Cố Cẩn Diệc sống ở khu omega tầng trêи, còn Sở Mịch Vân và Khúc Khê sống ở khu beta tầng dưới. Đôi lúc chỉ cần thò đầu ra ngoài cửa sổ là đã nói chuyện được với nhau hay lúc trốn học cũng ới một tiếng là có mặt.
Sau đó, Cố Cẩn Diệc cùng Sở Mịch Vân "kết hôn giả", Khúc Khê cũng biết chuyện, xung phong làm phù dâu, lại còn hỏi Cố Cẩn Diệc tại sao không chọn mình.
Vài năm trôi qua, cô gái ngày nào cũng bị quản lí kí túc ghi tên phạm lỗi giờ đây lại trở thành trợ giảng của trường. Cuộc sống quả là kì diệu.
Khúc Khê cũng đang đánh giá Cố Cẩn Diệc.
Lần cuối cùng cô gặp Cố Cẩn Diệc là tại đám tang của Sở Mịch Vân. Vì có một nhiệm vụ không thể bỏ lỡ, Khúc Khê chỉ kịp ghé qua, thắp cho Sở Mịch Vân một nén nhang rồi rời đi.
Lúc đó Khúc Khê có nói với Cố Cẩn Diệc, nếu như không ở lại G61 được, Cố Cẩn Diệc hãy cân nhắn đến ở nhà cô. Nhà họ Khúc tuy không được coi là dòng họ lớn nhưng vẫn có thể cạnh tranh với Cố gia.
Nhưng rồi Cố Cẩn Diệc cũng không đến ở với cô, ngược lại lại đi kết hôn với Tạ Hoài Chu của Tạ gia.
Điều này khiến Khúc Khê vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Khúc Khê không biết Tạ Hoài Chu bị "thiếu hụt tin tức tố".
Cố Cẩn Diệc cũng rất nghiêm túc, không tiết lộ bệnh tình của Tạ Hoài Chu cho bất kì ai.
Vì vậy, Khúc Khê luôn cảm thấy Tạ Hoài Chu vì đam mê sắc đẹp của Cố Cẩn Diệc mà lừa anh tới tay.
Cô dùng ánh mắt nghiêm khắc như đang nhìn số liệu thí nghiệm quan sát Cố Cẩn Diệc, muốn nhìn một chút xem Tạ Hoài Chu có hay không ngược đãi Cố Cẩn Diệc.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ nhìn ra khí sắc của Cố Cẩn Diệc thay đổi tốt lắm so với ngày trước.
Khúc Khê miễn cưỡng khen ngợi: "Có vẻ như khí hậu Bạch Đế tinh hợp với anh đấy."
Cố Cẩn Diệc cũng nghe được sự không cam lòng của Khúc Khê, thuận tay xoa đầu cô gái: "Anh nói rồi, anh hiện tại rất vui vẻ."
Trêи thực tế, anh và Khúc Khê vẫn thường xuyên liêc lạc với nhau, nhưng vì quá bận rộn nên không thể gặp mặt trực tiếp.
Khúc Khê luôn lo lắng về chuyện Cố Cẩn Diệc chuyển đến Bạch Đế tinh. Cô luôn nghĩ Cố Cẩn Diệc sẽ bị Tạ gia làm khó. Nếu không phải qua video thây Cố Cẩn Diệc vẫn bình an vô sự thì cô đã chạy đến Bạch Đế tinh.
Hiện tại người đã đứng trước mặt, chứng minh mọi chuyện không sai.
Khúc Khê nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc rồi hỏi: "Tạ Hoài Chu đâu?"
"Đi bàn công chuyện rồi. Anh ấy chở anh đến đây." Cố Cẩn Diệc nhớ tới nụ hôn vừa rồi trong xe, vành tai có chút đỏ lên.
Khúc Khê cũng thấy. Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua một loạt hình ảnh hạn chế độ tuổi, trong lòng thầm nguyền rủa Tạ Hoài Chu đồ cầm thú.
Nhưng dù cầm thú thế nào, người ta cũng là bạn đời hợp pháp của bạn mình. Hơn nữa, so với "kết hôn giả" cùng Sở Mịch Vân, Tạ Hoài Chu nhìn thế nào cũng không giống người sẽ "ăn chay".
Khúc Khê đè lại lồng ngực của mình, không muốn nghĩ thêm nữa, dắt Cố Cẩn Diệc đi ăn sinh tố.
Bây giờ là mùa hè, một hàng dài người không là người xếp hàng trước quầy sinh tố.
Ông chủ là một người máy có ngoại hình giống y người thật, là một chàng trai trẻ tóc vàng, đã ở đây từ hơn năm mươi năm trước. Tuy hương vị sẽ có chút thay đổi qua từng năm, nhưng nhờ dự tính toán chuẩn xác của người máy, hương vị vẫn ngon như những ngày đầu.
Bên cạnh quầy bán có một tấm biển nhỏ giới thiệu về cuộc đời của ông chủ. Đây là một người máy do chính tay cố hiệu trường làm ra, đặt tên là "Đào Đào". Vì Đào Đào rất đáng yêu nên sinh viên ở đây đều rất yêu thích.
Bây giờ thầy hiệu trường đã không còn nữa, Đào Đào cũng đã trăm tuổi, từ lâu đã là một người máy xưa cũ có khả năng bị đào thải. Nhưng vì danh tiếng của hiệu trưởng, người máy bé nhỏ này vẫn ở đây, là linh vật nổi tiếng của đại học Rander.
Cố Cẩn Diệc cũng rất thích Đào Đào. Sau khi cùng Khúc Khê xếp hàng một lúc lâu cũng đã đến lượt hai người.
"Một ly sinh tố sữa thêm sô cô la, một ly sinh tố dây tây thêm kem." Cố Cẩn Diệc nói.
Người máy Đào Đào nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc, sau đó đột nhiên nghiêng đầu: "Tôi nhớ ra cậu."
Cố Cẩn Diệc cũng sửng sốt.
Đào Đào lại nói: "Có người đã mua cho tôi thiệt nhiều dầu máy, tôi bồi người đó ngồi thật lâu, anh ấy muốn gặp cậu."
Đào Đào nói năng lộn xộn, không có logic của con người.
Cậu ta đã quá cũ kĩ, chức năng ngôn ngữ cũng đã trục trặc.
Cố Cẩn Diệc cũng không quá coi trọng. Anh trả tiền và đưa cho Đào Đào một tấm thiệp đầy màu sắc. Các sinh viên của Rander đều biết Đào Đào rất thích cái này.
Quả nhiên, Đào Đào vui vẻ, nói "cảm ơn" bằng giọng máy đều đều.
- /-
Sau khi mua sinh tố xong, hai người không tìm được chỗ ngồi nên cầm sinh tố đi dạo trong trường.
Cái gọi là gặp mặt bạn cũ hóa ra là như thế này, không có gì đặc biệt. Nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại làm con người ta thư thái thả lỏng.
Khúc Khê vốn nghĩ rằng khi gặp được Cố Cẩn Diệc sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn tra hỏi Cố Cẩn Diệc. Nhưng khi thật sự gặp được nhau, những câu hỏi này không còn quá quan trọng nữa.
Cô nhận ra Cố Cẩn Diệc đang thật sự hạnh phúc. Vậy là đủ.
Nhưng đến tối, Khúc Khê nghe Cố Cẩn Diệc gọi điện cho Tạ Hoài Chu đến đón, đột nhiên nói: "Gọi Tạ Hoài Chu đến cùng ăn cơm đi."
Cố Cẩn Diệc do dự nhìn Khúc Khê, không biết cô định làm gì. Rõ ràng tối hôm qua gọi điện, Khúc Khê còn chắc chắn nói alpha một người cũng không đáng tin, Tạ Hoài Chu cũng thế thôi.
Khúc Khê cong môi: "Anh còn sợ em hạ độc à? Em chỉ muốn xem hắn ta như thế nào thôi."
Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một chút, hỏi ý kiến của Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu rất vui.
"Tôi sẽ đến."
- /-
Nửa tiếng sau, ba người cùng ngồi trêи tầng cao nhất của căn tin số 5, nơi dùng để chiêu đãi sinh viên và giáo viên. Không khí và món ăn đều rất tốt.
Không khí bàn ăn cũng hài hòa hơn Cố Cẩn Diệc nghĩ.
Khúc Khê và Tạ Hoài Chu không phải là những người nhiệt tình, nhưng hai người vẫn duy trì phép lịch sử cơ bản. Tuy nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt, không phải phong cảnh đẹp quá thì cũng là chuyện công việc nhàm chán. Nhìn qua cũng không có gì xấu hổ.
Tạ Hoài Chu nhận thấy Cố Cẩn Diệc rất quen thuộc với Khúc Khê. Đó là sự hiểu biết ngầm chỉ có thể hình thành khi hai người sống chung một quãng thời gian dài.
Cố Cẩn Diệc dường như rất cưng chiều cô ấy, ghi nhớ mọi sở thích của Khúc Khê, còn giúp Khúc Khê bóc cua.
Tạ Hoài Chu thản nhiên nhấp một ngụm rượu.
Hắn biết Khúc Khê không chỉ vì Khúc Khê là phù dâu trong đám cưới của Cố Cẩn Diệc, mà còn bởi vì tất cả mọi người xung quanh Cố Cẩn Diệc, hắn đều điều tra kĩ càng.
Nhưng có lẽ thông tin không đầy đủ cho lắm. Tạ Hoài Chu luôn nghĩ Cố Cẩn Diệc chỉ thân thiết với Sở Mịch Vân, nhưng không ngờ rằng Khúc Khê cũng chiếm một vị trí đặc biệt.
Chưa kịp nghĩ xong, Cố Cẩn Diệc cũng đã bóc xong một con cua khác, đặt lên dĩa của hắn.
Đầu ngón tay Cố Cẩn Diệc đỏ hết cả lên, nhìn Tạ Hoài Chu cười: "Cua ngon lắm, anh ăn thử xem."
Tạ Hoài Chu dừng lại hai giây rồi bắt đầu ăn.
Khúc Khê bình tĩnh quan sát hắn, thấy rõ ràng tâm trạng Tạ Hoài Chu đột nhiên tốt lên.
Khúc Khê khẽ khinh thường trong lòng.
Nhưng không ai trong ba người biểu lộ tâm trạng của mình ra mặt. Bữa tối kết thúc trong bình lặng.
Sau bữa tối, Khúc Khê nói muốn uống nước nên nhờ Cố Cẩn Diệc đi mua giúp.
Cố Cẩn Diệc đứng dậy, đến nơi bán thì đã thấy một hàng dài người đang xếp hàng.
Trêи bàn chỉ còn lại Khúc Khê và Tạ Hoài Chu.
Khúc Khê ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu. Nếu dựa vào tính cách trước đây của cô, khi không thích Tạ Hoài Chu, sẽ ngay lập tức ra oai thị uy, tốt nhất là nói đến khi Tạ Hoài Chu sắc mặt khó ưa mới làm cô vui vẻ.
Nhưng Khúc Khê hiện tại cũng không phải Khúc Khê mười tám tuổi, cũng không bốc đồng như vậy.
Cô biết rõ, thích hay không thích của cô, kỳ thật không quan trọng như vậy.
Cô thích Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân ở bên nhau, nhưng vậy thì sao? Hai người họ sẽ không bao giờ trở thành người yêu của nhau.
Nghịch nghịch cục đá trong ly, Khúc Khê thản nhiên hỏi Tạ Hoài Chu: "Anh vì yêu thích nên mới cưới Cố Cẩn Diệc sao?"
Tạ Hoài Chu thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Khúc Khê không ngạc nhiên. Cô không mù, có thể nhìn ra được.
Nhưng Khúc Khê nhìn đá đang dần tan chảy trong ly, thầm nghĩ, liệu anh có thể đảm bảo yêu thích của anh sẽ kéo dài bao lâu?
Ai biết công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích sau khi kết hôn rồi có bỏ nhau hay không?
Nhưng có tình cảm chung quy lại vẫn tốt hơn là không có.
Khúc Khê im lặng một lúc, đột nhiên hỏi Tạ Hoài Chu: "Anh biết Cố Cẩn Diệc dị ứng với thứ gì không?"
"Quả anh đào."
Tạ Hoài Chu suy nghĩ một chút, rồi trả lời thêm: "Em ấy không thích ăn việt quất, không thích ăn đồ quá chua, nhưng lại giả bộ như rất thích ăn, người bình thường khó phát hiện ra."
Khúc Khê không hỏi gì thêm.
Trước khi Cố Cẩn Diệc trở lại, Khúc Khê và Tạ Hoài Chu đều rất yên bình mà trò chuyện, không có nửa điểm giương cung bạt kiếm mà khó chịu.
Khúc Khê thậm chí còn nói chuyện với Tạ Hoài Chu về lí sao vì sao cô lại thích Cố Cẩn Diệc đến vậy – bởi vì Cố Cẩn Diệc rất giống anh trai cô.
"Tôi có một anh trai omega, nhưng anh ấy đã qua đời năm mười bốn tuổi." Giờ đây Khúc Khê đã có thể bình tĩnh mà kể chuyện này. "Tôi biết tôi đã đặt sự tiếc nuối của mình gửi gắm lên người Cẩn Diệc, nhưng tôi sẵn lòng hi sinh hết thảy mọi thứ vì điều đó. Nếu ai đó làm anh ấy tổn thương, tôi sẽ cướp anh ấy về đấy."
Cô nhìn Tạ Hoài Chu đầy ẩn ý.
Tạ Hoài Chu cũng không tức giận, ngược lại bình tĩnh nói: "Cô sẽ không có cơ hội này."
Khi Cố Cẩn Diệc quay lại, anh khá ngạc nhiên khi biết cả hai còn trao đổi liên lạc. Khúc Khê còn gửi cho Tạ Hoài Chu gần một trăm tấm ảnh của Cố Cẩn Diệc khi anh còn ở ghế nhà trường.
"Em làm gì vậy?" Cố Cẩn Diệc chẳng hiểu gì.
Khúc Khê bình tĩnh cất điện thoại: "Trao đổi tài nguyên."
Tạ Hoài Chu cũng vừa gửi cho cô một bức ảnh làm việc của Cố Cẩn Diệc.
- /-
Sau khi ăn xong, Khúc Khê về nhà trước.
Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu chia tay cô sau khi đưa Khúc Khê đến trường học.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Khúc Khê, Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu không bắt xe bus của trường mà cùng chậm rãi tản bộ.
Hôm nay ánh trăng rất đẹp, thích hợp để đi dạo.
Hai người đi ngang qua tòa nhà kí túc xá của Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc chỉ vào một ô cửa sổ trêи tầng bảy, nói với Tạ Hoài Chu: "Đó là kí túc xá tôi từng ở. Tôi thật may mắn. Đó là phòng một người duy nhất."
Tạ Hoài Chu cũng nhìn lên. Cửa sổ đang sáng đèn, không biết bây giờ là ai đang sống ở đó.
Cố Cẩn Diệc cũng chỉ xuống dưới: "Sở Mịch Vân và Khúc Khê sống ở tầng ba."
Ba người ngẩng đầu cúi đầu trong suốt mấy năm. Sở Mịch Vân và Khúc Khê còn bí mật trèo vào phòng qua cửa sổ, suýt nữa bị giáo viên bắt lại.
Cố Cẩn Diệc mỉm cười, đứng đó một lúc rồi nói Tạ Hoài Chu: "Đi thôi."
Khi hai người chuẩn bị ra đến cửa, Đào Đào, ông chủ quầy sinh tố, cũng tình cờ đóng quầy và về nhà. Chàng trai tóc vàng hiện đang sống trong văn phòng của thầy hiệu trưởng. Đây là một căn hộ được phê duyệt đặc biệt cho cậu ta.
Cố Cẩn Diệc định giới thiệu Đào Đào với Tạ Hoài Chu, nhưng Đào Đào đã dừng lại trước mặt họ.
"Xin chào." Đào Đào nói với Tạ Hoài Chu: "Trăng rất đẹp, cậu ấy cũng rất đẹp."
Tạ Hoài Chu nhìn người máy nhỏ chỉ cao đến ngực mình một hồi, gật đầu chào: "Xin chào."
Đào Đào trông có vẻ hài lòng, cầm dụng cụ chạy đi.
Cố Cẩn Diệc thắc mắc: "Anh biết Đào Đào sao?"
Vẻ mặt Tạ Hoài Chu không thay đổi, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Cậu ta rất nổi tiếng. Trêи mạng có rất nhiều hình ảnh của Đào Đào."
Cố Cẩn Diệc cũng nghĩ vậy. Quả thật, nhiều khách du lịch rất thích đến gặp Đào Đào rồi chụp ảnh lại.
Nhưng bất giác Cố Cẩn Diệc nhớ lại những gì Đào Đào nói khi mua sinh tố hôm nay.
"Có người đã mua cho tôi thiệt nhiều dầu máy, tôi bồi người đó ngồi thật lâu.
"Người đó muốn gặp cậu."