• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Thiên Tâm: “Vậy ý anh là, bốn thầy trò này, một là yêu quái, hai là oán khí, người còn lại là… xác chết?”

Mang Trú quan sát thêm một lúc, lắc đầu: “Cả bốn đều là nhân tộc, chỉ là bị nhiễm những mùi khác nhau thôi.”

“Chẳng lẽ vì đi chung với Lữ Ngọ nên đã tiếp xúc với yêu quái, oán khí và xác chết sao?”

Mang Trú kéo khẩu trang lên: “Việc Lữ Ngọ nhận làm, quả nhiên thú vị.”

Việc Lữ Ngọ nhận, quả nhiên khiến người khác đau đầu. Đổng Thiên Tâm thầm nghĩ.

Không khí trong phòng có phần căng thẳng.

Cao Sĩ lẩm bẩm tên Lữ Ngọ hai lần, rồi đột nhiên tỉnh ngộ: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Lữ Ngọ nở nụ cười đắc ý, ra vẻ như nói: “Coi như cậu cũng biết điều.”

Không ngờ câu tiếp theo của Cao Sĩ lại là: “Luật sư vàng của Văn phòng Luật Long Đằng Thiên Hạ, Lữ Ngọ, tôi đã từng nghe danh anh.”

Lữ Ngọ suýt trượt chân: “Này, nghe rõ chưa? Tôi họ Lữ! họ Lữ!!”

Cao Sĩ mỉm cười lịch sự, lùi lại nửa bước, ra vẻ kiêu ngạo: “Tổng giám đốc Thôi, việc trừ tà cần được xử lý nghiêm túc, xin mời những người không liên quan và không chuyên nghiệp tránh xa ba bước!”

Lữ Ngọ nổi giận: “Ông nói ai là người không chuyên nghiệp? Ai là người không liên quan? Tôi đường đường là…”

Mang Trú kéo Lữ Ngọ lại bằng tay trái, còn tay phải thì đẩy Đổng Thiên Tâm lên phía trước.

Đổng Thiên Tâm: “???”

Mang Trú mấp máy môi, trong đầu Đổng Thiên Tâm tự động xuất hiện giọng của anh ta: [Bốn người này có điều bất thường, tạm thời đừng để lộ thân phận của Lữ Ngọ, cứ xem thử họ định làm gì.]

Đổng Thiên Tâm: “… Ta nhỏ! Con rồng ngốc này đúng là thích hóng hớt, không sợ chuyện càng thêm rắc rối.”

Cao Sĩ dùng ánh mắt dò xét Đổng Thiên Tâm, cười mỉa: “Cô bé này có điều gì muốn nói sao?”

Đổng Thiên Tâm đảo mắt, rồi đẩy Tả Bách lên phía trước: “Đây là giáo sư toán học Tả Bách của Đại học Bách Đảo!”

Tả Bách: “???”

“Chúng tôi đều là nghiên cứu sinh của giáo sư Tả. Gần đây giáo sư Tả đang thực hiện một đề tài về dân tục học, cũng là người chuyên môn.” Đổng Thiên Tâm mỉm cười nói.

Thẩm Ước gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, giáo sư Tả đến đây để làm khảo sát thực địa.”

Cao Sĩ cười như không cười: “Giáo sư toán học? Nghiên cứu dân tục học?”

Tả Bách liếc mắt, ánh sáng phản chiếu từ kính của hắn khiến người ta lạnh gáy. 

Đổng Thiên Tâm chắp tay vái lạy.

Tả Bách bất đắc dĩ: “Tôi đang thực hiện một đề tài nghiên cứu quốc gia: Mối liên hệ giữa Âm Dương Nhị Hào và Toán Học Nhị Phân. Lần này đến Hoành Điếm, cũng là nghe nói Cao Thiên Sư ở đoàn phim có một dự án, nên đến để học hỏi.”

Đổng Thiên Tâm: “Không hổ danh người học thức, bịa chuyện mà nghe cũng lý lẽ, hợp lý hợp tình.”

Nguyệt Hạ cực kỳ khó hiểu, vội trao đổi ánh mắt với Lữ Ngọ. Lúc này, Lữ Ngọ cũng đã hiểu ra, làm động tác ra hiệu “bình tĩnh” với Nguyệt Hạ.

Cao Sĩ nhướng mày: “Giáo sư Tả có thể giới thiệu đơn giản về đề tài này không?”

“Tất nhiên rồi.” Tả Bách đẩy gọng kính: “Như mọi người đều biết, nhị phân là một hệ thống số trong toán học, chỉ bao gồm hai ký số: 0 và 1. Hào Âm có thể tương ứng với số 0 trong nhị phân, và Hào Dương có thể tương ứng với số 1. Âm Dương Nhị Hào có thể được xem như một cách mã hóa nhị phân.”

“Trên cơ sở này, Âm Dương Nhị Hào có thể được dùng để xây dựng các mô hình toán học khác nhau. Trong các lĩnh vực như phân tích quyết định, quản lý rủi ro, v.v., nó có thể cung cấp hỗ trợ toán học để giải quyết các vấn đề thực tiễn. Ví dụ: phân tích và dự đoán xác suất trong thống kê, biểu thị các trạng thái logic như đúng và sai, có và không trong logic học.”

“Xa hơn nữa, chúng ta có thể thông qua nghiên cứu sâu hơn mối quan hệ giữa Âm Dương Nhị Hào và toán học, để hiểu rõ hơn triết lý và nguyên lý toán học trong ‘Chu Dịch’ mở ra những ý tưởng và phương pháp mới cho sự phát triển của toán học và triết học.”

Tả Bách tuôn ra một tràng như suối, khiến mọi người nghe mà ngơ ngác.

Đổng Thiên Tâm: “Hình như từng chữ tôi đều hiểu, nhưng ghép lại thì như chẳng hiểu gì cả.”

Cao Sĩ sững người vài giây, rồi ho nhẹ: “Tam Nguyên!”

Đệ tử nhỏ Cao Tam Nguyên cúi người bước lên, đưa một chiếc iPad, nói nhỏ: “Sư phụ, đây là trang web chính thức của Đại học Bách Đảo, vị Tả Bách này đúng là giáo sư toán học, hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.”

Lướt thêm một chút: “Con còn tra trên trang CNKI, tháng này giáo sư Tả đã đăng ba bài luận, tất cả đều liên quan đến học thuyết Chu Dịch và mô hình toán học.”

Lướt thêm một chút: “Đây là trang web chính thức của Trung tâm Nghiên cứu Di sản Phi vật thể Quốc gia, thực sự đã tìm thấy đề tài mà giáo sư Tả đã đăng ký.”

Cả căn phòng sững sờ. 

Đổng Thiên Tâm quay sang Cát Dương Chỉ Chỉ: “Cậu làm đấy à?” 

Cát Dương Chỉ Chỉ bày ra vẻ mặt rất oan ức: “Tất cả đều là sự thật mà!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tả Bách, lúc này, vị giáo sư gầy gò, đeo kính với mái tóc dựng lên trông như đang phát sáng.

Tả Bách: “Tôi đến đây là để quan sát trực tiếp nghi thức trừ tà và ghi chép một số dữ liệu đơn giản. Nếu Cao Thiên Sư có hứng thú, tôi muốn mời ông cùng tham gia đăng ký đề tài này.”

Cao Sĩ: “Khụ, mặc dù… nhưng mà, nghi thức trừ tà này cũng có khá nhiều rủi ro…”

Tả Bách, mắt kính lóe sáng: “Đây là dự án cấp quốc gia. Nếu được phê duyệt, quốc gia sẽ cấp kinh phí 3 triệu tệ, người đồng đăng ký sẽ nhận 50%, tức 1,5 triệu.”

Cao Sĩ lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cao tộc chúng tôi đã làm nghề này hơn ba trăm năm, rất có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho giáo sư Tả và các học trò!”

Ban đầu, do Cao Sĩ không biết đến danh tiếng cao quý của Lữ Ngọ, Đổng Thiên Tâm nghĩ rằng bốn thầy trò này chỉ là nhóm lừa đảo giang hồ. Không ngờ, nhìn cách họ bày trận, hóa ra cũng có chút tài nghệ.

Theo lời Cao Sĩ, trận trừ tà là trận pháp tinh vi nhất của Cao tộc, hiệu quả hàng đầu, chưa từng thất bại. Tuy nhiên, các bước chuẩn bị khá phức tạp và tốn thời gian:

Bước đầu tiên: Chọn địa điểm, bày trận. 

Tìm một địa điểm phù hợp, dùng bút sạch và mực sạch để vẽ phác thảo trận trừ tà trên mặt đất.

Bước thứ hai: Vẽ chi tiết, chuẩn bị pháp khí. 

Dùng chu sa hảo hạng để thêm chi tiết cho phác thảo, đồng thời đặt các pháp khí phù hợp vào các vị trí Ngũ hành.

Bước thứ ba: Thanh tẩy và dán bùa. 

“Thanh tẩy” có nghĩa là người được trừ tà (tức Thẩm Ước) cần tắm rửa, uống một chai nước sạch (tốt nhất là nước tinh khiết Wahaha), thay quần áo sạch và ngồi yên chờ.

“Dán bùa” có nghĩa là người chuyên trách sẽ vẽ 49 lá bùa bằng chu sa và dán chúng lên người được trừ tà. Mỗi lá bùa có cách vẽ và vị trí dán khác nhau, đòi hỏi sự kiên nhẫn và cẩn thận cao độ.

Cao Thiên Sư giao công việc chuẩn bị cho ba đồ đệ đảm trách:

– Đại đồ đệ Cao Độc Lập chịu trách nhiệm chọn địa điểm và bày trận.

– Nhị đồ đệ Cao Song Chính lo vẽ chi tiết và chuẩn bị pháp khí.

– Tiểu đồ đệ Cao Tam Nguyên phụ trách thanh tẩy và dán bùa.

Do diện tích cần thiết cho trận trừ tà ít nhất là 500m², nên họ đã thuê tầng hội trường của một khách sạn, dọn dẹp vệ sinh và di chuyển toàn bộ đồ nội thất từ trước.

Cao Độc Lập cầm một cây bút lông to như cây lau nhà (loại mà các ông cụ dùng để viết chữ trong công viên), đi quanh hội trường vẽ trận.

Cao Song Chính lấy các pháp khí từ vali ra, bao gồm: khánh, hốt, như ý, chuông đồng, gương bát quái, v.v., rồi dùng khăn nhung đỏ lau sạch và sắp xếp gọn gàng.

Phong cách làm việc của hai đồ đệ này hoàn toàn trái ngược nhau. 

Cao Độc Lập vừa vẽ trận vừa lẩm bẩm, ban đầu Đổng Thiên Tâm tưởng là đọc chú, nghe kỹ mới biết toàn là càu nhàu và chửi thề. Tay trái cầm một chai nước khoáng không nhãn, vẽ vài nét lại uống một hớp, cách tám trượng cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.

Cao Song Chính thì không nói không rằng, cẩn thận như một cái máy. Sau khi lau xong pháp khí, anh ta lấy một cái đồng hồ báo thức, đặt giờ 01:00.

Lữ Ngọ mỉa mai: “Quả nhiên là bọn tay mơ, chọn giờ âm khí nặng nhất để trừ tà, không biết là trừ tà hay mời tà đến nữa.”

Mang Trú: “Trận pháp này có điều bất thường, dường như là sự kết hợp của nhiều loại trận pháp khác nhau.”

Tả Bách đứng trên ghế, giơ cao điện thoại đang phát trực tiếp hình ảnh của Cát Dương Chỉ Chỉ, trong khi Cát Dương Chỉ Chỉ đang gánh một cái camera khổng lồ để chụp ảnh, quét và phân tích.

Đổng Thiên Tâm ngáp một cái: “Nhìn tốc độ này, chắc phải sẽ vẽ mất hai tiếng. Buồn ngủ quá…”

Lữ Ngọ xoay vài vòng tại chỗ, càng xoay càng bực: “Nguyệt Hạ nói đi mua cà phê, nửa tiếng rồi mà chưa quay lại. Hay để tôi…”

Mang Trú: “Ồn ào quá, muốn đi thì đi đi!”

Lữ Ngọ vui vẻ chạy đi ngay.

Đổng Thiên Tâm vươn vai một cái: “Hay là hai người ở đây canh chừng, để tôi qua phòng nghỉ bên cạnh xem thử Thẩm Ước và Cao Tam Nguyên thế nào?”

Nếu cô không nhớ nhầm, trong phòng nghỉ có một cái ghế dài khá rộng, có thể thoải mái nằm nghỉ một lúc.

Mang Trú: “Chờ đã.”

Anh búng tay một cái, một trận pháp thu nhỏ sáng lên, dán lên trán Đổng Thiên Tâm như một cái bánh quy.

Đổng Thiên Tâm: “Có cần thiết không? Chỉ ở phòng bên cạnh thôi, đi vài bước chân là tới rồi.”

Mang Trú: “Chủ yếu là để giám sát cô, tránh cho cô gây chuyện.”

“…” Đổng Thiên Tâm cảm thấy mối quan hệ “chủ-tớ” giữa cô và Mang Trú gần đây có phần đảo ngược.

Trận pháp ánh sáng dán trên trán khiến cô ngứa ngáy, Đổng Thiên Tâm vừa gãi đầu vừa bước vào phòng nghỉ. Lập tức cô nhìn thấy chiếc ghế dài mềm mại thoải mái và cả Thẩm Ước đang nằm ngủ trên đó, đắp một chiếc chăn lông mịn.

Mọi người đang bận tối mặt vì anh ta, vậy mà “nhân vật chính” lại đi ngủ. Thật quá đáng!

Đổng Thiên Tâm đi vòng quanh ghế hai lần, định đá Thẩm Ước xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn nhịn vì nghĩ đến hạnh phúc nửa đời sau của Lữ Ngọ.

Ở phía bên kia của phòng nghỉ, Cao Tam Nguyên đang quỳ trên đệm, cầm bút lông nhúng chu sa, chăm chú vẽ bùa. Bên tay phải của cậu là những lá bùa đã vẽ xong, mỗi lá được đặt riêng rẽ, còn bên tay trái là những tờ giấy vàng đã được cắt sẵn thành ba chồng trên-dưới-giữa, không rõ có quy tắc gì đặc biệt.

Đổng Thiên Tâm từ từ bước lại gần bên cạnh quan sát. Tay của Cao Tam Nguyên rất vững, nét vẽ lưu loát, uyển chuyển, khiến người ta không khỏi cảm thấy thích thú.

Đổng Thiên Tâm: “Wow, cậu đúng là máy in hình người.”

Cao Tam Nguyên giật mình, tay run lên, vẽ hỏng một lá bùa.

Đổng Thiên Tâm vội bịt miệng: “… Xin lỗi.”

“Không, không sao.” Cao Tam Nguyên gấp lá bùa hỏng lại, bỏ vào tay áo rồi tiếp tục vẽ lá khác.

Đổng Thiên Tâm bèn kéo một chiếc đệm ngồi xuống bên cạnh, chống cằm tiếp tục quan sát.

Cao Tam Nguyên bắt đầu đổ mồ hôi trán, lại vẽ lệch một lá bùa, nhanh chóng thu lại, mặt đỏ bừng.

Đổng Thiên Tâm giả vờ không thấy, hỏi giọng trêu chọc: “Đây là bùa gì vậy?” 

Cao Tam Nguyên: “Bùa… thanh tẩy.” 

“Còn cái kia?” 

Cao Tam Nguyên: “… Bùa thanh minh.” 

“Thế còn cái đó?” 

Cao Tam Nguyên: “Bùa… trừ tà…”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” 

Cao Tam Nguyên: “Mười bảy.” 

“Gọi chị đi.” 

Cao Tam Nguyên: “!”

Cao Tam Nguyên giật mình, tay run lên làm nét bút vẽ lệch lên bàn. Cậu luống cuống dùng tay áo lau, khiến Đổng Thiên Tâm suýt bật cười thành tiếng.

Mặt Cao Tam Nguyên càng đỏ hơn, đặt bút xuống, hít một hơi sâu: “Đổng thí chủ, nghi thức trừ tà là chuyện rất nghiêm túc!”

Đổng Thiên Tâm cười tít mắt: “Sư phụ của cậu thực sự biết trừ tà à?”

“Tất nhiên rồi! Sư phụ là gia chủ đời thứ 45 của Cao tộc, gia tộc chuyên trừ tà qua bao đời. Rất giỏi đấy!”

Đổng Thiên Tâm kéo dài một tiếng “Ồ~”, tay gõ nhẹ lên bàn, từ từ quan sát Cao Tam Nguyên.

Thật lòng mà nói, Cao Tam Nguyên chỉ có thể gọi là dễ nhìn, thêm vào đó là biểu hiện hơi sợ sệt. Mang Trú nói trên người cậu có “mùi xác chết” nhưng không hiểu sao Đổng Thiên Tâm lại có cảm giác rất thân thiết với cậu… cảm giác này thật khó giải thích, nhưng giác quan thứ sáu của người nuôi rồng thì chắc chắn luôn có lý.

“Những lá bùa này trông rất phức tạp.” Đổng Thiên Tâm hỏi: “Cậu học bao lâu rồi?” 

Cao Tam Nguyên cúi đầu: “Ba năm.” 

“Wow, lâu thế! Nếu là người không biết gì, như tôi chẳng hạn, liệu có học được không?”

Cao Tam Nguyên ngẩng phắt đầu lên: “Hả?”

Đổng Thiên Tâm thở dài: “Dạo này tôi đen đủi lắm, uống nước lạnh cũng bị nghẹn. Nếu học được chút bản lĩnh trừ tà cầu phúc thì tốt biết mấy. Cậu vẽ bùa giỏi như vậy, hay là dạy tôi đi.”

Cao Tam Nguyên sững sờ: “Dạy… cô ư?!”

“Cao Tam Nguyên, bùa còn chưa vẽ xong sao?!” Cao Độc Lập đã vác cây bút lông to như cây lau nhà, sải bước vào phòng, trừng mắt nhìn Cao Tam Nguyên, cả người nồng nặc mùi rượu.

Cao Tam Nguyên mặt cứng đờ, vội vàng đứng dậy cúi chào. 

Đổng Thiên Tâm cũng miễn cưỡng đứng lên, gật đầu như chào hỏi qua loa.

Cao Độc Lập thu dọn bút lông và mực, ánh mắt vô tình lướt qua Đổng Thiên Tâm bỗng trở nên vô cùng sâu xa. Từng bước một, anh ta tiến lại gần, ánh mắt mỗi lúc một trắng trợn, như có một chiếc lưỡi dài thè ra từ trong mắt, muốn liếm cô từ đầu đến chân.

Đổng Thiên Tâm nhướng mày: “Ồ, hay nhỉ?!”

“Sư huynh!” Cao Tam Nguyên vội chắn trước mặt Đổng Thiên Tâm. Dù cậu cao hơn cô một cái đầu, nhưng vai và giọng đều đang run rẩy: “Nghi thức trừ tà rất quan trọng, tốt nhất không nên gây chuyện ngoài lề.”

“Cút!” Cao Độc Lập vung tay tát Cao Tam Nguyên ngã lăn ra đất, nửa bên mặt của cậu ta lập tức sưng vù.

“Cô Đổng này tư chất rất cao.” Cao Độc Lập cười nham nhở tiến lại gần, mùi rượu nồng nặc khiến Đổng Thiên Tâm suýt buồn nôn: “Sư phụ tôi từng nói, tôi đã học thành tài, có thể nhận đồ đệ. Nếu cô Đổng có hứng thú, thì làm đệ tử của tôi đi?”

“Nghe có vẻ cũng hay đấy.” Đổng Thiên Tâm cười tươi, nhưng lại nắm chặt bàn tay, đã lâu rồi cô không được đánh nhau với người thường, thật sự nhớ cảm giác đó.

Nụ cười của Cao Độc Lập ngày càng d.âm đ.ãng, dần dần đưa gần đến mặt Đổng Thiên Tâm. Ánh mắt cô lóe lên, tung cú đấm mang theo sức mạnh của gió nhắm thẳng vào sống mũi của Cao Độc Lập… nhưng, phạch!… hụt rồi.

Trước khi Đổng Thiên Tâm kịp ra tay, Cao Độc Lập đã bay ra ngoài như một tấm giẻ rách, xoay hình chữ “Z” trên không, đầu, cổ, và mông lần lượt đập vào cửa sổ, tường, và trần nhà, tạo nên tiếng động “bình bình bốp bốp.” Cuối cùng, hắn rơi phịch xuống bên cạnh ghế dài, bất động.

Thẩm Ước bị tiếng động làm tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn quanh: “Chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Cao Độc Lập nằm đó, máu mũi chảy đầy đất, tứ chi vặn vẹo như hiện trường một vụ án mạng, hai mắt anh ta trợn lên rồi ngất xỉu lại.

Đổng Thiên Tâm vẫn giơ nắm đấm chưa kịp hạ, bất lực nói: “Này! Sao anh giành mất phần của tôi rồi?!”

Mang Trú khoanh tay, dựa vào khung cửa: “Cú đấm của cô mà hạ xuống, anh ta không chết cũng mất nửa cái mạng. Ta chỉ sợ cô để lại nỗi hối hận muôn đời thôi.”

Đổng Thiên Tâm liếc mắt: “Anh ra tay còn tàn nhẫn hơn tôi, lấy tư cách gì mà nói tôi hả?!”

Mang Trú chớp mắt: “Ta thậm chí còn chưa bước vào phòng, cũng không chạm vào anh ta.” chỉ tay lên camera trên trần nhà: “Thiên nhãn có thể làm chứng, là anh ta tự đứng không vững mà ngã, đúng không, nhóc con?”

Cao Tam Nguyên đang nằm bệt dưới đất, ánh mắt run rẩy nhìn quanh giữa Đổng Thiên Tâm, Mang Trú, và Cao Độc Lập. Cậu ta lập tức bật dậy, đứng nghiêm, chắp tay: “Đúng, đúng, đúng là sư huynh tự ngã!”

“Thằng nhóc này vẫn dạy được.” Mang Trú lắc lư mái tóc đuôi ngựa cột cao, quay người bỏ đi.

Đổng Thiên Tâm giận dữ bước qua, đá thêm hai phát vào mông Cao Độc Lập. 

Cao Tam Nguyên còn tuyệt hơn, kéo Cao Độc Lập ra sau rèm cửa sổ, che chắn kỹ càng, sau đó lau sạch máu trên sàn nhà, dọn dẹp gọn gàng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đổng Thiên Tâm nhìn Cao Tam Nguyên với ánh mắt khác hẳn: Quả là người có kinh nghiệm thực tế phong phú!

Cao Tam Nguyên vẫn giữ vẻ mặt rụt rè, cúi người chắp tay: “Sư huynh vốn không phải người xấu, chỉ là vì nhập môn quá lâu… khụ, có chút chấp niệm với người khác giới… tôi thay sư huynh xin lỗi.”

Đổng Thiên Tâm cảm thấy lời nói này của Cao Tam Nguyên có gì đó là lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ, đành thuận miệng nói tiếp: “Vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

Cao Tam Nguyên đỏ bừng mặt, lắc đầu nguầy nguậy.

Thẩm Ước chống đầu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ơ? Vừa nãy rõ ràng… Tôi đang mơ à?”

Nhanh như chớp, Cao Tam Nguyên rút ra một lá bùa, dán thẳng lên trán Thẩm Ước. Anh ta lập tức ngã thẳng ra, ngủ mê man.

Đổng Thiên Tâm: “…”

Cao Tam Nguyên kéo chăn đắp lại cho Thẩm Ước: “Tôi dùng bùa ngủ, có thể giúp Thẩm thí chủ nghỉ ngơi hồi sức.”

Cậu ta lại rút từ tay áo ra một thanh kiếm gỗ đào nhỏ, cung kính đưa cho Đổng Thiên Tâm: “Đây là tôi tự tay khắc, nếu Đổng thí chủ mang theo bên mình, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, trừ tà, mang lại nhiều phúc lành.”

Nói xong, Cao Tam Nguyên quay lại chỗ ngồi, tiếp tục lặng lẽ vẽ bùa.

Đổng Thiên Tâm cầm thanh kiếm gỗ trong tay, ngắm nghía. Đường nét khắc tinh tế, các cạnh trơn nhẵn, cảm giác cầm vào rất mượt mà, rõ ràng là vật được chăm chút nhiều năm.

Khi nãy, lúc Cao Tam Nguyên đắp chăn cho Thẩm Ước, ánh mắt cậu ta lóe lên một tia cảm xúc khác lạ… dù chỉ trong chớp mắt… nhưng Đổng Thiên Tâm chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Đó là… tình cảm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK