Vì vậy, khi Tạ Hoài Chu về nhà, hắn nhìn thấy Cố Cẩn Diệc đang mơ màng nằm trêи giường. Người Cố Cẩn Diệc đang dựa vào một chiếc gối mềm, mái tóc dài mới cắt rũ xuống bên vai. Trêи người anh không đắp chăn, chỉ mặc một chiếc váy liền thân mềm mại lộ ra một đôi chân thon dài đặt ở mép giường, trắng nõn như ngọc bích.
Tạ Hoài Chu ngồi ở bên giường nhìn một hồi lâu. Ánh mắt hắn rơi xuống đôi môi đang hé mở của Cố Cẩn Diệc, có chút đau đầu mà nhéo nhéo cánh mũi. Tạ Hoài Chu cấm ɖu͙ƈ đã lâu, chín bỏ làm mười đã tương đương như một kẻ bất thường.
Chỉ là nhìn vẻ không chút phòng bị của Cố Cẩn Diệc, trái tim Tạ Hoài Chu như bị ai cào một cái.
Cố Cẩn Diệc cũng không ngủ ngon, lờ mờ cảm thấy có người ngồi cạnh giường mình, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét cao lớn và nghiêm nghị.
Cố Cẩn Diệc nói bằng giọng mũi: "Anh về rồi sao?"
Vừa nói tay Cố Cẩn Diệc theo bản năng mà hướng về Tạ Hoài Chu như đòi một cái ôm.
Tạ Hoài Chu bế Cố Cẩn Diệc lên, ôm vào trong ngực.
Đầu Tạ Hoài Chu cách Cố Cẩn Diệc rất gần. Tin tức tố trà đen hình như đậm hơn bình thường một chút, không còn nhẹ nhàng mềm mại mà có chút hấp dẫn.
Tạ Hoài Chu bắt được tay Cố Cẩn Diệc, ôm người vào lòng cũng không làm gì, giống như thật sự là trị liệu, chỉ chú tâm mà cọ xát da thịt của anh.
Nhưng Cố Cẩn Diệc hơi tỉnh táo lại. Anh thoải mái dựa vào Tạ Hoài Chu. Đột nhiên Cố Cẩn Diệc ngửi thấy mùi nước hoa không phải của Tạ Hoài Chu. Hương cuối mùi hoa huệ tây quyến rũ và lưu luyến còn chưa tan đi, như có như không mà vương bên vai của hắn.
Giọng nói Cố Cẩn Diệc nhanh hơn não, vô thức hỏi Tạ Hoài Chu: "Sao trêи người anh lại có mùi nước hoa?"
Cố Cẩn Diệc quá buồn ngủ, đầu óc cũng không tỉnh táo như thường lệ. Anh hỏi xong cũng không nhận ra có chuyện gì bất thường, mắt vẫn còn ươn ướt, ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu, ánh mắt cũng không có sắc bén, ngược lại như có hơi tủi thân.
Tạ Hoài Chu mỉm cười, chỉnh mình không ngửi được, nhưng cũng không ngăn được hắn nhớ tới chuyện gì xảy ra.
"Trong cuộc họp lúc tối, có một omega đi giày cao gót bị trẹo chân, tôi thuận tay đỡ một chút."
Đây cũng không phải là kịch bản cẩu huyết câu dẫn ông chủ các kiểu gì, omega kia cũng đã bốn mươi tuổi, hợp tác cùng Tạ Hoài Chu đã nhiều năm, đối nhân xử thế vô cùng kiên quyết.
Nhưng Tạ Hoài Chu vẫn tự giác bổ sung: "Cô ấy đã kết hôn rồi, đã một con đứa con trai, tình cảm với chồng cũng rất tốt. Thật sự chỉ là một tai nạn thôi."
Cố Cẩn Diệc chỉ là thuận miệng mà hỏi, nghe Tạ Hoài Chu giải thích một hồi, lại có chút đỏ mặt giống như mình đang ghen tuông mà tra hỏi.
Nhưng hỏi xong câu này, Cố Cẩn Diệc cũng đã tỉnh táo không ít. Hiện tại anh đang nằm trong lồng ngực Tạ Hoài Chu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Ánh sáng trong phòng nhẹ nhàng làm không khí bây giờ có chút mờ ám.
