Cố Cẩn Diệc vẫn nhớ lúc trao đổi giấy kết hôn, bụng của Sở Mịch Vân lúc đó đã hơi nhô lên. Nỗi buồn mất đi người thân yêu nhất được Sở Mịch Vân chôn chặt trong lòng, không để lộ ra chút dấu vết nào.
Sở Mịch Vân cười, nói với Cố Cẩn Diệc, "Em đã nghĩ cả đời này của mình sẽ không bao giờ kết hôn. Còn anh, đã bao giờ anh nghĩ đến chuyện kết hôn... với một ai đó chưa?"
Khoảng thời gian đó đã qua lâu, Cố Cẩn Diệc đã quên mất mình đã trả lời như thế nào.
Bây giờ anh lại kết hôn một lần nữa.
Vì thân phận đặc biệt của Tạ Hoài Chu, hai người họ phải đăng kí thủ công vì có rất nhiều thứ cần xác nhận và kí tên.
Hiện giờ, Cố Cẩn Diệc gần như trắng tay. Tài sản của Sở Mịch Vân đã được đóng băng thành công dưới tên Sở Tiêu Niên, chỉ chờ bé con năm mười tám tuổi sẽ thừa kế.
Giờ tài sản duy nhất của Cố Cẩn Diệc là tiền tiết kiệm đi làm bao năm. Dù số tiền này có thể làm Cố Cẩn Diệc không cần lo ăn lo mặc, nhưng so với khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tạ thì chỉ như muối bỏ biển.
Cố Cẩn Diệc quay đầu nhìn Tạ Hoài Chu, Tạ Hoài Chu gật đầu, anh đưa tay kí tên.
Khi tất cả các giấy tờ đã được kí, sau khi nhân viên công tác nhập dữ liệu của hai người, theo thường lệ mà hỏi:
"Tạ Hoài Chu tiên sinh, ngài tự nguyện cùng Cố Cẩn Diệc tiên sinh kết hôn đúng không?"
"Đúng."
"Cố Cẩn Diệc tiên sinh, ngài tự nguyện cùng Tạ Hoài Chu tiên sinh kết hôn đúng không?"
Cố Cẩn Diệc liếc Tạ Hoài Chu một cái. Tạ Hoài Chu cũng đang nhìn anh, đôi mắt đen láy không nhìn ra được vui giận.
"Đúng.", anh nói.
Sau khi xác nhận, nhân viên đưa ra hai giấy chứng nhận đã kết hôn cho hai người, máy móc nói: "Chúc hai người tân hôn hạnh phúc."
Cố Cẩn Diệc lấy tinh tạp ra xem, thấy tình trạng của mình đã thay đổi thành kết hôn, bạn đời: Tạ Hoài Chu.
Nếu nhấn nút trêи tấm thẻ còn có thể thấy được tình trạng kết hôn trước đây của mình.
Chưa đầy ba tháng sau cái chết của người bạn đời trước, anh trở thành vợ mới cưới của một alpha khác. Trong mắt người ngoài, Cố Cẩn Diệc đại khái có thể bị gọi là lẳng lơ câu dẫn. Nhưng anh cũng không để tâm lắm. Dù sao khi Cố Cẩn Diệc kết hôn với Sở Mịch Vân, Cố gia đã nguyền rủa anh không ít, nói anh là đồ vô ơn không biết nghĩ cho gia tộc, thà anh chết trêи bàn mổ còn hơn.
Cố Cẩn Diệc cười, cất tinh tạp vào túi.
"Đi thôi." Tạ Hoài Chu nói
Sau khi rời khỏi nơi đăng kí kết hôn, trêи xe Tạ Hoài Chu đưa cho Cố Cẩn Diệc một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam.
Vẻ mặt của Cố Cẩn Diệc có chút kì lạ. Anh mở ra, quả nhiên là một chiếc nhẫn cưới. Chiếc nhẫn tuy điệu thấp nhưng lại vô cùng trang nhã, nhìn kĩ thì vô cùng xa hoa.
Mặt chính của chiếc nhẫn là một viên đá vàng gần như tuyệt chủng trêи thị trường. Đá có màu sáng như ánh mặt trời, nhưng lại có độ ấm của đá quý. Trêи mép của viên đá vàng này được gắn mười hai viên kim cương nhỏ, tạo hình một chữ S.
Cố Cẩn Diệc là một nhà thiết kế trang sức. Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã có thể nhận ra chiếc nhẫn này không chỉ quý giá mà còn là món đồ cổ quý giá của hoàng gia một ngàn năm trước.
Cố Cẩn Diệc bối rối nhìn Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu làm như không có chuyện gì, bình tĩnh giải thích: "Đây là chiếc nhẫn mẹ tôi để lại cho tôi. Là một cặp. Em không muốn tổ chức đám cưới, vậy thì ít nhất cũng phải đeo nhẫn cưới."
Đôi mắt Cố Cẩn Diệc rơi trêи tay Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu mang hai chiếc nhẫn. Một chiếc là nhẫn đỏ như thường lệ, chiếc còn lại được đính đá vàng như chiếc nhẫn trêи tay anh. Thoạt nhìn thì như nhẫn đôi, nhưng kiểu dáng đơn giản hơn nhiều so với chiếc của anh.
Nhìn Cố Cẩn Diệc không nhúc nhích, Tạ Hoài Chu dường như mất kiên nhẫn. Hắn trực tiếp lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, tự tay đeo vào cho Cố Cẩn Diệc.
Bàn tay của Cố Cẩn Diệc rất trắng, đốt tay dài, không có khuyết điểm nào. Đeo lên một chiếc sang trọng như vậy trông không hề thô ráp, ngược lại còn rất trang nhã.
Sau khi Tạ Hoài Chu đeo nhẫn cho Cố Cẩn Diệc, hắn nắm tay anh nhìn một lúc. Hai bàn tay dán lấy nhau.
"Tay em nhỏ thật." Tạ Hoài Chu nhẹ giọng nói.
Vừa nói hắn vừa xoa nhẹ đầu ngón tay Cố Cẩn Diệc, cử chỉ có chút mờ ám.
Cố Cẩn Diệc không khỏi sửng sốt. Bởi vì anh thấy rõ khóe miệng Tạ Hoài Chu khẽ nhếch lên. Có thể không phải là một nụ cười, nhưng lại khiến đôi mắt lạnh lùng kia trông ấp áp hơn một chút.
Tạ Hoài Chu giúp Cố Cẩn Diệc điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn một chút, sau đó buông tay anh ra.
"Đây là biểu tượng của bạn đời chủ nhân gia tộc, đừng tùy tiện cởi ra." Tạ Hoài Chu nói thêm: "Nhưng nếu em không thích phong cách này, tôi có thể mua một chiếc khác. Em có thể đến cửa hàng của Tạ gia để chọn."
Tạ Hoài Chu rất nghiêm túc. Nếu không biết mối quan hệ giữa hai người, Cố Cẩn Diệc chắc chắn sẽ nghĩ đây là một người chồng vô cùng cưng chiều bạn đời của mình.
Cố Cẩn Diệc cũng bất đắc dĩ mà nuốt xuống lời từ chối.
Đây là chiếc nhẫn do mẹ Tạ Hoài Chu để lại, nếu nói không thích thì có vẻ không tốt lắm.
"Không, tôi rất thích." Cố Cẩn Diệc nhẹ nhàng nói. "Cảm ơn, chiếc nhẫn rất đẹp."
Tạ Hoài Chu gật đầu, không nói gì.
Cố Cẩn Diệc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ đây nhìn xuống có thể thấy Bạch Đế Tinh tràn ngập sắc đỏ của hoa phượng. Từng cụm từng cụm liền nhau nhìn những đám mây màu đỏ đẹp đẽ.
Cố Cẩn Diệc nhận ra mùa xuân sắp đến. Khác với G61 luôn ảm đảm và lãnh lẽo, Bạch Đế Tinh luôn có bốn mùa rõ rệt.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Cố Cẩn Diệc cũng chuyển đến phòng ngủ của Tạ Hoài Chu.
Đây là nguyện vọng của bản thân anh.
Vào ngày đầu tiên đến Bạch Đế Tinh, Tạ Hoài Chu đã cho anh mấy ngày làm quen. Thế nhưng sau đó hắn chưa bao giờ thúc giục anh, giống như đã quên mất điều đó.
Nhưng Cố Cẩn Diệc cũng cảm thấy rằng anh không thể trì hoãn được nữa với lòng tốt của Tạ Hoài Chu.
Anh và Sở Tiêu Niên được Tạ Hoài Chu chăm sóc rất tốt. Cuộc sống ở Tạ gia ổn định và suôn sẻ hơn Cố Cẩn Diệc tưởng rất nhiều. Những người hầu ở Tạ gia, bao gồm cả quản gia, đổi xử rất tốt với anh và Sở Tiêu Niên, đặc biệt là Sở Tiêu Niên. Thái độ của bọn họ không phải là đối xử với một đứa trẻ, mà là đối xử như một thiếu gia đích thực của nhà họ Tạ.
Dù thế nào, Cố Cẩn Diệc cũng đã ở Sở gia và Cố gia một thời gian, tự nhiên có thể phân biệt được sự khác biệt.
Vì vậy, anh biết rằng việc này hẳn là do Tạ Hoài Chu phân phó. Cố Cẩn Diệc xấu hổ, càng nghĩ, để báo đáp Tạ Hoài Chu cũng chỉ có tin tức tố của bản thân mình.
Vì vậy khi đang dùng bữa tối, đợi cho Sở Tiêu Niên được người giúp việc đưa đi xem hoạt hình, Cố Cẩn Diệc quay sang nói nhỏ với Tạ Hoài Chu: "Tạ tiên sinh, tôi... Tối nay tôi đến phòng của anh nhé?"
Nói xong câu này, Cố Cẩn Diệc không khỏi có chút xấu hổ.
Lời này nghe thực sự giống một người chuyên lẳng lơ câu dẫn để chiếm tình cảm của chủ nhân.
Mà Cố Cẩn Diệc đã rất nhiều năm chưa từng có kinh nghiệm ở chung với alpha, một lời này nói xong thật sự là muốn đào một cái hố tự chôn mình.
Anh không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu. Bàn tay nắm chặt cái thìa, vành tai đỏ bừng như phản bội chủ nhân.
Tạ Hoài Chu nhìn anh một lúc rồi mới nói: "Được."