Khi Đổng Thiên Tâm thức dậy, đồng hồ vừa điểm chín giờ sáng. Dù chỉ ngủ chưa đến năm tiếng, nhưng kỳ lạ thay, tinh thần cô vẫn rất tốt.
Hôm nay trời đẹp, đứng trên ban công nhìn ra, bầu trời trong xanh không một gợn mây, biển mây mênh mông bất tận. Trên lan can, hơn chục chậu cây sen đá bằng nhựa lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đổng Thiên Tâm xách một chiếc bình tưới nhỏ, cẩn thận tưới từng chậu một, thỉnh thoảng dùng cọ nhỏ quét lớp bụi bám trên bề mặt sen đá.
“Tiểu Tử à, bé đúng là lười vệ sinh nhất đấy. Nhìn xem Tiểu Hồng và Tiểu Lục kìa, ngày nào cũng sáng bóng như gương. Còn bé, ba ngày không quét bụi đã trông nhếch nhác thế này. Còn nữa, Tiểu Lam, bé gần đây phai màu hơi quá đáng rồi đấy. Khi xưa bé hứa là phơi nắng mười năm cũng không phai, thế mà giờ chưa được một năm đã gần biến thành Tiểu Lục rồi!”
“Chúng mình thật vất vả mới được sống trong căn biệt thự lớn như thế này, mặt hướng biển, xuân về hoa nở. Cuộc sống tươi đẹp chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Dù các bé không phải cây thật, nhưng chúng mình cũng là kết tinh của công nghệ nhân loại, phải tranh giành một chút tự hào cho chợ nhỏ Nghĩa Ô chứ!”
“Các bé phải học tập Mang Trú. Thân là một con rồng, không chỉ phải ấm ức co ro trong chiếc ổ mèo bé nhỏ, mà còn phải thích nghi với mọi khổ sở của sinh hoạt bình thường như ăn uống, vệ sinh, ngủ nghỉ. Khổ đến thế mà nó vẫn kiên cường nỗ lực thăng cấp…”
“Khoan đã!”
Đổng Thiên Tâm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn rút điện thoại, mở ứng dụng Thăng Long xem: [Dữ liệu tăng trưởng của Trận Ngũ Đức: Nhân: 29,45%, Nghĩa: 31,67%, Lễ: 30,02%, Trí: 29,99%, Tín: 35,88%]
Từng mục dữ liệu đều dao động quanh mức 30%.
Đổng Thiên Tâm nuốt nước bọt, vỗ vỗ ngực, không nhịn được cất tiếng cười lớn. Cô xách bình tưới nước xoay vòng vòng trong niềm vui sướng: “Vận may đến rồi ~ những ngày tốt đẹp ~ vận phân rồng ~ không đúng, vận may rồng đến rồi, cản cũng không cản được ~ lala~ tôi là sen của con rồng bỗng chốc trở nên giàu sụ ...”
Điệu nhảy và bài hát của cô đột ngột dừng lại. Mang Trú không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, tựa lưng vào khung cửa, nhìn cô với đôi mắt đen láy tựa ngọc thạch.
Đổng Thiên Tâm: “Chào…buổi sáng.”
Mang Trú: “Chẳng còn sớm nữa đâu.”
“…Anh đứng đây từ bao giờ vậy?”
“Từ khi tôi ấm ức co ro trong ổ mèo.”
“……”
Đổng Thiên Tâm quay mặt đi chỗ khác: “Trời hôm nay đẹp nhỉ.”
“Tôi chưa từng ấm ức.” Mang Trú nhấn mạnh: “Tộc Chúc Long, từ trước đến nay không biết rơi lệ.”
“Hiểu, hiểu!” Đổng Thiên Tâm gật đầu lia lịa, tiếp tục tưới nước cho đám sen đá, lầm bầm: “Cũng chẳng biết là ai từng nói tộc Chúc Long không thải phân, mà giờ đây mỗi ngày hết sạch một cuộn giấy vệ sinh…”
“Mau câm miệng, Đổng Thiên Tâm!”
“Ý tôi là, chúng tôi nên phát triển bền vững, bảo vệ môi trường, không lãng phí giấy nữa nha.”
“… Cô sắp tưới úng rễ của đám cây đó rồi đấy.”
