Sau một thời gian sống chung, mối quan hệ giữa Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu cũng thân thiết hơn.
Dù chỉ là bạn bè bề ngoài nhưng việc hai người sống chung nhà, ngủ chung giường, sớm chiều bên nhau lại ôm hôn thân mật thì muốn không quen cũng chẳng có khả năng.
Hơn nữa, anh cũng không ghét Tạ Hoài Chu.
Vì vậy lúc đầu, hai người họ còn phân biệt mà ngủ hai bên giường, thế nhưng sau đó ranh giới cũng dần mờ đi.
Hai người thỉnh thoảng sẽ nói về việc học của Sở Tiêu Niên.
Sở Tiêu Niên đã đi học mẫu giáo. Lớp mà bé con học do Tạ Hoài Chu đặc biệt lựa chọn. Hầu hết tất cả bạn cùng lớp của Sở Tiêu Niên đều thuộc gia đình có quan hệ tốt với Tạ gia. Thậm chí, Tạ Hoài Chu còn vì "đứa con riêng" này mà đến tận cửa nhà họ thăm hỏi, nên trong vòng quý tộc ai nấy đều càng tò mò về Cố Cẩn Diệc.
Tin tức về việc kết hôn của Tạ Hoài Chu không còn là bí mật trong giới. Nhưng hắn giấu Cố Cẩn Diệc rất chặt, một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài. Hiện tại, Tạ Hoài Chu còn quá để tâm đến đứa con riêng này, nhiều người đã ngầm bàn tán sau lưng. Đa số đều cho rằng vị Tạ phu nhân mới được bổ nhiệm này là một người vô cùng thủ đoạn, thế mà có thể làm Tạ Hoài Chu khăng khăng một lòng, không biết có phải hay không là một vị mỹ nhân đầy tâm cơ.
Người được đồn là tâm cơ thủ đoạn đầy người, "Bà Tạ" một chút cũng không biết bản thân mình đang bị bóp méo mó thành cái dạng gì, đang ngồi nói chuyện công việc mới của mình với Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc vừa dỗ Sở Tiêu Niên đi ngủ, vừa cắt đĩa hoa quả cho Tạ Hoài Chu. Anh chăm sóc trẻ con đã thành thói quen, đĩa hoa quả cũng được cắt thành hình thiên nga nhỏ.
Tạ Hoài Chu vẻ mặt đầy vi diệu, nhưng không nói gì.
"Tôi đã tìm được công việc trợ lí ở một studio rồi. Đó là một studio độc lập ở trung tâm thương mại Sailin. Công việc này tương đối thoải mái, tôi có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào." Cố Cẩn Diệc tìm công việc này cũng vì bệnh của Tạ Hoài Chu. Nếu Tạ Hoài Chu cần đi công tác thì anh có thể sắp xếp để đi theo.
"Vậy cũng tốt." Tạ Hoài Chu cũng không có ý kiến.
Vốn dĩ Tạ Hoài Chu muốn sắp xếp cho Cố Cẩn Diệc làm việc ở công ty của Tạ gia. Nhưng Tạ Kha đã nhắc hắn điều này có vẻ không tốt lắm, sẽ làm Cố Cẩn Diệc cảm thấy bị kiểm soát hoàn toàn.
Tạ Hoài Chu cũng đã bí mật điều tra nơi làm việc của Cố Cẩn Diệc hiện tại. Nơi đó ở trung tâm thương mại sầm uất nhất, cạnh tranh không mạnh, phần lớn là sinh viên thực tập, môi trường làm việc cũng không tệ.
Cố Cẩn Diệc nghe Tạ Hoài Chu không phản đối, trong lòng có chút vui mừng. Anh đẩy dĩa trái cây cho Tạ Hoài Chu, lấy một cái bánh ngọt cho bản thân.
Biết Cố Cẩn Diệc thích đồ ngọt, Tạ Hoài Chu liếc anh một cái, nói đùa: "Coi chừng sâu răng."
Cố Cẩn Diệc không quan tâm lắm. Răng của anh rất tốt, ăn ngọt nhiều năm rồi mà không thấy vấn đề gì.
Một lúc sau, Tạ Hoài Chu lại nhớ tới một chuyện khác: "Tôi đã kể với em tôi có đứa em họ tên Tạ Kha chưa?"
Cố Cẩn Diệc không biết nhiều về họ hàng Tạ gia, thế nhưng Tạ Kha thì anh biết vì thỉnh thoảng Tạ Hoài Chu sẽ nhận điện thoại từ người này, nghe khẩu khí thì tình cảm cũng khá tốt đẹp.
"Tôi biết, là người làm trong công ty của anh sao?" Cố Cẩn Diệc hỏi.
Tạ Hoài Chu gật đầu, "Là nó. Nó đang ầm ĩ muốn gặp em. Nếu em đồng ý, tuần sau tôi sẽ sắp xếp đi ăn một bữa."
"Muốn gặp tôi ư?" Cố Cẩn Diệc khó hiểu: "Tại sao?"
Tạ Hoài Chu mặt không chút thay đổi, cắn một miếng hoa quả: "Bởi vì tên ngốc kia nhất định muốn xem chị dâu của nó trông như thế nào?"
Tạ Kha cứ léo nhéo với Tạ Hoài Chu cả ngày, đễn nỗi tai hắn không thể yên lặng giây phút nào.
"Vậy Tạ Kha có biết mối quan hệ thực sự của chúng ta không?" Cố Cẩn Diệc cũng hơi ngập ngừng, không biết chính mình lấy thân phận gì để gặp mặt, "Cậu ấy có biết về bệnh tình của anh không?"
Vẻ mặt Tạ Hoài Chu có chút phai nhạt. Hắn rất không thích Cố Cẩn Diệc luôn giữ khoảng cách với mình. Sự thân thiết như bây giờ, với hắn mà nói, vẫn còn chưa là gì.
"Nó biết. Khi tôi bị bệnh, Tạ Kha đã giúp liên hệ bác sĩ, hơn nữa nó cũng biết nội dung hợp đồng hôn nhân của chúng ta." Tạ Hoài Chu suy nghĩ một chút rồi giúp Tạ Kha nói một hai lời tốt đẹp: "Tạ Kha có chút ồn ào, thích chơi đùa, người cũng không tệ. Tôi và nó từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, có thể tin tưởng được."
Hắn không thích cả Tạ gia, thế nhưng với Tạ Kha đã bám ʍôиɠ mình từ nhỏ này, Tạ Hoài Chu cũng cho hắn chút sắc mặt.
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối: "Vậy anh cứ sắp xếp đi, tôi cũng không có việc gì."
- /-
Tạ Hoài Chu đã hẹn ăn tối với Tạ Kha vào Chủ Nhật.
Cố Cẩn Diệc mấy ngày nay đều đi làm đúng giờ. Tuy là trợ lí mới nhưng lại tốt nghiệp ở một trường danh tiếng, đẹp trai, hiền lành nên Cố Cẩn Diệc nhanh chóng được các sinh viên yêu thích. Trong studio không ngừng vang lên tiếng gọi "Trợ lí Cố", nhất là mấy alpha nhỏ tuổi, luôn có ý định thân cận Cố Cẩn Diệc.
Ngay cả các đồng nghiệp của Cố Cẩn Diệc cũng trêu chọc anh, nói rằng kể từ khi Cố Cẩn Diệc đến, studio càng ngày càng đông khách.
Cố Cẩn Diệc cũng chỉ cười, quay đầu hướng về người mới lên tiếng: "Chưa chắc đâu, có khi là vì Nhan lão sư cũng nên."
Nhan lão sư mà Cố Cẩn Diệc nói là một giáo viên ở studio, tên là Nhan Lý An. Nghe mọi người nói Nhan Lý An là sinh viên hàng đầu của Học viện Nghệ thuật Bạch Đế Tinh, đến đây là việc bán thời gian. Cậu ta là một alpha đẹp trai, vui vẻ cá tính, rất được sinh viên yêu thích.
Nhan Lý An cũng không khiêm tốn. Ở studio không được hút thuốc, Nhan Lý An ngậm điếu thuốc trong miệng có chút bực mình, giữa lông mày hiện lên một tia nổi loạn của một thanh niên: "Đúng là hiện tại một nửa studio đã đăng kí lớp của tôi, nhưng trong tương lai thì chưa chắc đâu. Ngày hôm qua có hai alpha học trung học đã đến hỏi thời khóa biểu của trợ lí Cố đấy."
Các đồng nghiệp đều cười to.
Studio của bọn họ không có tính thương mại cao. Đây là do một gia đình giàu có mở ra để giết thời gian, không quan tâm đến phúc lợi, quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng rất tốt. Lúc nghỉ giải lao, cả nhóm người tụ lại ăn vặt tán gẫu, xem video giết thời gian.
Cố Cẩn Diệc được hỏi nhiều nhất vì anh là người mới.
Khi nghe tin Cố Cẩn Diệc đã kết hôn và có con, hai cô gái beta nhỏ có mặt lúc đó còn khóc thật to.
Cô gái tên Lý Tú tức giận nói: "Người tốt đã bị người khác cướp đi rồi."
Một cô gái beta khác đã bạn bè với Lý Tú nhiều năm, tên Ngô San, cũng giả vờ bị sự thật tổn thương:
"Trợ lý Cố, anh có biết tráng niên tảo hôn* là cái gì không? Sao anh không đợi em?" Ngô San u oán nhìn anh, "Em, một beta chất lượng cao như thế này, đến bây giờ vẫn độc thân là vì đợi một omega hoàn hảo như anh đấy."
*Tráng niên tảo hôn: Là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là những anh chàng đẹp trai, kết hôn sớm thì đều mang lại sự ám ảnh dữ dội cho vô số cô gái. Vì vậy, các cô gái thường sử dụng thuật ngữ này để thể hiện "nỗi buồn và sự hối tiếc".
Cố Cẩn Diệc không khỏi bật cười. Anh biết Lý Tú và Ngô San đều đang cố tình cường điệu, nhưng hai cố gái nhỏ diễn rất tốt làm anh không khỏi buồn cười.
Nhan Lý An giễu cợt: "Tôi đây là alpha trẻ tuổi đẹp trai còn chưa gấp, hai cô lo lắng cái gì?"
Ngô San và Lý Tú càng thêm phẫn uất.
Những người khác cũng xem vui vẻ đến náo nhiệt, bàn tán xôn xao. Từ việc chủ studio đã ly hôn từ năm ngoái đến chủ tiệm bánh kế bên đã kết hôn lần nữa.
Đang nói chuyện, không biết là ai mở tivi, bên trong vang lên giọng nói của Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc cũng ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn tivi.
Video là cuộc phỏng vấn mới nhất của Tạ Hoài Chu tham dự một hội nghị, nói về việc Tập đoàn Tạ thị đã cung cấp một loạt sản phẩm mới nhất cho Học viện Đế quốc. Tạ Hoài Chu và Hiệu trưởng đang trả lời câu hỏi của phỏng viên.
Tạ Hoài Chu trong video rất khác so với ở nhà. Nhìn hắn bây giờ giống y như lần đầu tiên Tạ Hoài Chu đến Sở gia, lạnh lùng giống như bị khuyết thiếu dây thần kinh tình cảm. Đứng bên cạnh là vị Hiệu trưởng đang cười đến xảo quyệt, hình thành khung cảnh trái ngược đến buồn cười.
Dù sao thì các phóng viên cũng không định chọc tức Tạ Hoài Chu. Dù sao chủ nhân của Tạ gia nổi tiếng là không hợp tác, hỏi nhiều hơn cũng là tự mình mất mặt.
Tuy nhiên, chiếc nhẫn trêи tay Tạ Hoài Chu quá bắt mắt. Bên phải chiếc nhẫn bồ câu đỏ đến chói mắt, chiếc nhẫn đá vàng sáng lấp lánh kia khó mà bỏ qua được.
Cuối cùng, một phóng viên đã chớp lấy cơ hội đặt câu hỏi, bộ dáng chết cũng không sờn: "Tạ tiên sinh, nghe nói ngài đã kết hôn. Việc này có đúng hay không?"
Ánh mắt Tạ Hoài Chu rơi trêи người phóng viên kia. Tuy rằng không nói gì, nhưng phóng viên đã có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh toát.
Nhưng không ngờ Tạ Hoài Chu lại gật đầu.
"Đúng là tôi đã kết hôn." Giọng nói của Tạ Hoài Chu không cao không thấp, lời nói rõ ràng, dễ dàng truyền đến mọi ngóc nghách, giờ phút này giống như đâm vào tổ ong vò vẽ, đám phỏng viên hỏi như điên.
"Tạ tiên sinh, người kia là người như thế nào?"
"Tạ tiên sinh, người kia là omega hay beta? Sao ngài lại không công khai?"
"Tạ tiên sinh, ngài đã tổ chức hôn lễ hay kết hôn bí mật? Tạ tiên sinh, xin hãy trả lời tôi!"
"..."
Nhưng cho dù người khác có hỏi gì, Tạ Hoài Chu cũng chỉ trả lời bốn chữ:
"Miễn bình luận thêm."
Tạ Hoài Chu không trả lời thêm câu hỏi cá nhân nào khác. Thay vào đó là giới thiệu lô sản phẩm với thầy Hiệu trưởng. Các phóng viên ở khắp nơi chỉ có thể ghi chép trong căm hận, thề sẽ đào cho ra cái bí mật động trời này.
- /-
Những người ngoài máy quay cũng tỏ ra bối rối trước lời thú nhận của Tạ Hoài Chu.
Khốn khϊế͙p͙! Lúc trước có người nói vị chủ nhân của Tạ gia cô đơn nhiều năm như vậy, sợ là sẽ trở thành vị alpha độc thân duy nhất đứng đầu Đế quốc. Thế mà bây giờ đã kết hôn rồi!!
Một số beta và omega tranh luận sôi nổi. Nhưng may mắn thay những người có mặt ở đây không phải là fan cuồng của Tạ Hoài Chu nên chỉ coi đây như mấy câu chuyện phiếm.
Chỉ có Cố Cẩn Diệc thu mình trong góc, không nói một lời, im lặng xoay chiếc nhẫn trêи tay- ai mà ngờ rằng "Bà Tạ" trong miệng mọi người lại ngồi đây và nghe chuyện phiếm?
Nhưng chiếc nhẫn trêи tay anh đã nhanh chóng bị người chú ý. Omega bên cạnh hỏi Cố Cẩn Diệc: "Ồ, trợ lý Cố, chiếc nhẫn của anh hình như rất giống cái trêи tay Tạ Hoài Chu, có phải cùng kiểu dáng không?"
Cố - cựu sinh viên hệ chỉ huy- Cẩn Diệc đã nhanh chóng phát huy hết khả năng diễn xuất khi gặp nguy hiểm lúc được học ở trường của mình.
"Không phải cùng kiểu dáng. Đá của Tạ tiên sinh là đá vàng quý hiếm, của tôi chỉ là bắt chước lại thôi. Nhìn thì giống nhưng giá trị kém xa." Cố Cẩn Diệc cũng không đỏ mặt tiếp tục diễn: "Đây là tôi ở cửa hàng trang sức ven đường tình cờ mua được. Nghe nói là cửa hàng chuyên bán đồ nhái đồ cổ."
Omega ngây thơ tin tưởng lời Cố Cẩn Diệc: "Thì ra là vậy. Tôi đã nói mà. Đồ của Tạ tiên sinh chính là nguyên bản."
Mọi người đều không để tâm đến việc nhỏ nhoi này, bắt đầu chia đồ ăn vặt, chia cho Cố Cẩn Diệc rất nhiều.
Chỉ có Nhan Lý An, với điếu thuốc chưa cháy trong miệng, nhìn Tạ Hoài Chu trong video, rồi nhìn lại Cố Cẩn Diệc đang cười nói, ánh mắt trầm tư.