Lúc Tạ Hoài Chu vào phòng đã thay quần áo ngủ, thấy Cố Cẩn Diệc tỉnh táo cũng không buông ra, ngược lại còn nằm trêи giường, để cho Cố Cẩn Diệc dựa vào người mình.
Tạ Hoài Chu không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào cổ Cố Cẩn Diệc, nhưng sự trầm mặc như thế này ngược lại càng thêm giày vò hai người.
Tạ Hoài Chu nhìn thấy giao diện quang não của Cố Cẩn Diệc. Tuy rằng bị chắn một nửa, nhưng hắn vẫn nhìn ra đó là cuộc phỏng vấn của mình, không phải là gần đây, mà là khi hắn học cấp ba.
Hắn cầm lấy quang não, nhét lại vào tay Cố Cẩn Diệc.
"Sao em không xem nữa? Đây hình như là bài phỏng vấn khi tôi tham gia cuộc thi năm mười bảy tuổi." Tạ Hoài Chu cũng không hỏi ý Cố Cẩn Diệc, nhấn phát video. Hình chiếu của hắn năm mười bảy tuổi từ quang não xuất hiện trong phòng.
Tạ Hoài Chu năm mười bảy tuổi không giống như bây giờ. Lông mày của hắn lạnh lùng sắc bén, nhưng lại không có sự trưởng thành vững vàng như bây giờ. Tạ Hoài Chu tuổi mười bảy tràn đầy kiêu ngạo, là loại người mà omega rất thích, còn alpha thì rất chán ghét.
Bản thân Tạ Hoài Chu tự nhận xét, hắn năm mười bảy tuổi đúng là rất thiếu đánh.
Hắn hỏi Cố Cẩn Diệc: "Chẳng lẽ em thích tôi năm mười bảy tuổi à?"
Cố Cẩn Diệc há miệng không biết trả lời thế nào, cảm thấy bản thân có nhảy sông Hoàng cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này.
Thật ra anh muốn tìm hiểu tư liệu của Tạ Hoài Chu, xem Tạ Hoài Chu yêu thích thứ gì để có thể tặng quà sinh nhật phù hợp cho hắn.
Kết quả tìm một hồi liền thấy video này.
"Em chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi." Cố Cẩn Diệc thấp giọng giải thích với vẻ vô cùng thiếu tự tin.
Tạ Hoài Chu cười tủm tỉm hỏi lại anh: "Vậy em thích tôi mười bảy tuổi hay tôi bây giờ?"
Câu này vừa nghe đã thấy không bình thường. Mặc kệ Cố Cẩn Diệc chọn cái nào cũng đều là thích Tạ Hoài Chu.
Cho nên Tạ Hoài Chu cho rằng Cố Cẩn Diệc sẽ không trả lời.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại suy nghĩ một hồi, nói: "Chắc là hiện tại đi."
Cố Cẩn Diệc nhìn lại Tạ Hoài Chu mười bảy tuổi đang được phỏng vấn, mặt như viết đầy dòng chữ "Xong chưa tôi muốn kết thúc", lúc trả lời cũng chỉ nói mỗi một chữ, không nhịn được mà cười lên.
Anh chưa từng nhìn thấy một Tạ Hoài Chu trẻ con như thế. Bây giờ thấy được lại cảm giác rất đáng yêu.
"Dù sao em cũng không biết anh năm mười bảy tuổi nên khôn rõ lắm." Cố Cẩn Diệc nói.
Tạ Hoài Chu bật cười. Rõ ràng là hắn chỉ muốn bắt chuyện, thế nhưng Cố Cẩn Diệc lại nghiêm túc mà trả lời, làm tim hắn không chút tiền đồ mà bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Con người đều có lòng tham. Cố Cẩn Diệc nói rằng thích hắn của bây giờ hơn nhưng Tạ Hoài Chu cảm thấy như vậy là chưa đủ. Hắn hi vọng Cố Cẩn Diệc có thể thích hắn dù ở thời điểm nào.
Tạ Hoài Chu ôm eo Cố Cẩn Diệc, để anh nghiêng người lại, nói với giọng điệu như hỏi thăm tình hình thời tiết.
"Tôi hôn em nhé."
Tạ Hoài Chu hỏi đến là bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hăng.
Cố Cẩn Diệc không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Sau khi trở về từ Roselle, có lẽ vì đã chọc thủng lớp giấy mỏng manh kia, Tạ Hoài Chu không còn đối xử "lịch sự" với anh nữa.
Hắn dường như rốt cuộc đã xé bỏ lớp mặt nạ của một quý ông, lộ ra những gì ẩn sâu bên dưới là sức mạnh và tham vọng của một alpha, như đang ăn mòn anh từng chút một.
Nhưng Cố Cẩn Diệc cũng không giỏi từ chối một Tạ Hoài Chu như thế này.
Vì vậy anh đã nhiều lần cho phép Tạ Hoài Chu thành công.
Cố Cẩn Diệc không gật đầu, Tạ Hoài Chu cũng không di chuyển, như một hai phải ép chính Cố Cẩn Diệc nói ra một chữ "được".
Tạ Hoài Chu như có như không mà cọ cọ cằm của Cố Cẩn Diệc. Môi cũng hờ hững mà cọ xát môi anh, giống như dã thú hung ác đang làm nũng với người trong lòng. Tin tức tố quanh quẩn xung quanh hai người, khiến Tạ Hoài Chu tràn ngập ɖu͙ƈ vọng và quyến rũ.
Thật ra Cố Cẩn Diệc có thể hiểu được ý tứ của Tạ Hoài Chu.
Nếu chỉ là trị liệu, Tạ Hoài Chu không cần phải xin phép, bởi vì đây là nghĩa vụ của anh.
Ngược lại điều này giống như đáp ứng Tạ Hoài Chu cầu hoan.
Cố Cẩn Diệc bắt lấy áo của Tạ Hoài Chu. Ngón tay trắng nõn mỏng manh vò nát bộ quần áo ngủ màu đen, chữ "được" lăn trêи đầu lưỡi, thật lâu cũng chưa nói ra được.
Anh cúi đầu nhìn Tạ Hoài Chu. Bởi vì đang ngồi trêи người Tạ Hoài Chu, nên tầm mắt Cố Cẩn Diệc cao hơn Tạ Hoài Chu một chút.
Tạ Hoài Chu hai mươi chín tuổi đã hoàn toàn cởi bỏ nét thanh xuân tuổi trẻ. Lông mày tuấn tú cùng khí chất cường hãn nhưng giờ phút này lại dùng tư thế nhìn lên mà nhìn Cố Cẩn Diệc. Cần cổ thon dài ngay trong tầm tay của Tạ Hoài Chu, giống như có thể mặc hắn làm gì cũng được.
"Tôi hôn em được không?" Tạ Hoài Chu hỏi lại lần nữa. Thanh âm khàn khàn, nghe có vẻ ái muội, lại có chút lười biếng tán tỉnh: "Tôi sẽ không quá phận, cũng sẽ không làm em đau."
Lỗ tai Cố Cẩn Diệc đều đã đỏ hết lên.
Trông anh có vẻ bất lực, nhưng cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm" môt tiếng.
Mà giây tiếp theo, nụ hôn của Tạ Hoài Chu đem bờ môi anh lấp kín.
Cố Cẩn Diệc ôm Tạ Hoài Chu, lập tức cảm nhận được cơ bắp căng phồng và làn da đang nóng lên.
Thật ra trước đây Cố Cẩn Diệc vẫn lầm tưởng Tạ Hoài Chu là người ít ham muốn, nhưng bây giờ anh mới biết mình sai.
Khi Tạ Hoài Chu bình tĩnh, hắn như một cỗ máy tinh ti, hầu như không bộc lộ cảm xúc. Nhưng khi gạt bỏ mọi ngụy trang, Tạ Hoài Chu lại trở thành một gã thợ săn tham lam.
Quả thật Tạ Hoài Chu không có làm gì khác ngoài hôn.
Nhưng khi Cố Cẩn Diệc được hắn thả ra, trêи người anh chỉ còn lại hai chiếc cúc áo lỏng lẻo, xương quai xanh còn có một vết cắn rõ ràng.
Tạ Hoài Chu nhìn anh trong chốc lát, mới hư tình giả ý mà giúp Cố Cẩn Diệc cài lại nút áo rồi mỉm cười với anh.
Tạ Hoài Chu không hay cười, nhưng khi cười trông hắn vô cùng đẹp trai. Hơn nữa hiện tại đầu tóc có chút hỗn độn, cổ áo mở rộng, trông không có vẻ gì của gia chủ nghiêm nghị thường thấy, ngược lại có chút nổi loạn đáng ghét.
Cố Cẩn Diệc không khỏi rung động mà nhìn hắn.
- /-
Bị Tạ Hoài Chu gián đoạn, Cố Cẩn Diệc cũng quên mất bản thân đang chuẩn bị quà sinh nhật. Ngày hôm sau lúc tiễn Tạ Hoài Chu đi làm anh mới nhớ ra.
Cố Cẩn Diệc giúp Tạ Hoài Chu thắt cà vạt, giống như lơ đãng mà hỏi hắn: "Gần đây anh có thích gì không?"
Tạ Hoài Chu liếc mắt một cái đã nhìn ra, cong cong khóe miệng: "Muốn tặng quà sinh nhật cho tôi sao?"
Cố Cẩn Diệc: "..."
Anh quả nhiên không thích hợp nói lời khách sáo.
Nhưng dù sao cũng đã bị lộ, Cố Cẩn Diệc cũng không giấu giếm.
"Em muốn tặng anh thứ gì đó đặc biệt." Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu, "Nhưng em không nghĩ ra được có cái gì đặc biệt với anh."
Với thân phận và địa vị của Tạ Hoài Chu, quà tặng dù hiếm đến đâu đối với hắn cũng là tầm thường.
Ban đầu Cố Cẩn Diệc muốn tặng một cái chặn sách cổ, nhưng lại suy nghĩ lại, liệu một người như Tạ Hoài Chu có thiếu một cái chặn sách không?
Cố Cẩn Diệc có hơi nản chí.
Đôi mắt Tạ Hoài Chu hiện lên ý cười.
Hắn không dám nói đem bản thân Cố Cẩn Diệc làm quà. Ngày hôm qua mới ngọt ngào một chút, hắn không thể quá bức ép Cố Cẩn Diệc.
Cho nên Tạ Hoài Chu chỉ là nói: "Em tặng gì tôi cũng thích."
Điều hắn không nói là, nếu như em không quan tâm đến tôi, tại sao lại hi vọng tôi thích món quà?
Nếu chỉ để bày tỏ lòng cảm kϊƈɦ, dù tặng đồng hồ đắt tiền hay đồ cổ cũng được.
Vì sao em lại bận tâm như vậy?
"Với lại không phải món quà nào tôi nhận được cũng rất giá trị." Tạ Hoài Chu nói tiếp, "Có người tặng tôi một bó hoa hái ở bên đường, nhưng tôi cũng đã rất vui."
Cố Cẩn Diệc nửa tin nửa ngờ: "Ai lại tặng quà keo kiệt như..."
Nói được một nửa, anh lại dừng lại.
Bởi vì anh đã tặng như vậy.
Món quà keo kiệt như vậy, anh đã từng tặng cho Phó Trầm.
Đó không phải là quà sinh nhật mà chỉ là một ngày bình thường. Chủ cửa hàng sữa chữa đã nhận được một đôi găng tay từ vợ của mình nên đi đầu cũng cầm theo để khoe. Điều này trực tiếp kϊƈɦ động trái tim luôn thích ganh đua kia của Phó Trầm, một hai cũng đòi anh tặng quà.
Lúc đó Cố Cẩn Diệc bị làm phiền đến bực mình. Anh mở cửa đi ra vườn, hái một bó hoa đuôi chuông, cột lại bằng một sợi dây ruy băng rồi ném vào ngực Phó Trầm.
Vẻ mặt Cố Cẩn Diệc không khỏi sững lại.
Anh buông cà vạt của Tạ Hoài Chu ra.
Trong ánh nắng buổi sáng, khuôn mặt Tạ Hoài Chu không có gì là giống với Phó Trầm.
Nhưng câu nói của Tạ Hoài Chu, lại không khác gì với trí nhớ của anh.
Như là tò mò, Cố Cẩn Diệc điềm nhiên hỏi hắn: "Anh nhận được hoa gì?"
Tạ Hoài Chu nhìn anh trong chốc lát.
"Tôi không nhớ rõ."
- -
Tác giả có lời muốn nói.
Tiêu đề chương là dành cho Tạ tổng. Lời nói trêи giường của Alpha luôn không đáng tin cậy.
Hoa đuôi chuông:??? Chắc tui chớt rồi????