Đổng Thiên Tâm cười méo mặt: “Mang Trú điện hạ, đây đều là sen đá giả, để trang trí mà thôi.”
Mang Trú chỉ vào chậu Tiểu Hồng: “Cái này cũng giả sao?”
Đổng Thiên Tâm cúi nhìn kỹ, sửng sốt.
Tiểu Hồng vốn là một chậu sen đá đỏ, hình dáng giống một chùm hoa đỏ. Chất liệu là nhựa cây, màu sắc trong suốt, giá cả cũng không rẻ. Nhưng giờ đây, bên rìa chậu Tiểu Hồng lại mọc ra một mầm cây non, trên mầm có năm chiếc lá nhỏ xíu, còn trên ngọn có một nụ hoa bé xinh.
Nụ hoa đọng một giọt sương, nhẹ nhàng lay động trong gió, yếu ớt nhưng tràn đầy sức sống.
Đổng Thiên Tâm kích động đến mức giọng nói cũng lệch đi: “Nó sống rồi! Tôi vừa tưới nước, thế mà nó sống rồi! Nó mọc lá, mọc nụ hoa, nó sắp nở hoa rồi!”
Mang Trú: “Chỉ là một bông hoa thôi… Cô vui đến vậy sao?”
“Nó là thứ duy nhất tôi nuôi sống được ngoài anh đấy!” Đổng Thiên Tâm nhảy cẫng lên: “Cuối cùng tôi cũng nuôi được một cái cây thật rồi! Hoa của tôi sắp nở rồi!”
Bấy giờ, đôi mày của Mang Trú khẽ nhíu lại, ánh mắt chằm chằm nhìn chồi hoa bé xíu. Anh ta không thể tin nổi, Đổng Thiên Tâm dám đem anh ta ra so sánh với một đóa hoa tầm thường!
Chồi hoa mỏng manh run rẩy, những giọt sương đọng trên lá rơi xuống chậu đất bên dưới.
“Đóa hoa này không ổn!” Mang Trú quả quyết.
“Không ổn thật!” Đổng Thiên Tâm gật gù đồng tình, rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Nhìn chồi hoa nhỏ xíu, yếu ớt thế này chắc chắn là thiếu dinh dưỡng. Có nên bón phân không nhỉ? Hay lấy lòng đỏ trứng thối hay vỏ đậu nghiền nhuyễn tưới cho nó chút phân hữu cơ đây?”
Mang Trú nhìn cô im lặng, đôi mắt đen như mực ánh lên vẻ khó hiểu.
Đổng Thiên Tâm vòng qua vòng lại bên chậu hoa, muốn sờ nhưng không dám, lại reo lên phấn khích: “Nhìn xem! Hình như hoa này có năm hoặc sáu cánh, mà lại trông giống đóa hoa đỏ hay xuất hiện trong mấy bộ phim anime nữa. Thật sự rất đẹp!”
Mang Trú chăm chú nhìn chồi hoa một lúc, rồi cất lời, giọng điềm tĩnh: “Đóa hoa này trông giống như Đình Ninh.”
“Đình Ninh? Là thứ gì vậy?” Đổng Thiên Tâm nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Truyền thuyết kể rằng, trên dãy núi Chung Sơn có bảy ngọn núi, trong đó hai ngọn đứng đối xứng như đôi tai gấu. Tại núi Hùng Nhĩ, vùng đất cháy suốt ngàn năm, chỉ có duy nhất một loài cây có thể sinh trưởng. Cây ấy tựa như một nhành rau dền đỏ, gọi là Đình Ninh. Hoa Đình Ninh hút tà khí, độc tố rất mạnh, tuyệt đối không thể ăn được.”
“Gì cơ? Loài hoa này có thể hút tà khí ư?!” Đổng Thiên Tâm sửng sốt.
Mang Trú nhướng mày, nói giọng trầm ổn: “Một đóa hoa bình thường mà thôi, chỉ là có vẻ ngoài giống với Đình Ninh.”
Nghe vậy, Đổng Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm, phẩy phẩy tay: “Vậy cũng chẳng sao cả! Trên đời này có hàng triệu loài cây cỏ, trông giống nhau chút cũng đâu có gì lạ.” Mang Trú đột nhiên im lặng, ánh mắt sắc bén không rời khỏi cô. Cái nhìn ấy khiến Đổng Thiên Tâm rùng mình, nổi hết cả da gà. Cô sờ mặt, ngập ngừng: “Tôi vừa mới thức dậy, còn chưa rửa mặt…”
Mang Trú hờ hững cất giọng: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Đổng Thiên Tâm: “Hỏi tuổi tác của con gái nhân loại là bất lịch sự lắm nhé!”
“Nhìn có vẻ không quá sáu mươi đâu!”
Đổng Thiên Câm điên cuồng vỗ ngực, suýt chút nữa là thở không nổi.
Con rồng ngốc này có biết ăn nói không đấy hả?!
Mang Trú nhìn chằm chằm Đổng Thiên Tâm, trong lòng đầy thắc mắc: Ở thế giới 2D, tà khí hung hãn, tàn bạo đến mức ngay cả vảy của Chúc Long cũng không thể chống đỡ. Dù Đổng Thiên Tâm là hậu nhân của gia tộc Hoạn Long, tâm cảnh thanh tịnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người phàm. Làm sao cô ấy có thể liên tục thanh tẩy tà khí mà không bị ảnh hưởng chút nào?
Tương truyền trong nhân loại, những người có tâm lực mạnh mẽ có thể thanh tẩy tà khí trời đất, nhưng những người như vậy thường là bậc nhân sĩ trăm tuổi, trải qua đủ ấm lạnh thế gian, thăng trầm bi hoan ly hợp. Còn cô gái trẻ như cô, sức vóc yếu ớt, làm sao có thể đạt đến cảnh giới như thế?
Mang Trú càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, bèn hỏi: “Làm thế nào cô thanh tẩy được tà khí đó?”
Đổng Thiên Tâm: “Đơn giản thôi.”
Cô giơ tay, phất nhẹ: “Chúng không nghe lời thì đánh vào mông.”
“…Hả?”
Đổng Thiên Tâm: “Có lẽ là nhờ kinh nghiệm thanh tẩy lần đầu, nên sau đó quen tay thôi.”
Cô nói tiếp: “Nói trắng ra, dù là tà khí hay ác khí, chúng đều có cùng một chiêu trò: dụ dỗ lòng người, khiến chúng ta tự đánh bại chính mình.”
Mang Trú: “Ý cô là gì?”
Đổng Thiên Tâm: “Lần đầu thanh tẩy, chúng đã dùng cách để tôi nhìn lại một ký ức thời thơ ấu.”
Cô đặt ấm nước xuống, chậm rãi nói: “Tôi nhìn thấy ngày bố mẹ tôi rời đi. Họ đã chết để cứu tôi.”
Ánh mặt trời yên lặng rọi xuống ban công, những chậu cây giả rực rỡ, một giọt nước lăn khỏi lá nhỏ màu đỏ.
Mang Trú: “…Gì cơ…?”
Đổng Thiên Tâm: “Khi đó tôi chỉ mới năm tuổi, quá nhỏ để nhớ rõ chi tiết. Đại khái tôi nhớ được bố mẹ lái xe đưa tôi đi du lịch. Có động đất, đường sụp, cả nhà rơi xuống vách núi. Trời mưa to, gặp cả lũ bùn đất. Bố mẹ dùng tay nâng tôi lên. Rồi bất ngờ, một con chim lớn xuất hiện, túm lấy cánh tay tôi và bay lên.”
“Vậy là tôi được cứu.”
“Khi bay lên, tôi ngoảnh lại nhìn một lần, vẫn thấy gương mặt của bố mẹ. Họ cười, họ lớn tiếng gọi, bảo tôi: ‘Tiểu Thiên Tâm, hãy sống thật kiên cường!’”
Đổng Thiên Tâm vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi mắt sáng long lanh: “Đám tà khí đó để tôi xem lại ký ức này, chắc hẳn muốn tôi sụp đổ tinh thần. Thật nực cười! Năm đó, lúc tìm được thi hài của bố mẹ, tôi không sụp đổ. Nhìn họ được đưa vào lò hỏa táng, tôi không sụp đổ. Đặt bình tro cốt xuống mộ phần, tôi cũng không sụp đổ. Chỉ là một đoạn ký ức, tôi sợ nó chắc?”
Mang Trú siết chặt nắm tay, không thốt nên lời.
Đổng Thiên Tâm cười càng tươi hơn: “Anh đừng làm vẻ mặt đó, tôi có thể sống tốt, và tôi sẽ sống tốt.”
Nói xong câu này, cô dựa vào lan can đài ngắm cảnh, đôi chân mang dép lê vàng khẽ đan vào nhau. Vốn dĩ cô không cao, lại khoác thêm một chiếc áo phông màu hồng rộng thùng thình, làm cánh tay và đôi chân gầy gò của cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng rọi lên khuôn mặt cô, phía sau là đại dương mênh mông trải dài vô tận. Hôm nay tuy có chút gió, nhưng thời tiết không lạnh. Mồ hôi lấm tấm bên tóc mai, gò má cô ửng hồng, cả người như đang phát sáng.
Mang Trú thoáng nhớ lại hình ảnh thời thơ ấu của tộc Hoạn Long mà mình từng gặp. Khi ấy, họ đều mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lạnh lùng cao ngạo, như không thuộc về thế gian này. Hoàn toàn khác với Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm ấm áp, kiên cường và chân thực. Cô đôi khi bốc đồng, thường làm bừa, tính khí không tốt, lại khá cố chấp. Nhưng phần lớn thời gian, cô như một mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống.
Một người như vậy, lại từng có quá khứ như thế...
Tim Mang Trú vô cớ đập loạn hai nhịp, như thể bị bóp nghẹt, đau nhói.
Đổng Thiên Tâm nhíu mày, bật cười: “Này, này, nghe lén người khác là hành động không hay ho đâu.”
Mang Trú giật mình, đúng lúc này anh ta mới nghe thấy tiếng thở đều đều của Tả Bách.
Tả Bách bước từ từ ra ban công, ho khan một tiếng, rõ ràng là không được tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Đổng Thiên Tâm vẫy tay: “Giáo sư Tả tối qua ngủ thế nào rồi?”
“Cũng tạm ổn.” Tả Bách đẩy gọng kính, không nhịn được lại liếc sang Mang Trú, biểu cảm vừa kỳ quái vừa khó xử: “Anh... ừm... hôm nay trông cũng khá giống con người đấy.”
Mang Trú: “...”
Đổng Thiên Tâm: “Phụt!”
Tả Bách như thể không biết phải nói gì, lúng túng hồi lâu vẫn không tìm được chủ đề, đành quay người bước vào nhà. Vừa đi, anh ta vừa lấy tay ấn huyệt thái dương, lẩm bẩm liên tục: “Tôi chắc chắn là do áp lực quá độ dẫn đến rối loạn chức năng thần kinh tự chủ, căng thẳng hệ thần kinh trung ương, bất thường chất dẫn truyền thần kinh, cơ chế tự vệ tâm lý phát động, gây ra ảo giác. Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng tổn thương thực thể não, cần phải kiểm tra toàn diện... lảm nhảm lảm nhảm...”
“Xem ra tinh thần của Giáo sư Tả vẫn chưa ổn định lắm.” Đổng Thiên Tâm chống tay chọc nhẹ vào Mang Trú: “Hay là anh thử biến thành mèo lần nữa đi?”
Mang Trú nhíu mày: “Cái gì?”
“Tối qua anh lo Tả Bách quá đau buồn, cố ý biến thành mèo dọa anh ta bất tỉnh, chẳng phải thế sao?” Đổng Thiên Tâm nháy mắt.
Mang Trú giật giật chân mày hai cái, xoay người bước thẳng về phòng khách.
Đổng Thiên Tâm ôm bụng, cố nhịn cười: cô phát hiện Mang Trú khi ở hình dạng con người còn thú vị hơn khi làm mèo.
Tiểu kịch trường:
Mang Trú ngồi trên bàn ăn, bực bội nhai ngấu nghiến đồ ăn dành cho mèo. Lần đầu tiên gặp Đổng Thiên Tâm, cô bị một đám oán khí bao vây, sợ hãi run rẩy, trông hệt như một con thỏ nhỏ bất lực. Bây giờ, Mang Trú cảm thấy ngày ấy mắt mình đúng là mù thật. Đổng Thiên Tâm không phải là thỏ, mà là một con hồ ly đội lốt thỏ, vừa láu cá vừa tinh quái!
Danh Sách Chương: