bên trong được xây từ gạch kính bán trong suốt, ánh bạc phản chiếu lung linh, tạo cảm giác như đang lạc vào cung điện pha lê diễm lệ.

Các nhân viên mặc vest lịch lãm di chuyển qua lại trong văn phòng, giống hệt những đàn cá tung tăng giữa đại dương pha lê. Đổng Thiên Tâm đi ngang, mọi người đều đồng loạt dừng tay, nhìn về phía cô, nhưng chỉ trong giây lát họ lại nhanh chóng quay đi.

Băng qua khu làm việc đầy ắp những ô bàn tựa như tổ ong, cô dừng lại trước một cánh cửa đôi bằng gỗ mun cao hơn ba mét ở cuối hành lang. Bên cạnh cửa là bảng tên màu vàng ghi:

Kim bài luật sư – Lữ Ngọ.

Đổng Thiên Tâm đứng trước cửa, thở hắt ra một hơi dài.

Đẩy cánh cửa này ra, cô có thể đối mặt với một thế giới chưa từng biết đến, hoặc những rắc rối còn khủng khiếp gấp vạn lần đêm qua. Liệu cô đã sẵn sàng chưa?

Tất nhiên là chưa!

Đổng Thiên Tâm nghĩ, cả đời này cô e rằng cũng chẳng bao giờ sẵn sàng cho mấy thứ phiền phức nhảm nhí kiểu này.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ là vậy, những bất ngờ luôn xảy đến vào lúc ta không chuẩn bị. Dù chấp nhận hay không, nó vẫn cứ thế mà xảy ra.

Cô sờ vào chiếc túi trước ngực, mèo con trắng vẫn đang ngủ. Đã mười hai giờ trôi qua mà “nó” vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.” Đổng Thiên Tâm lẩm bẩm: “Làm điều đúng đắn, chứ không phải điều dễ dàng.”

Đôi tai hồng của mèo con khẽ động đậy. Đổng Thiên Tâm đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ lớn khiến cô phải nheo mắt lại.

Đây là một văn phòng tráng lệ khác thường: ba tầng đèn chùm pha lê, bàn làm việc màu trắng tinh khiết, ghế sofa xanh trời. Hầu như mọi ngóc ngách trong phòng đều chất đầy hoa: những đóa hồng rực rỡ, đỗ quyên thanh nhã, bách hợp thuần khiết, thủy tiên cao ngạo, uất kim hương quý phái, cùng cúc nhỏ li ti điểm xuyết như bầu trời đầy sao.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng trước cửa sổ lớn ngập tràn hương hoa, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Một tay anh ta bỏ túi quần, tay còn lại cầm ly cà phê, ánh mắt nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp của thành phố Bách Đảo, toát lên vẻ ngạo nghễ như kẻ đang đứng trên tất cả.

“Quả nhiên cô đã đến.” Lữ Ngọ xoay người, mỉm cười nói: “Tôi đã bảo rồi, cô là dòng máu duy nhất còn lại của nhà họ Đổng, gánh trên vai di sản ngàn năm của Đổng gia… ”

“Ôi đệt!” Lữ Ngọ đột ngột la to.

Lữ Ngọ trượt chân, cà phê văng hết nửa người, nhưng anh chẳng buồn lau, chỉ tay vào túi đựng mèo trên ngực Đổng Thiên Tâm, hét lên chói tai:

“Cái, cái cái cái đó là gì vậy?!”

Đổng Thiên Tâm thầm khoái chí, đặt túi mèo lên bàn: “Anh nghĩ là gì?”

Lữ Ngọ lao tới như một con gà mái già đang vươn cổ, giọng nói gấp gáp đến mức chuyển thành văn ngôn: “Sao lại thành ra thế này?!”

Đổng Thiên Tâm kéo khóa túi, lấy lớp đệm bông ra trải trên bàn, rồi bế mèo con trắng ra. Chú mèo nằm ngửa, để lộ cái bụng lông xù, bốn chân duỗi thẳng, đuôi dài thẳng đuột, ngủ say như chết. Trên cổ nó còn đeo một chiếc yếm hình dâu tây nhỏ xinh.

Lữ Ngọ nhìn từng sợi lông trên người mèo con, ánh mắt lướt qua không sót một chỗ nào, cuối cùng ôm trán, suýt ngất: “Trời đất ơi, thế này là thế nào hả?! Sao tôi dám ăn nói với tổ tiên đây?!”

“Tổ tiên đã an nghỉ cả rồi, đừng làm phiền họ nữa.” Đổng Thiên Tâm ngồi xuống sofa, tiện tay mở một chai nước suối, uống ừng ực vài ngụm: “Giờ thì anh giải thích cho tôi đi!”

“Cô mới là tổ tiên của tôi ấy!” Lữ Ngọ dậm chân: “Mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Đổng Thiên Tâm tóm tắt ngắn gọn những sự kiện xảy ra đêm qua. Dĩ nhiên, phần cô từng định bỏ mèo yêu quái vào thùng carton rồi vứt bỏ thì… chẳng cần phải nhắc lại làm gì, cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.

Lữ Ngọ nghe xong, biểu cảm thay đổi không ngừng: lúc đầu thì ngộ ra, sau lại trầm ngâm suy nghĩ. Đôi mắt khẽ đảo, anh nghiêm mặt, cố tỏ vẻ đạo mạo, ngồi khoanh chân lên sofa: “Không hổ danh là người kế thừa cuối cùng của Đổng gia, quả nhiên dũng cảm và thông minh. Xem ra cô đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện của cụ bà Đổng Cát Niên rồi.”

Đổng Thiên Tâm không nhịn được nữa, bật thẳng dậy: “Nói tiếng người đi!”

Lữ Ngọ lấy từ trong áo ra một phong thư, đưa cho cô. Phong bì có màu vàng nhạt, giấy viết là loại giấy tuyên cổ, chữ viết tay bằng bút lông, ngay ngắn thanh thoát, đậm chất cổ điển. Thế nhưng nội dung thì hoàn toàn là bạch thoại:

[Thân gửi bé Thiên Tâm thân yêu,

Chào con nhé. Khi con đọc được bức thư này, chắc bà đã… ngỏm rồi, hahaha.]

[Thực ra, vận mệnh của Đổng gia vốn dĩ nên chấm dứt ở đời bà. Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến hóa, tổ tiên tính toán sai thời gian một chút. Haizz, từ xưa đến nay, ngươi nhà họ Đổng chúng ta chẳng ai học toán giỏi cả, thật là xấu hổ.]

[Rất tiếc là đến lúc bà mất, “nó” vẫn chưa tỉnh lại.]

[Đổng gia đã gánh vác trách nhiệm nặng nề này suốt một ngàn năm trăm năm, giờ cuối cùng cũng sắp kết thúc. Tiếc là bà không được chứng kiến ngày ấy. Những gì còn lại chỉ có thể nhờ cậy vào bé Thiên Tâm thôi.]

[Dù thế nào, bé Thiên Tâm nhất định phải chăm sóc “nó” thật béo tốt, khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Bà biết điều đó không dễ, nhưng may thay, suốt những năm qua, gia tộc chúng ta cũng tích cóp được ít tài sản. Chắc là đủ để lo tiền ăn cho nó… Tất nhiên, bà cũng không dám chắc, có lẽ là đủ nhỉ, hahaha.]

[Cuối cùng, nhất định phải nhớ kỹ gia huấn của Đổng gia:

Rồng bay vạn dặm, sơn hà mãi bình yên.]

[Bé Thiên Tâm, cố lên nhé!]

Đổng Thiên Tâm: “…”

Cụ bà này nói chuyện cũng… hoạt bát phết nhỉ.

“Vậy nên, trong thư nói ‘nó’ chính là… nó?” Đổng Thiên Tâm chỉ vào chú mèo con trắng: “Cái gọi là di nguyện là bắt tôi nuôi con mèo yêu này sao?”

Lữ Ngọ húng hắng ho khan, chỉnh giọng nghiêm túc: “Khụ khụ, cô Đổng Thiên Tâm, tôi cần sửa một khái niệm sai lầm của cô. Vị đại nhân này không phải mèo… ơ…”

Chú mèo trắng trở mình, trong giấc ngủ mơ màng vươn vai lười biếng, bốn chân khẽ cào cào không tự chủ, ngáp dài một cái rồi lại cuộn tròn, hai chân trước ôm lấy chiếc yếm dâu tây tiếp tục ngủ say.

Lòng tin của Lữ Ngọ sụp đổ hoàn toàn: Mọi cử chỉ và thói quen này… quá giống mèo rồi! Chẳng lẽ qua hơn ngàn năm tiến hóa, loài này đã biến dị rồi sao?!

“Không phải mèo yêu ư?” Đổng Thiên Tâm chọc chọc vào đuôi chú mèo. Chiếc đuôi lông xù khẽ cuộn lại, quấn lấy ngón tay cô, mềm mại và hơi nhột: “Nhưng trông rõ ràng là một loài thuộc họ mèo mà… “

Không gian trong phòng đột nhiên yên lặng lạ thường. Vẻ mặt của cả hai người đều thay đổi.

Họ nhìn thấy một làn khói mỏng màu đen, bất chấp mọi quy luật vật lý, xuyên qua khung cửa kính kín như bưng, lơ lửng bay vào phòng làm việc.

“Mọi việc xảy đến rất nhanh.” Đổng Thiên Tâm vội vã ôm lấy mèo con, rút một cây gậy phóng điện ra, trong khi Lữ Ngọ chộp lấy một bông hoa tulip, cầm ngang trước ngực như thể vũ khí.

“Anh cầm hoa làm gì vậy?!” Đổng Thiên Tâm kinh ngạc.

“Thế còn cô thì sao? Cầm thứ nguy hiểm thế đến văn phòng của tôi làm cái gì?!” Lữ Ngọ càng kinh ngạc hơn.

Đổng Thiên Tâm không buồn trả lời. Làn khói đen trước mặt xoắn lại, rồi xoay vòng trong không khí, cuối cùng hình thành một lỗ đen. Rìa lỗ đen co kéo dữ dội, như thể muốn biến đổi hình dạng.

“Mấy thứ khói đen này rốt cuộc là gì?!” Đổng Thiên Tâm hỏi gấp.

“Oán khí.” Lữ Ngọ híp mắt trả lời.

Đổng Thiên Tâm: “Hả?!”

“Làm luật sư đôi khi cũng không dễ chịu lắm, thỉnh thoảng bị vài người tìm đến trả thù cũng không có gì lạ.” Lữ Ngọ vừa giải thích, vừa múa bông tulip như một cái roi, chân bước những bước kỳ lạ. Gót và mũi giày anh ta thay phiên đập xuống sàn, phát ra âm thanh dồn dập, giống như điệu nhảy tap dance. Anh ta dùng hoa quất loạn xạ, đập tứ tung, vậy mà thật sự làm làn khói đen tan đi không ít.

Đổng Thiên Tâm há hốc mồm: “Tổ tiên nhà anh không phải là thầy cúng đó chứ?!”

Lữ Ngọ dừng lại, ngoái đầu nhìn cô, ngậm bông tulip giữa miệng: “Nói chính xác thì là nghệ thuật dân gian phi vật thể, có tác dụng cầu phúc, trừ tà và chữa bệnh… “

“Coi chừng phía sau!” Đổng Thiên Tâm hét lên.

Làn khói đen bị đánh tan lại tụ lại, lần này ép chặt, xoay tròn rồi đột ngột rơi xuống đất với một tiếng “bịch”. Từ đó, nó biến thành một hình người: lùn, bụng phệ, đầu hói, khoác chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, miệng tràn ra thứ chất lỏng đen ngòm như máu. Hình dạng con quái vật này thật gớm ghiếc. Nó gầm gừ lao thẳng về phía Lữ Ngọ.

Lữ Ngọ hét toáng lên: “Điệu nhảy trừ tà của tôi không có tác dụng?! Không hợp lý! Không hợp lý chút nào!” Anh chạy tán loạn khắp phòng, quần áo như bốc khói vì sợ.

Dưới chân con yếu quái, vũng máu đen lại hóa thành khói mù, xoay cuồng như một cơn bão, cuốn phăng mọi thứ trong phòng làm việc. Nội thất vỡ tan, cánh hoa bị thổi bay, mảnh pha lê từ đèn chùm bắn loạn như đạn.

Đổng Thiên Tâm ôm mèo con lăn đến chỗ cánh cửa. Cô ngước lên nhìn… cánh cửa đã biến mất.

“Cửa đâu rồi?!” Đổng Thiên Tâm hét lên.

“Đã kích hoạt kết giới khẩn cấp, không thể ra ngoài!” Lữ Ngọ trả lời.

Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: Hóa ra anh Lữ này cũng là một ông chủ có lương tâm.

Lữ Ngọ nói thêm: “Nếu bị thương do oán khí, sẽ không được chi trả bảo hiểm tai nạn lao động và y tế!”

“…”

Lữ Ngọ vớ lấy một bông hoa bách hợp, xoay người nhảy lên đầy phong thái. Cánh hoa trắng muốt “bụp” một cái vỗ thẳng vào giữa trán con xác sống. Nó dừng lại nửa giây, gầm lên giận dữ, rồi từ đỉnh đầu phun ra một đống hàu, bào ngư, cua, hải sâm và tôm hùm, lao lung tung khắp phòng.

Một bầy tôm hùm kêu ken két, giương càng xông đến. Đổng Thiên Tâm bèn vung cây gậy điện hồ quang, xẹt một cái, hai con tôm hùm bị chín tới, rơi bộp xuống sàn. Nhân cơ hội, cô lao vào nấp dưới bàn làm việc, tránh khỏi đợt tấn công của lũ hải sâm.

Lữ Ngọ giơ ngón cái: “Tuyệt chiêu ghê gớm thật!”

Đổng Thiên Tâm đáp trả: “Anh nổ tung chợ hải sản đấy à?”

“Gã béo này mở tiệm hải sản chuyên chặt chém khách, bị tố cáo mà còn định kiện ngược khách vu khống. anh ta tìm đến tôi nhưng tôi không nhận vụ kiện, thế là ghi hận tôi.” Lữ Ngọ lúc này không còn dáng vẻ ung dung, tay vớ đại hoa gì thì dùng hoa nấy, ném thẳng vào đầu con xác sống nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu: “Tôi chỉ ăn chực của anh ta bữa hải sản năm nghìn tệ thôi mà, so với tiền anh ta chặt chém thì có đáng là gì đâu? Sao phải cay cú vậy chứ!”

“… Thảo nào người ta ghét anh.” Đổng Thiên Tâm mệt lử vì phải chống chọi với lũ cua và bào ngư đang lao tới. Tuy chúng không mạnh cũng chẳng nhanh, nhưng số lượng thì quá đông. Vừa xử xong một đợt, lại có đợt khác ập đến. Mồ hôi nhễ nhại, cô hối hận thầm: Biết thế hôm nay đã mang theo nồi chiên không dầu rồi.

Qua vài vòng chiến đấu, sàn nhà ngập hải sản, không khí toàn mùi thơm nức của đồ nướng.

Con xác sống đột nhiên chậm lại, đứng lừ đừ giữa đống hải sản chín, đầu nghiêng nghiêng, miệng há ra kêu “A… ư… ư…” như đang thèm chảy nước miếng.

Lữ Ngọ cũng chui tọt xuống bàn làm việc, lo lắng: “Không hay rồi, sao tôi cảm giác nó giống như là… ”

Đổng Thiên Tâm ngắt lời: “Đang đói?”

Lời còn chưa dứt, con xác sống đột ngột mở to miệng, nuốt trọn đống hải sản quanh mình. Cái bụng phình to như quả bóng, mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc đã lấp đầy căn phòng, ép sát các bức tường, trần nhà, ghế sofa và bàn làm việc, phát ra tiếng kẽo kẹt ghê rợn.

Lữ Ngọ mồ hôi túa ra: “Tổ tông ơi, mau đánh thức vị đại nhân trên tay cô đi! Nếu không chúng ta toi đời cả lũ mất!”

Đổng Thiên Tâm hỏi lại: “Đánh thức thế nào? Mua đồ chơi cho mèo à?”

“Đêm qua cô làm thế nào ấy!”

“làm sao tôi biết được?!” Đổng Thiên Tâm sắp bật khóc: “Tự nó bật ra thôi!”

Ngay lúc đó, chiếc bàn làm việc trên đầu “rắc” một tiếng, nứt ra. Lữ Ngọ hét lên một tiếng rồi gần như ngã nhào vào người Đổng Thiên Tâm.

Bỗng nhiên, một cái chân mèo lông xù giơ lên, tát thẳng vào mặt Lữ Ngọ. Anh lại hét oai oái, ngã ngồi bệt xuống đất.

Đổng Thiên Tâm cảm thấy vòng tay mình trống rỗng. Con mèo trắng nhỏ đang phát sáng như một ngôi sao băng, vụt lên không trung. Trong nháy mắt, những tia sét bổ xuống như lưỡi đao, chém xác sống thành từng lát mỏng, rồi tất cả tan biến thành tro bụi.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, những cánh hoa lả tả rơi xuống tựa như tuyết trắng.

Từ dưới gầm bàn, Đổng Thiên Tâm và Lữ Ngọ thận trọng ló đầu ra. Ở trung tâm căn phòng, một luồng sáng trắng mờ ảo trôi lơ lửng, dần hiện rõ hình dáng một con mèo. Ánh sáng mờ nhạt đi, hình dáng cũng thay đổi theo: trước là đôi chân thon dài, tiếp đến là mái tóc đen dài buông xõa, bộ áo quần trắng như tuyết. Khi đôi mắt đen mở ra, cả đất trời như chợt sáng chợt tối.

Lữ Ngọ mắt ngấn lệ, quỳ phịch xuống đất, dập đầu lia lịa: “Truyền nhân đời thứ sáu trăm sáu mươi sáu của nhà họ Lữ – Lữ Ngọ, hôm nay được diện kiến dung nhan điện hạ, dù chết cũng không hối tiếc a a a!”

Thanh niên áo trắng đáp xuống nhẹ như lông hồng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lữ Ngọ, nhìn thẳng về phía Đổng Thiên Tâm.

Đổng Thiên Tâm nuốt khan một ngụm nước bọt, lùi lại nửa bước, gượng cười: “Ngài tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”

Ánh mắt thanh niên đột nhiên sắc lạnh. Trong chớp mắt, đã xuất hiện ngay trước mặt Đổng Thiên Tâm, nắm lấy cổ tay cô. Mái tóc dài của anh ta quấn theo những tia điện còn sót lại, tung bay điên cuồng, như muốn nuốt trọn trời đất.

Đổng Thiên Tâm suýt hét toáng lên, nhưng cố gắng kiềm chế, chỉ dám nín thở.

Giọng nói của thanh niên vang lên, từng từ như mũi kim sắc lạnh đâm thẳng vào lòng người: “Ngươi muốn bỏ rơi ta?!”

Đổng Thiên Tâm nở nụ cười gượng gạo, vội thanh minh: “Hiểu lầm thôi mà! Tình hình lúc đó nguy cấp quá, tôi chỉ là người phàm, đâu biết cách chăm sóc yêu quái. Chỉ đành tìm bừa cách cứu mạng, thật ra tôi định đưa ngài đến Tử Vân Quán tĩnh dưỡng mà, ha ha ha…”

“Nói dối! Miệng lưỡi xảo trá!” Thanh niên áo trắng lạnh lùng buông lời, rồi bất ngờ vươn tay bóp lấy cổ Đổng Thiên Tâm. Cô chỉ kịp phát ra một tiếng “Ặc!”, hai mắt trợn trừng, tay ra sức kéo tay anh ta xuống. Nhưng chưa được bao lâu, sắc mặt anh ta biến đổi, lập tức thả cô ra, lùi lại nửa bước, đôi mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

Tóc đen tung bay của anh ta đột nhiên ngoan ngoãn rủ xuống, mềm mại như dòng suối.

“Ngươi làm gì vậy?!”

Đổng Thiên Tâm ho sặc sụa, như muốn ho ra cả phổi: “Khụ khụ… Giữa ban ngày ban mặt, xã hội pháp trị, anh định giết người đấy hả?!”

Lữ Ngọ hoảng hốt đến suýt khóc: “Điện hạ, xin hãy bớt giận! Người này là truyền nhân chính tông của nhà họ Hoạn Long, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì đâu!”

Thanh niên áo trắng quay lại nhìn, nhướn mày cực kỳ khinh thường: “Cô ta ư?!”

Đổng Thiên Tâm khó chịu: “Đổi… đổi cái gì cơ?!”*

*Chữ Hoạn 豢( nuôi gia súc) và chữ hoán換 (đổi) đồng âm ví nhau nên chỉ lộn. Mà nói Hoạn Long cho nó sang thôi, chứ thực ra chỉ là con sen nuôi rồng hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK