• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn bao lâu nữa thì bài hát kết thúc?” Phó giám đốc hỏi.

Nguyệt Hạ trả lời: “Còn 2 phút 32 giây.”

Phó giám đốc ra hiệu cho Ninh Duyệt đeo tai nghe, bật kênh nội bộ, nói nhanh nhưng đầy kiên định: “Ninh Duyệt, người nghe vừa vào đường dây, có khả năng là Nhật Xuất Hiểu Hiểu, đang có dấu hiệu tự tử. Cô nhất định phải giữ cô ấy lại!”

Ninh Duyệt quả không hổ danh là MC kỳ cựu, chỉ ngạc nhiên trong giây lát, rồi lập tức bình tĩnh lại, giơ tay ra hiệu “OK” với phó giám đốc.

Thẩm Ước rõ ràng có chút hoảng hốt, lắp bắp đeo tai nghe, ánh mắt lo lắng dán chặt vào Nguyệt Hạ trong phòng điều khiển.

Nguyệt Hạ ghé sát micro nội bộ: “Thẩm Ước, Nhật Xuất Hiểu Hiểu là fan của cậu, lời cậu nói lúc này vô cùng quan trọng! Nhất định không được để cô ấy cúp máy! Nhưng phải thật tự nhiên, đừng để cô ấy nghi ngờ, tuyệt đối không được kích động cô ấy!”

Thẩm Ước gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Phó giám đốc quay sang Tiểu Lưu:  “Dựa theo quy trình của tài liệu ứng phó khẩn cấp số 23, lập tức báo cảnh sát và cung cấp thông tin mà Nhật Xuất Hiểu Hiểu đã để lại.”

Tiểu Lưu nhanh chóng gọi 110:“Xin chào, đây là chương trình Lắng Nghe Trái Tim Bạn của đài phát thanh giải trí Loan Điểu. Chúng tôi nghi ngờ một thính giả có hành vi t.ự t.ử. Đây là thông tin của cô ấy: Tên thật: Đới Hiểu Hy, giới tính: nữ, học sinh trung học cơ sở. Số điện thoại: 13099855. Hiện tại cô ấy vẫn đang nói chuyện trên sóng trực tiếp, xin vui lòng không cắt đứt liên lạc.”

Nguyệt Hạ chỉ đạo: “Tiểu Hứa, thông báo tới tất cả các nhóm fan, cấm nhắc đến Nhật Xuất Hiểu Hiểu trong phần bình luận của buổi phát sóng trực tuyến. Nếu có người lạ nhắc đến, phải đẩy bình luận đó xuống ngay lập tức, đổi thành lời bài hát Ngày mai là một ngày đẹp trời!”

Phó giám đốc nói tiếp:  “Trừ đường dây của Nhật Xuất Hiểu Hiểu, tất cả các đường dây khác ngừng hoạt động ngay lập tức!”

Nguyệt Hạ ra lệnh thêm:“Trợ lý Vương, thông báo cho bộ phận PR của công ty, theo dõi sát sao từ khóa trên hot search. Nếu có bất kỳ thông tin nào liên quan đến ‘Nhật Xuất Hiểu Hiểu’ hoặc ‘Chu Nhất Ca’, phải gỡ bỏ ngay lập tức, bất kể giá nào!”

Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trên tường. Còn 1 phút 30 giây, đường dây của Nhật Xuất Hiểu Hiểu vẫn sáng đèn, cô ấy vẫn đang nghe bài hát.

Cát Dương Chỉ Chỉ chuyển vào máy tính của Tả Bách, triệu hồi vài bản sao. Hai bản sao đầu tiên phân tích hai bức ảnh trong tài khoản “Pudding và Cơm Thịt Kho là idol của tôi”, cố định danh trường học và vị trí cụ thể. Bản sao thứ ba giải mã bức ảnh chụp đêm gần đây nhất để xác định địa điểm.

Chưa đầy 20 giây, trường học đã được xác định. Cát Dương Chỉ Chỉ lập tức xâm nhập hệ thống giáo vụ, trích xuất hồ sơ học sinh. Tả Bách cầm máy tính chạy đến bên Tiểu Lưu, cung cấp thông tin cho cảnh sát:

“Đới Hiểu Hy, nữ, 13 tuổi, học lớp 8-4 tại trường trung học cơ sở số 2 trên đường Hương Châu. Gia đình đơn thân, mẹ: Đới Kỳ Hoa, 42 tuổi, nhân viên quản lý kho tại siêu thị khu dân cư Hương Châu. Số điện thoại: 138****38**.”

