• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cơ hội chỉ đến một lần, không thể để lỡ! Đổng Thiên Tâm quyết đoán lao về phía Mang Trú.

Phía trước, mưa hoa đen càng lúc càng dày đặc, che kín trời đất, cuộn xoáy dữ dội. Đổng Thiên Tâm theo phản xạ nhắm chặt mắt, cắm đầu lao tới. Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì, cô mở mắt ra... Chuyện quái quỷ gì đây? Những đóa hoa đen hung ác lại dừng hẳn tấn công, chỉ lơ lửng đập cánh nhỏ xung quanh cô.

Trong tay cô, đóa hoa đỏ nhỏ rung rinh những cánh hoa đỏ thắm, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tựa như ngọn đèn duy nhất trong vực thẳm vô tận, thu hút mọi sinh vật giữa bóng tối đến mức không thể cưỡng lại. Tất cả những đóa hoa đen đều bị đóa hoa đỏ này khuất phục.

Mưa hoa đen tách ra, mở đường. Đổng Thiên Tâm nhìn thấy Mang Trú và kẻ không mặt đang chiến đấu kịch liệt. Cả hai đều nhận ra điều bất thường, lập tức ngừng tay, kinh ngạc nhìn cô.

Đổng Thiên Tâm chống tay vào hông bên trái, tay phải giơ cao đóa hoa đỏ, cười đắc ý: “Chào, tôi lại đến đây!”

Mưa hoa đen ngoan ngoãn xoay quanh cô, thậm chí còn tạo thành một vòng sáng bảo vệ mới.

Kẻ không mặt gầm lên như dã thú: “Không thể nào!”

Mang Trú lập tức bay đến, lông mày dựng thẳng: “Cô lại làm trò gì nữa đây?!”

“Tôi tặng anh cái này.” Đổng Thiên Tâm cài đóa hoa đỏ lên trước ngực Mang Trú, nhìn trái nhìn phải chỉnh lại, rất hài lòng: “Biểu hiện không tệ, tặng anh một đóa hoa nhỏ màu đỏ, cố lên nhé!”

Mang Trú ngây người. anh ta cảm nhận được một luồng năng lượng trong trẻo, ấm áp từ nơi đóa hoa đang đặt truyền vào cơ thể. Giống với luồng sức mạnh mà quả cầu ánh sáng lần trước đã mang lại. Không, lần này còn tinh khiết hơn, dịu dàng hơn nữa. Những vết thương cháy xém trên vảy bắt đầu khôi phục, làn da trơn láng dần hiện ra, những mảnh áo rách nát phát sáng rực rỡ. Một sức mạnh quen thuộc tụ lại trong lòng bàn tay anh ta, nóng lòng chờ bùng phát.

Đôi mắt vàng của Mang Trú bừng sáng, anh ta tung mình lên không trung, mái tóc đen và áo quần trắng phấp phới trong ánh sáng chói lòa.

“Hạo âm đăng thiên, tụ lôi dĩ chính...Minh Đao, hiện!”

Tiếng sấm nổ vang trời, một thanh trường đao bằng vàng ngưng tụ từ điện quang rực rỡ giáng xuống, rơi thẳng vào tay Mang Trú. anh ta siết chặt đao bằng cả hai tay, chém mạnh xuống!

Ầm!

Ánh sáng chói lòa bùng lên. Kẻ không mặt thậm chí không kịp kêu gào, bị nghiền nát thành tro bụi ngay tức khắc.

Ánh đao cuồn cuộn xuyên suốt không gian, xé tan mọi bóng tối.

Thanh trường đao hóa thành những mảnh ánh sáng lấp lánh, tan biến. Mang Trú hạ xuống bên cạnh Đổng Thiên Tâm. Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng: “Đó là đao gì vậy? Ngầu quá đi!”

Mang Trú ngẩng cao cằm: “Đó là Minh Đao, được tộc Chúc Long rèn từ đá Âm Sơn, là vũ khí định mệnh của ta.”

“Vậy vừa rồi cái thứ không mặt đó là gì thế?”
“Chỉ là một tà vật nhỏ bé, hấp thu một chút lệ khí. Một đám ô hợp mà thôi.”

Chưa nói hết câu, không gian trước mặt họ lại vặn vẹo, méo mó. Giữa hư không xuất hiện một cánh cửa.

Một cánh cửa sắt trắng, rỉ sét.

Mang Trú nắm lấy Đổng Thiên Tâm, kéo cô ra sau lưng mình.

Cánh cửa sắt chầm chậm rơi xuống trước mặt họ. Tả Bách đi tới, gõ gõ kính mắt, nhìn trái nhìn phải thật lâu, rồi giơ tay định gõ cửa.

Mang Trú kêu lớn: “Ngài Tả!”

Đổng Thiên Tâm vội vàng ngăn lại: “Phải cẩn thận đó!”

Nhưng Tả Bách hoàn toàn phớt lờ, thẳng tay gõ xuống.

Một lúc lâu sau, từ bên trong vang lên giọng nói: “Vào đi, cửa không khóa.”

Đó là giọng của Cát Dương Chỉ Chỉ.

Đẩy cửa ra, họ nhìn thấy một căn phòng nhỏ. Một chiếc giường được trải chăn gối gọn gàng, một tủ quần áo đơn sơ, một chiếc ghế, một bàn học nhỏ. Trên tường cạnh bàn dán đầy công thức toán học.

Dưới bàn là một cây máy tính để bàn. Trên bàn, giấy nháp chất thành đống cao ngất. Năm, sáu cuốn sách toán cao cấp nhét trong giá sách. Chính giữa bàn, đặt phẳng phiu một cuốn sổ bìa da màu đỏ tươi.

Cát Dương Chỉ Chỉ đang ngồi xổm trước tủ quần áo, lục lọi gì đó. anh ta vẫn đội bộ tóc giả màu xanh dương rẻ tiền, mặc đồng phục công nhân và dép lê, miệng lẩm bẩm: “Chờ tôi chút, tôi sắp tìm thấy rồi... Cuối cùng nó rơi đâu nhỉ? Kỳ lạ thật.”

Đổng Thiên Tâm và Mang Trú đồng loạt quay sang nhìn Tả Bách: “Lần này, là Cát Dương Chỉ Chỉ thật sao?”

Kính của Tả Bách lóe sáng một tia: “Là anh ta.”

Cát Dương Chỉ Chỉ lục lọi hết tủ quần áo, lại chuyển sang ngăn kéo bàn học: “Sao lại mất nhỉ? Rõ ràng là một thứ rất quan trọng. Tại sao lại mất chứ?!”

Tả Bách hít một hơi thật sâu: “Anh mất cái gì?”

Cát Dương Chỉ Chỉ khựng lại. anh ta ngoái đầu lại nhìn họ, khuôn mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ giấy trắng trống rỗng: “Tôi quên mất rồi... Nhưng chắc chắn nó vẫn ở trong phòng này!”

Nói xong, anh ta lại cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.

Đổng Thiên Tâm nghe mà đầu óc quay cuồng: “Chẳng lẽ thứ anh ta làm mất không phải thẻ ngân hàng, quên cũng không phải mật khẩu ngân hàng...rốt cuộc là cái gì? Mang Trú, đừng đứng đơ ra đó, mau lại đây tìm cùng tôi!”

Mang Trú khoanh tay, lùi lại một bước: “Tôi mệt rồi, cô cứ cố gắng đi.”

Đổng Thiên Tâm: “...”

Tả Bách đảo mắt nhìn quanh căn phòng, miệng lẩm bẩm rất nhanh điều gì đó. Đổng Thiên Tâm cứ tưởng anh ta đang lẩm nhẩm công thức toán học, cho đến khi nghe thấy vài từ quen thuộc như: “25 quyển nháp”, “5 chiếc áo thun”... mới vỡ lẽ ra, Tả Bách đang đối chiếu danh sách đồ vật trong căn phòng.

Tài sản của Dương Hi ở thế giới thực đã được người ta kiểm kê kỹ lưỡng và có ghi lại danh mục chi tiết. Chỉ cần so sánh các món đồ giữa hai thế giới, dù có thêm hay bớt một món cũng sẽ nhận ra ngay, và món đồ ấy chính là thứ “rất quan trọng” mà Dương Hi đã đánh mất.

Trí nhớ của Tả Bách đáng kinh ngạc, chỉ trong vài chục giây đã đối chiếu xong. Vẻ mặt anh ta đầy khó tin, khẽ nói: “Tất cả mọi thứ đều khớp, thậm chí những món nhỏ như tất, bút, hay túi trà cũng không sai lệch chút nào.”

“Vậy nghĩa là món đồ đó không nằm trong căn phòng này, mà ở bên ngoài?” Đổng Thiên Tâm hỏi.

“Không! Nó vẫn ở đây, tôi chắc chắn!” Cát Dương Chỉ Chỉ hét lớn. Mặt nạ của anh ta vẫn trắng trơn, nhưng Đổng Thiên Tâm lại thấy được sự bướng bỉnh trong khoảng trống đó.

Đổng Thiên Tâm cắn ngón tay, lòng cảm thấy bực bội. Từ lần đầu tiên bước vào thế giới này, Cát Dương Chỉ Chỉ đã đưa ra câu đố này, nhưng manh mối lại cứ rời rạc, chẳng ăn khớp gì với nhau...

Tả Bách chậm rãi đi vòng quanh phòng, miệng lẩm bẩm: “Không thiếu thứ gì, không thừa thứ gì, mọi thứ đều ở đây, rốt cuộc là cái gì...”

Mang Trú cuối cùng cũng đưa ra một ý kiến có ích: “Chẳng lẽ căn phòng này cũng là một pháp trận, cần một trận nhãn mới phá được?”

Mọi thứ đều có đủ...

Trận nhãn...

Trong đầu Đổng Thiên Tâm như vang lên một tiếng “tinh”, tựa như có một bóng đèn sáng bừng chiếu rọi tất cả những điều cô từng thấy, từng nghe: Câu đố ở thế giới hai chiều, cha mẹ của Dương Hi, lời kể của chủ tiệm, tin nhắn giữa Tả Bách và Cát Dương Chỉ Chỉ, cuốn sổ đỏ bìa mềm, bản ghi chép chi tiêu dày đặc, chiếc thẻ ngân hàng bị bỏ lại, phòng phát sóng trực tiếp của Cát Dương Chỉ Chỉ, và cả chiếc mặt nạ cùng bộ tóc giả mà anh ta chưa bao giờ tháo ra...

Thì ra là vậy...

Trong lòng Đổng Thiên Tâm hiện lên một đáp án, cảm thấy có chút đau lòng. Cô bước đến, vỗ vai Cát Dương Chỉ Chỉ.

Cơ thể Cát Dương Chỉ Chỉ khẽ run lên, xoay người lại, mặt nạ trống trơn đối diện với Đổng Thiên Tâm. Trên mặt nạ chỉ có hai hốc mắt đen ngòm, nhưng đứng gần thế này vẫn không thể nhìn thấy ánh mắt sau lớp mặt nạ.

Đổng Thiên Tâm đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của Cát Dương Chỉ Chỉ xuống. Phía sau lớp mặt nạ chỉ là một dải pixel mờ ảo, như một hình ảnh bị làm nhòe.

Cô đoán đúng rồi...

Cổ họng Đổng Thiên Tâm như nghẹn lại, hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười: “Tìm thấy rồi, ở đây.”

Gương mặt Cát Dương Chỉ Chỉ lóe lên vài tia sáng lấp lánh, anh ta ngập ngừng: “Cái gì cơ?”

Ngón tay của Đổng Thiên Tâm chạm nhẹ vào trán của Cát Dương Chỉ Chỉ, khẽ nói: “Anh là đứa con hiếu thảo nhất, là nhân viên môi giới nhà đất chăm chỉ nhất, là người lao động mẫn cán nhất với công việc làm thêm sau giờ tan làm, là Cát Dương Chỉ Chỉ trên nền tảng phát sóng trực tiếp… Nhưng chỉ có một điều, anh đã quên chính bản thân mình, Dương Hi.”

Trán của Dương Hi lan tỏa những gợn sáng dịu dàng, từ ngón tay của Đổng Thiên Tâm, từng vòng từng vòng tỏa ra. Gương mặt của Dương Hi dần trở nên rõ ràng hơn, mái tóc ngắn, làn da hơi sạm, và đôi mắt sáng trong sạch sẽ được viền quanh bởi vài vết chân chim nhỏ.

Anh mỉm cười, nước mắt lăn dài: “Thì ra, tôi đã đánh mất chính mình.”

Cơ thể của Dương Hi bỗng chốc trở nên trong suốt như pha lê, tất cả đồ đạc trong căn phòng cũng hóa thành cát bụi, bị gió cuốn đi không chút lưu tình.

Đây là trạng thái “diệt” cuối cùng của nguyện lực. Đổng Thiên Tâm nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén của Tả Bách.

Mang Trú cụp mi xuống, mười ngón tay bấm quyết: “Càn Nguyên thống thiên, vạn vật tư thủy...Trạch!”

Ánh sáng thuần khiết và dịu dàng từ đầu ngón tay Mang Trú lan tỏa, ôm lấy cơ thể của Dương Hi, giúp anh ta không tan biến hoàn toàn, cơ thể anh ta tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.

Dương Hi cúi mình thật sâu trước Đổng Thiên Tâm và Mang Trú, sau đó bước về phía Tả Bách.

Tả Bách lặng lẽ nhìn anh ta.

Dương Hi dừng lại, khoảng cách giữa hai người chỉ nửa bước chân.

Dương Hi gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Chào anh, lần đầu gặp mặt.”

Tả Bách đẩy gọng kính, trả lời: “Chào anh, đã lâu không gặp.”

Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Trong ánh mắt của Dương Hi, những tia sáng lấp lánh tựa như nước mắt trong cơn gió, nhẹ nhàng nói: “Bạn tôi, tạm biệt.”

Tả Bách khẽ gật đầu: “Tạm biệt, bạn của tôi!”

Ánh sáng cuối cùng của nguyện lực lặng lẽ tàn lụi. Dương Hi và thế giới của anh hóa thành vô số hạt sáng, tiêu tan vào hư vô.

Ba người lập tức trở lại thế giới thực. Không còn ở đồn cảnh sát nữa, mà là phòng khách trong căn hộ, trên bàn trà đặt chiếc máy tính xách tay của Đổng Thiên Tâm. Màn hình vừa kịp tắt, thời gian hiển thị đúng 3 giờ sáng.

Ngoài kia, đêm đen không trăng. Gió biển thổi lay động rèm cửa. Tất cả đều im lặng, ba người ngồi đó, chăm chú nhìn màn hình, chẳng ai lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.

Điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn, từ Lữ Ngọ: [Công tác hậu xử lý đã hoàn thành xuất sắc. Ba lớp cỏ vong ưu đã được thêm vào, tất cả mọi người sẽ không nhớ gì về nguyện lực. Nhanh khen ngợi tôi đi!]

Cuối cùng cũng có một tin vui. Đổng Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt thoáng thấy Tả Bách đang đứng quay lưng vào góc tường, lặng lẽ tháo kính để lau đi giọt nước mắt.

Cô liếc về phía Mang Trú, cố ra hiệu.

Mang Trú nhướng mày: “Nhìn gì?”

Cô hối hận vì đã hy vọng một chút vào con rồng ngốc này. Đổng Thiên Tâm hắng giọng: “Muộn rồi, hay là giáo sư Tả ở lại đây qua đêm nhé?”

Tả Bách đeo kính vào, nghiêm mặt: “Tôi gọi xe về.”

“Đừng khách sáo. Nhà tôi rộng mà, nhất là giường của Mang Trú, vừa lớn vừa êm. Hai người nằm chung chắc chắn không sao đâu!” Đổng Thiên Tâm hào hứng chào mời.

Tả Bách lắc đầu: “Tôi không quen ngủ chung với người khác.”

“Không sao, tôi ngủ sofa, Mang Trú ngủ giường tôi, còn anh ngủ giường của anh ấy...”

“Không cần.” Mang Trú ngắt lời, đứng dậy đi tới phòng kho, mang ra một chiếc ổ mèo màu hồng phấn, đặt ngay ngắn giữa phòng khách.

Đổng Thiên Tâm chết lặng: “...”

Tả Bách giật giật khóe miệng: “Đây là nơi dành cho người ngủ sao?!”

“Vì sao lại không được?” Mang Trú chắp hai tay lại, sau đó búng tay một cái. Toàn thân anh chợt bùng lên một làn khói trắng, biến thành một chú mèo trắng nhỏ nhắn. Anh lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống ổ mèo, ngẩng đầu lên với vẻ đầy tự hào: “Tôi ngủ được.”

Mặt Tả Bách tái xanh, thân người chao đảo, như một cây đậu cạn sắp đổ, miệng lắp bắp: “Con người và mèo có số lượng nhiễm sắc thể, trình tự gen, cấu trúc cơ thể, và chức năng sinh lý hoàn toàn khác biệt! Đây là hai loài hoàn toàn không liên quan...Ở thế giới này, điều này không thể giải thích được theo bất kỳ nguyên lý di truyền học, sinh học hay định luật bảo toàn năng lượng nào... Á!”

Bộ não của Tả Bách quá tải, anh lập tức gục xuống bất tỉnh.

Mang Trú trong hình dạng mèo nghiêng đầu nhìn, chớp mắt một cái rồi lộn mèo biến lại thành người. Nhìn Tả Bách nằm dài trên thảm, anh ngẩn người hỏi: “Tôi đã nhường giường rồi, sao Ngài Tả vẫn phản ứng như vậy?”

Đổng Thiên Tâm ôm trán, thở dài: “Mệt tim quá đi...” rồi lủi về phòng ngủ, đóng cửa cái rầm.

Mang Trú nhìn cánh cửa phòng với vẻ bất mãn, chau mày. Cuối cùng, anh xách ổ mèo bằng một tay, kéo cổ áo Tả Bách bằng tay kia, kéo lê cả hai về phòng ngủ của mình. Sau đó, anh đặt Tả Bách lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Thấy Tả Bách vẫn toát mồ hôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó, Mang Trú nhíu mày, giơ hai ngón tay lên, vẽ một đường tĩnh tâm chú trong không trung, rồi nhẹ nhàng áp vào trán anh ta.

Tả Bách dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng đều đặn hơn.

Mang Trú đi quanh giường một vòng, xác nhận Tả Bách không có vấn đề gì. Sau đó, anh lại biến thành mèo, chui vào ổ của mình, kéo chiếc chăn nhỏ hình quả dâu lên, che kín bụng, rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.

Khoảng mười lăm phút sau, Đổng Thiên Tâm trong bộ đồ ngủ, chân trần lén lút ghé tới trước cửa phòng Mang Trú, hé mắt nhìn vào, thấy không có gì bất thường, cô mỉm cười mãn nguyện, rồi rón rén quay về phòng.

Ngoài khơi xa, trên đường chân trời, ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh bắt đầu ló dạng, ấp ủ một ngày mới tràn đầy hy vọng.

Tiểu kịch trường:

Lữ Ngọ cuộn mình trong chăn, đôi mắt gấu trúc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong lòng như có hai mươi lăm con thỏ nhỏ đang nhảy loạn, bồn chồn không yên.

“Sao mãi không thấy trả lời?! Đừng nói là họ còn chưa ra khỏi thế giới 2D nhé?! Chẳng lẽ đã quên mất công thần là mình rồi sao?!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK