Khi bà ngoại Tạ Hoài Chu còn sống, bà thích nhất là chơi với hoa lá, cây cỏ cho nên trong sân trồng đầy hoa, chim chóc lúc nào cũng có một đàn hót líu lo. Bây giờ bà không còn nữa, Thương Hòa đã quen với hoa viên lúc nào cũng có hoa thơm bốn mùa, chim hát ca, nước chảy róc rách.
Nhưng hôm nay khi Thương Hòa bước ra vườn, ông đã thấy có một người ngồi dưới mái hiên.
Trời đã chớm hè, mặt trời chưa ló dạng, không khí ẩm ướt. Người đàn ông này mặc một bộ đồ ngủ màu trắng tinh, trêи người phủ một chiếc chăn màu xanh lá trúc, mong manh trong gió.
Thương Hòa nhìn chằm chằm hai lần trước khi nhận ra đây là Cố Cẩn Diệc.
"Sao Tiểu Cố dậy sớm vậy?" Ông bước vào mái hiên, mỉm cười mở miệng, dịu dàng hơn nhiều so với Tạ Hoài Chu, "Ông già rồi không ngủ nhiều được, sao cháu còn trẻ mà không ngủ nhiều thêm một chút?"
Nghe thấy âm thanh, Cố Cẩn Diệc ngơ ngác ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô khốc.
Không phải anh dậy sớm, mà là không ngủ được.
Tối hôm qua sau khi trở về giường, Cố Cẩn Diệc không tài nào nhắm mắt được. Trong bóng tối anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Khi trời vừa hửng sáng, Cố Cẩn Diệc mặc quần áo rồi bước ra hoa viên.
Anh mỉm cười với Thương Hòa: "Cháu nằm mơ nên bật dậy, lại không ngủ được nên đi dạo một chút, bất giác mà đến nơi này."
Thương Hòa nhìn vẻ mặt của anh, trước tiên rót cho Cố Cẩn Diệc một tách trà nóng, sau đó bảo phòng bếp mang hai phần đồ ăn sáng ra đây.
"Có phải gặp ác mộng không?" Thương Hòa ân cần đưa tách trà cho Cố Cẩn Diệc. Đối mặt với omega luôn dịu dàng này, ông thường nghĩ đến người vợ đã qua đời của mình, giọng điệu bất giác cũng mềm đi, "Bà của Tạ Hoài Chu đôi khi cũng gặp ác mộng, lúc tỉnh lại cũng không ngủ được liền cứ tức giận với ông."
Từ lúc nhỏ cho đến khi qua đời, bà đều giống như một tiểu thư yêu kiều, thế nhưng tính tình lại không được như vậy.
Chỉ là ông vẫn vui vẻ mà chịu đựng.
Thương Hòa nhìn những bông hoa đủ màu sắc trong vườn, nói với Cố Cẩn Diệc: "Nếu như Á Khiết vẫn còn sống, biết được thằng nhãi Tạ Hoài Chu kia rốt cuộc cũng có người chịu rước đi chắc là sẽ vui mừng không thôi."
Cố Cẩn Diệc cầm tách trà nóng, uống hai ngụm rồi lại buông xuống.
Anh nghe ra được tình cảm của Thương Hòa với bà ngoại Tạ Hoài Chu vô cùng sâu đậm. Cho dù bà ngoại đã không còn nữa, Thương Hòa vẫn một lòng nhớ đến bà.
Cố Cẩn Diệc cả đời không có trưởng bối, cả đời cũng không được nhìn thấy tình yêu như vậy. Tình cảm giữa mẹ và cha anh chỉ có thể coi là một vết nhơ.
Cố Cẩn Diệc xoa xoa hoa văn trêи tách, khẽ hỏi Thương Hòa: "Ông ơi, ông có bao giờ cãi nhau với bà ngoại không?"
Thương Hòa cười: "Có chứ, vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau."
"Vậy hai người đã hòa giải như thế nào?"
"Không có gì to tát cả. Chỉ là cãi nhau thôi, dỗ dành một chút là được."
Thương Hòa vừa nói, ánh mắt có chút cô đơn, cho dù bây giờ muốn cùng Á Khiết cãi nhau, ông cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Thương Hòa quay sang Cố Cẩn Diệc: "Cháu hỏi cái này, chẳng lẽ cãi nhau với Hoài Chu sao?"
Cố Cẩn Diệc lắc đầu: "Không có ạ."
Thấy Thương Hòa vẫn còn nghi ngờ, anh mỉm cười: "Cháu mơ thấy một ít chuyện không tốt. Lúc tỉnh dậy thấy Hoài Chu còn ngủ nên mới một mình đi ra đây."
Thương Hòa nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không có hỏi tới.
Ông không phải là người nói nhiều, nhưng nhớ tới đứa cháu ngoại không bớt lo được của mình, lại không nhịn được mà nói mấy câu.
"Cẩn Diệc à, đừng chê ông ngoại dong dài." Ông cười với Cố Cẩn Diệc, "Cháu đến tuổi này của ông rồi sẽ hiểu, cãi nhau cũng được, mâu thuẫn cũng được, đều chẳng phải chuyện gì to tát cả. Chỉ có sống chết mới là chuyện lớn. Nếu người đó không còn nữa, mặc kệ là lời xin lỗi hay muốn nói yêu người đó thì cũng chẳng có cơ hội để mà nói ra đâu."
Giống như khi Thương Hòa ở bên giường bà ngoại Tạ Hoài Chu ở những giây phút cuối cùng, cho dù ông có nói với Á Khiết bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không một lời hồi đáp.
"Năm đầu tiên sau khi bà ngoại Tạ Hoài Chu qua đời, lễ Tình Nhân ông còn mua hoa hồng nữa đấy, nhưng có ích lợi gì đâu. Người ông muốn tặng chẳng còn nữa rồi."
Thương Hòa bình tĩnh như kể lại một câu chuyện.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại có thể nghe ra nỗi thương tâm ẩn giấu bên dưới.
Mà anh cũng hiểu được nỗi đau đớn như vậy.
Bởi vì Cố Cẩn Diệc cũng đã từng trải qua thời khắc sinh tử. Nằm trêи bàn mổ chỉ có 50% cơ hội tỉnh lại, lúc đó mong ước duy nhất của Cố Cẩn Diệc chỉ là có thể được nắm tay người mình yêu.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩn Diệc càng thấy tồi tệ hơn.
Anh không biết làm sao để an ủi Thương Hòa, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai ông: "Bà ngoại sẽ biết thôi."
Thương Hòa cũng cười một cái, không nói gì nữa mà đứng dậy đi tưới hoa trong vườn.
Mười phút sau, nhà bếp mang đồ ăn sáng lên, đủ tất cả các món.
Cố Cẩn Diệc không đói, nhưng Thương Hòa khuyên bảo mãi, cũng ăn một vài miếng.
Hai người giống như một cặp ông cháu bình thường, dù quen nhau chưa lâu nhưng thời gian trò chuyện cũng nhanh chóng trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, Thương Hòa đuổi Cố Cẩn Diệc về phòng đi ngủ.
"Mau lấy lại tinh thần đi. Sắc mắt của cháu vừa thấy đã biết không ổn rồi." Ông vỗ vai Cố Cẩn Diệc, "Một người phải có tinh thần mới có sức lực. Đến giờ cơm trưa lại gọi cháu dậy."
Cố Cẩn Diệc không lay chuyển được Thương Hòa, đành phải ngoan ngoãn đứng lên.
Nhưng khi anh vừa bước ra khỏi mái hiên, Thương Hòa gọi anh lại. Cố Cẩn Diệc quay người, Thương Hòa dịu dàng nhìn anh.
"Cẩn Diệc à, nếu Hoài Chu làm cháu tức giận, cháu cứ nói với ông, ông giúp cháu đánh nó. Ông nuôi nó lớn nên ông biết, đã xấu tình lại còn không biết dỗ người."
Cố Cẩn Diệc đứng một lúc, ánh mặt trời ló dạng, ánh nắng chói chang khiến sắc mặt anh bớt tái nhợt hơn.
Nhưng anh cười với Thương Hòa, nhẹ nhàng nói: "Thật ra Hoài Chu giỏi dỗ người lắm."
Thương Hòa không tin.
Cố Cẩn Diệc không nói gì, ngược lại hỏi Thương Hòa: "Ông ơi, có phải nếu bản thân cứ hồ đồ một chút, không cần nghĩ quá nhiều, thì sẽ hạnh phúc hơn không?"
Thương Hòa không hiểu ý tứ của Cố Cẩn Diệc, chỉ là trả lời theo bản năng: "Hẳn là vậy."
Cố Cẩn Diệc mỉm cười.
Anh cúi đầu chào Thương Hòa, quay người bước vào trong.
- /-
Khi Cố Cẩn Diệc quay về phòng vừa lúc gặp phải Tạ Hoài Chu đã rời giường muốn ra ngoài tìm anh.
Ánh mắt anh lướt qua trêи mặt Tạ Hoài Chu, phát hiện Tạ Hoài Chu nhìn có vẻ bất an, giống như sợ anh chạy trốn.
Cố Cẩn Diệc chủ động nói: "Em dậy sớm nên ra vườn ngồi một lát, gặp ông ngoại nên ăn sáng với ông."
Tạ Hoài Chu vẫn hơi cau mày, bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Cố Cẩn Diệc, nhưng không nhìn ra được điều gì bất thường.
Cố Cẩn Diệc xác thật có chút mệt mỏi.
"Em muốn ngủ thêm một lát." Anh nói với Tạ Hoài Chu, "Buổi trưa gọi em dậy nhé."
Tạ Hoài Chu khẽ chạm khuôn mặt Cố Cẩn Diệc, một mảnh lạnh lẽo.
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói, "Được."
Cố Cẩn Diệc vòng qua Tạ Hoài Chu, quay trở lại phòng, đóng cửa lại trước mặt hắn.
Tạ Hoài Chu đứng trong hành lang một lúc. Hoa cẩm tú cầu dưới mái hiên nở vừa phải, hồng xanh tím đỏ thành từng chùm, nhìn vô cùng đẹp mắt dưới ánh mặt trời.
Hắn dựa vào hành lang một lúc, vẻ mặt không khỏi lộ ra một chút mệt mỏi. Kỳ thật một đêm qua Tạ Hoài Chu cũng không ngủ được.
Cố Cẩn Diệc thức bao lâu, hắn cũng thức bấy lâu.
Dưới ánh nắng chói chang, Tạ Hoài Chu cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho thư kí.
"Mang đồ trong két bảo hiểm số 7 lại đây cho tôi."
- /-
Cố Cẩn Diệc trở lại trêи giường, nhưng không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chăn bông đầy mùi tin tức tố của Tạ Hoài Chu, giống như một đại dương bao la, từng lớp từng lớp ôm lấy anh.
Anh lại bấm vào quang não trong tay, hình ảnh cuối cùng vẫn dừng lại ở video huấn luyện của Tạ Hoài Chu năm mười tám tuổi.
Hôm qua Thương Tiểu Mẫn đã gửi cái này cho anh.
Cố Cẩn Diệc đã xem video huấn luyện của Tạ Hoài Chu cả đêm và so sánh nó với hình ảnh Phó Trầm chiến đấu trong trí nhớ của mình.
Nhưng có lẽ vì xem quá nhiều, nên cuối cùng anh không còn phân biệt ai là ai, thậm chí Cố Cẩn Diệc bắt đầu không chắc liệu trí nhớ của mình có sai ở đâu không.
Đã sáu năm trôi qua.
Sở Tiêu Niên cũng đã bốn tuổi.
Ký ức vốn là thứ đồ vật mong manh nhất.
Lúc sáng khi nhìn khuôn mặt say ngủ của Tạ Hoài Chu, Cố Cẩn Diệc thầm nghĩ, tại sao mình lại phải chấp nhất hai bóng dáng chiến đấu kia có giống nhau hay không?
Kiên trì đến cuối cùng, ai có thể chứng minh cho anh.
Suy đoán này tự nó đã đủ vớ vẩn rồi.
Một Phó Trầm sinh ra từ một hành tinh vô danh, tin tức tố yếu đến mức chỉ có mình anh ngửi được.
Một Tạ Hoài Chu có thân thể hiển hách, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử.
Khoảng cách giữa hai người lớn như cả một dải ngân hà.
Cố Cẩn Diệc đặt ngón tay lên quang não, sau một lúc, anh xóa video đi.
Giống như những gì anh hỏi ông ngoại lúc sáng, con người đôi khi phải hồ đồ một chút, bản thân mới có thể hạnh phúc.