Lữ Ngọ lập tức gọi điện thoại: “Alo, anh Trương, hãy nhanh chóng tìm đến siêu thị khu dân cư Hương Châu để gặp mẹ của Đới Hiểu Hy…”

Đổng Thiên Tâm siết chặt nắm tay, trong khi Mang Trú chăm chú nhìn vào tiến trình phân tích bức ảnh cuối cùng.

[Tiến độ định vị: 80.46%…]

[Tiến độ định vị: 86.71%…]

[Tiến độ định vị: 88.93%…]

Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá nắm chặt tay nhau, ánh mắt không rời khỏi đồng hồ đếm ngược của bài hát.

[20 giây… 15 giây… 10 giây… 5 giây…]

Âm nhạc dừng lại!

Giọng nói của Ninh Duyệt vang lên ngay lập tức, vẫn nhẹ nhàng và điềm tĩnh: “Bạn Nhật Xuất Hiểu Hiểu, bạn thấy bài hát này thế nào?”

Tất cả mọi người đều nín thở.

Một lát sau, giọng nói nghẹn ngào của Nhật Xuất Hiểu Hiểu truyền qua đường dây: “… Hay lắm… rất hay… Được nghe bài hát như vậy, đời này tôi đã viên mãn lắm rồi… cảm ơn…”

“Nhật Xuất Hiểu Hiểu.” Ninh Duyệt ngắt lời cô: “Bạn còn nhớ chúng tôi đã nói sẽ có một món quà bất ngờ dành cho bạn không?”

“… Quà? Chữ ký phải không… tôi không cần đâu, hãy để dành cho fan khác…”

“Không phải chữ ký!” Thẩm Ước chen vào: “Là… cái đó… vừa nãy bạn cũng nói mà, tôi hát rất tệ đúng không?”

“… Đúng là tệ thật…”

Thẩm Ước: “Đúng vậy, tôi thừa nhận. Trước đây, tất cả các OST của tôi đều đã được chỉnh sửa điện tử! Có người từng khẳng định rằng ngay cả ‘Bạch Lộc Vi Sương’ cũng được AI chỉnh sửa. Bạn cũng nghĩ như vậy đúng không?”

Đổng Thiên Tâm nhìn Thẩm Ước với ánh mắt khác lạ: Dù anh ta thường ngờ nghệch, nhưng trong tình huống này lại khá đáng tin. Thẩm Ước biết cách kéo dài câu chuyện, sử dụng điểm yếu của chính mình để duy trì cuộc trò chuyện, dẫn dắt Nhật Xuất Hiểu Hiểu tiếp tục nói chuyện với anh.

Mang Trú nhíu chặt mày, Cát Dương Chỉ Chỉ dừng lại ở tiến độ 96.88%.

Câu chuyện của Thẩm Ước dường như khơi lên sự tức giận của Nhật Xuất Hiểu Hiểu: “Nhiều blogger kỹ thuật đã phân tích, bài hát mới này hoàn toàn không chỉnh sửa âm thanh. Những kẻ đó là đang bôi nhọ!”

Thẩm Ước tiếp lời, giọng dịu dàng hơn: “Đúng vậy, các bạn luôn tin tôi, nhưng tôi biết rằng khi đối mặt với những lời phỉ báng và tin đồn, cần có sự thật mạnh mẽ để bịt miệng họ! Vì vậy, hôm nay tôi sẽ dùng giọng hát của mình để đáp trả họ!”

Nói đến đây, Thẩm Ước ngừng lại, mỉm cười nhẹ: “Hôm nay, tôi sẽ hát trực tiếp một ca khúc tại chương trình này, dành riêng cho bạn, Nhật Xuất Hiểu Hiểu!”

Đường dây nóng lập tức vang lên tiếng thốt đầy kinh ngạc của Nhật Xuất Hiểu Hiểu: “Thật sao? Anh sẽ hát trực tiếp ư?!”

Bình luận trên buổi phát sóng trực tuyến bùng nổ, các fan không ngừng gửi tin nhắn bày tỏ sự phấn khích.

Thẩm Ước quay đầu nhìn Ninh Duyệt và nhanh chóng ra hiệu cho cô đồng bộ với phòng điều khiển.

“Nguyệt tổng, vấn đề bản quyền thì sao?!”

Nguyệt Hạ gần như phát điên: “Bất cứ bài hát nào, tôi đều mua bản quyền cho cậu được! Mau hát đi!”

Thẩm Ước hít sâu một hơi, sau đó mạnh mẽ tuyên bố: “Hôm nay, tôi sẽ hát ‘Tình Ca Vương’!”

Phó giám đốc hỏi ngay: “‘Tình Ca Vương’ kéo dài bao lâu?”

Người phụ trách an ninh đáp: “12 phút 38 giây!”

Nguyệt Hạ không kiềm chế được bật cười: “Tên này cuối cùng cũng làm được điều gì đó thông minh rồi!”

Cát Dương Chỉ Chỉ nhảy lên phấn khích: “Định vị hoàn tất 100%! Bức ảnh cuối cùng của Đới Hiểu Hy được chụp tại Tòa nhà Tiêu Thần ở Khu phát triển công nghệ cao trên đảo Bách Hương. Khoảng cách đường chim bay từ đây là 20km, cầu nối trực tiếp chưa hoàn thành, phải đi vòng qua đại lộ ven vịnh. Tốc độ giới hạn trong khu vực là 60km/h, thời gian lái xe nhanh nhất là 38 phút.”

Mọi người kinh ngạc: “Cái gì cơ?!”

Tiểu Lưu hốt hoảng: “Cảnh sát đến cũng không kịp!”

Trong khi đó, Thẩm Ước đã bắt đầu hát câu đầu tiên, đếm ngược 12 phút 20 giây.

“5 phút là đủ!” Đổng Thiên Tâm lập tức nhấc Tiểu Hoa trên đầu mình đặt tay lên vai Lữ Ngọ, bốn cây hoa đá cũng nhảy lên theo.

Mang Trú bước lên một bước, vẽ một vòng tròn trên tường phòng điều khiển, sau đó đập mạnh một chưởng. Một lỗ lớn xuất hiện, gió ùa vào ầm ầm. Đổng Thiên Tâm kéo Mang Trú, cả hai lao ra ngoài, cưỡi gió xuyên qua màn đêm.

Lỗ trên tường nhanh chóng khép lại như một miếng Lego, không để lại dấu vết gì, như thể cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người vậy.

Trong phòng điều khiển, tất cả đều ngẩn ra.

Tả Bách đỡ trán, Lữ Ngọ nhanh chóng lấy ra một nắm hoa hoàng cúc khô, ném tung ra. Những bông cúc nhỏ xinh xắn bay trong không trung, hóa thành những chiếc loa nhỏ màu vàng nhạt. Tiểu Hoa chỉ huy bốn cây hoa đá nhảy lên, mỗi con bám vào một bông hoa, lơ lửng trên đầu phó giám đốc, người phụ trách an ninh, đạo diễn mạng và Tiểu Lưu, đồng thanh thổi ra giai điệu dễ chịu.

Bốn người dường như trở nên mơ màng trong giây lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại và tiếp tục công việc.

Nguyệt Hạ ngơ ngác nhìn Lữ Ngọ, anh cười tự hào: “Đây là hoa hoàng cúc, chuyên dùng để xóa ký ức, rất cần thiết để dọn dẹp hậu quả.”

“…”

Trên bầu trời đêm rộng lớn, Đổng Thiên Tâm đang cưỡi gió lao đi với tốc độ cao.

Tòa nhà Tiêu Thần nằm trên đảo Bách Hương, tuyến đường ngắn nhất qua không trung là băng qua vịnh.

Gió biển ẩm ướt trở nên sắc như dao ở tốc độ này. Mang Trú triệu hồi một trận pháp bảo vệ trong suốt làm kính chắn gió, đỡ lấy những đợt gió mạnh và sương mù, tạo ra âm thanh lách tách khi va chạm.

Đổng Thiên Tâm cầm chắc điện thoại, liên tục thay đổi hướng bay theo chỉ dẫn của bản đồ. Cát Dương Chỉ Chỉ ngồi ở góc màn hình, đồng bộ với tình hình trong phòng phát sóng, thời gian được cập nhật chính xác đến từng giây.

Cát Dương Chỉ Chỉ: [Đếm ngược bài hát: 6 phút 26 giây 32 giây]

Ánh sao trượt qua trên đầu, ánh đèn từ dưới chân vút qua nhanh như chớp, ánh sáng kéo dài thành một vệt sáng sau lưng họ.

Dẫn đường: [Khoảng cách đến Tòa nhà Tiêu Thần: 1km!]

Đổng Thiên Tâm nheo mắt, rồi đột ngột giảm tốc. Mang Trú ngay lập tức triệu hồi một trận pháp bảo vệ khổng lồ có đường kính hơn 50 mét chắn trước mặt.

Cả hai đều sững sờ.

Tòa nhà chọc trời 80 tầng vừa được hoàn thành, chưa đi vào hoạt động, không có đèn hay trang trí gì. Trong bóng tối, nó giống như một mũi gai khổng lồ xuyên thẳng lên bầu trời, lạnh lẽo và đáng sợ.

Tòa nhà Tiêu Thần đâm thẳng vào đám mây đen xoáy tròn trên không, tâm mây cuộn lên như cơn lốc, những dòng oán khí đặc quánh tựa bùn đen chảy tràn xuống, kèm theo mùi tanh hôi ngột ngạt bao trùm cả không gian.

Đổng Thiên Tâm và Mang Trú nhìn nhau: “Chết tiệt! Là xoáy oán khí!”

Cát Dương Chỉ Chỉ: [Đếm ngược bài hát: 5 phút 13 giây 45]

“Chơi hết sức!”

Cả hai lao thẳng lên phía trước, luồng oán khí cảm nhận được mối đe dọa, ngay lập tức hóa thành hàng trăm bóng đen lao tới, gào thét như hàng vạn linh hồn cùng lúc khóc than.

Mang Trú giữ chặt trận bảo vệ bằng một tay, tay kia tung ra những vòng sáng chói lòa tựa lưỡi liềm, xé tan từng lớp oán khí, tạo thành một con đường ngoằn ngoèo qua không gian.

Nhưng con đường đó quá bất ổn, không ngừng biến đổi.

Đổng Thiên Tâm bám lấy thắt lưng Mang Trú, lao vào con đường, liên tục lượn lên, lao xuống, đổi hướng trái phải. Đường thẳng chuyển thành đường cong, rồi lại thành cú xoay mình 270 độ, tiếp đến hai vòng lộn nhào… thế giới xung quanh xoay tròn, đảo lộn, khiến cô muốn nôn mửa.

Một luồng oán khí mạnh mẽ sượt qua đầu họ, làm rung chuyển trận pháp bảo vệ. Mang Trú tung thêm một chuỗi vòng sáng, mở ra một lối thông suốt dẫn thẳng tới sân thượng của tòa nhà Tiêu Thần.

Trước mắt họ, một cô gái nhỏ nhắn gầy gò đang ngồi ở mép sân thượng, ngẩng đầu lên, hai chân lơ lửng trong không khí, tay ôm chặt một chiếc loa Bluetooth nhỏ, điện thoại bị vứt sang một bên.

Khuôn mặt của cô bé trùng khớp với thông tin mà Cát Dương Chỉ Chỉ tra được… đó là Đới Hiểu Hy!

Giọng hát của Thẩm Ước phát ra từ chiếc loa Bluetooth, tạo thành những gợn sóng âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng bao quanh cô bé, giúp cô chống lại sự xâm nhập của oán khí.

Nhưng luồng oán khí nhanh chóng tụ lại, che khuất bóng dáng cô bé.

Cát Dương Chỉ Chỉ: [Đếm ngược bài hát: 2 phút 07 giây 21]

“Không được thì bảo Thẩm Ước hát lại bài đó!” Đổng Thiên Tâm hét lớn.

“Giọng của Thẩm Ước chỉ chứa một phần nhỏ sức mạnh của Lộc Thục, cậu ấy đã gắng hết sức để hát hết bài này rồi!” Mang Trú, mắt chuyển thành đồng tử vàng rực, triệu hồi thêm một lớp bảo vệ vàng óng bao quanh Đổng Thiên Tâm, biến nó thành một chiếc kén lớn. Trong tay anh, lưỡi dao tối tăm hiện hình.

“Chia ra hành động! Ta sẽ đối phó oán khí, cô cứu người!”

Chưa dứt lời, lưỡi dao của Mang Trú hóa thành hàng trăm bóng sáng, như những con rồng vàng lao về phía trung tâm xoáy oán khí.

Những tiếng khóc xé tai vang lên, oán khí rút lui, để lộ một lối nhỏ hẹp xuyên qua tâm xoáy.

Đổng Thiên Tâm lao vút đi, trận bảo vệ bao bọc cô như một ngọn gió mạnh mẽ. Khoảng cách tới sân thượng ngày càng rút ngắn… 200 mét, 100 mét, 50 mét, 40 mét…

Cát Dương Chỉ Chỉ: [Đếm ngược bài hát: 1 phút 10 giây 56]

20 mét, 10 mét…

Một luồng oán khí còn sót lại bất ngờ lao đến, đập mạnh vào trận bảo vệ. Rắc! Lớp ngoài cùng vỡ tan. Đổng Thiên Tâm bị hất lùi, lộn ngược mấy vòng giữa không trung trước khi giữ vững được thân mình. Cô ôm lấy đầu, nghiến răng lao lên lần nữa…

50 mét, 40 mét…

Đới Hiểu Hy chầm chậm đứng lên, một nửa bàn chân đã lơ lửng ngoài mép tòa nhà, cơ thể nghiêng ngả giữa làn gió mạnh.

Giọng hát của Thẩm Ước đứt quãng, những gợn sóng âm thanh phát ra từ chiếc loa Bluetooth dần mờ nhạt, tạo ra kẽ hở để những sợi oán khí len lỏi, chui vào đôi mắt của Đới Hiểu Hy.

Đếm ngược bài hát: 30 giây!

“Đới Hiểu Hy, tỉnh lại đi!” Đổng Thiên Tâm hét lớn.

Nhưng cô bé dường như không nghe thấy gì. Đôi mắt mơ màng, mái tóc ngắn rối tung trong dòng oán khí, khuôn mặt cô bé bỗng nở nụ cười đầy thỏa mãn, như thể đã tìm được sự giải thoát, mặc cho oán khí nuốt chửng.

Đếm ngược: 12, 10, 9…

Trên bầu trời, oán khí rít lên, quấn chặt lấy ánh sáng của lưỡi Minh Đao. Những tia sét rạch ngang bầu trời, xé toạc màn đêm.

Một vài sợi oán khí thoát ra, lao thẳng về phía Đới Hiểu Hy với tiếng gào thét man rợ.

Đếm ngược: 7, 6, 5…

Đổng Thiên Tâm lao như một cơn lốc xoáy, mang theo hai lớp ánh sáng bảo vệ, phá tan từng lớp oán khí cản đường.

Đếm ngược: 3, 2…

Lớp bảo vệ thứ hai vỡ vụn, còn cách 8 mét…

[Bài hát kết thúc!]

Tim Đổng Thiên Tâm như ngừng đập… Không đúng! Từ loa Bluetooth, tiếng hát của Thẩm Ước vẫn vang lên, đó là nốt cao được kéo dài nhất!

Đúng rồi, giữa phòng thu và thực tế có 8 giây trễ!

Vẫn còn kịp!

Cô lao thẳng vào màn oán khí, lớp bảo vệ cuối cùng tan biến, Đới Hiểu Hy rơi khỏi mép tòa nhà, còn giọng hát của Thẩm Ước dừng lại, thay vào đó là tiếng gào rú thê lương của oán khí.

Đổng Thiên Tâm lao theo cô bé trong khi cả hai rơi tự do giữa không trung. Những tia oán khí đuổi theo, phát ra tiếng rít ghê rợn. Gió cắt qua má cô làm máu tứa ra thành dòng.

Khoảng cách giữa cô và Đới Hiểu Hy chỉ còn một mét, nửa mét, 20cm, 3cm… Chạm được rồi!

Cô dùng một tay kéo lấy cô bé, ôm chặt vào lòng.

Luồng oán khí lớn không cam lòng, tụ thành một mũi nhọn đen kịt, lao thẳng về phía họ. Đổng Thiên Tâm xoay người giữa không trung, nhắm mắt lại, sẵn sàng lấy thân mình đỡ lấy…

BÙM!

Một lực đỡ vững chắc chặn phía sau cô. Mùi hương thanh lạnh như tuyết đầu mùa xộc vào mũi.

Đổng Thiên Tâm mở mắt, chậm rãi và cẩn thận.

Xung quanh cô, ánh sáng rực rỡ vỡ vụn, tựa những bông hoa đang nở rộ, rơi nhẹ nhàng như tuyết.

Mang Trú chống lưng vào cô, ánh mắt sắc lạnh, đôi tay xoay lưỡi Minh Đao thành một vòng sáng hoa lệ, mọi oán khí xung quanh bị ánh sáng tiêu diệt, tan thành hư vô.

Bầu trời đầy mây đen đã quang đãng, lấp lánh ánh sao.

Mang Trú quay đầu, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng giọng nói cực kỳ bực tức: “Đổng Thiên Tâm, cô quả nhiên lúc nào cũng hành động thiếu suy nghĩ!”

Cô thở hắt ra, cười nhẹ: “Tôi coi như anh đang khen tôi nhé!”

Cúi xuống, cô nhìn vào Đới Hiểu Hy đang nằm trong vòng tay mình.

Cô bé tựa đầu lên vai cô, hai tay vẫn ôm chặt chiếc loa Bluetooth. Khuôn mặt tái nhợt, nơi khóe mắt, một giọt nước mắt màu xanh trượt dài xuống gò má.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK