Còn Cố Cẩn Diệc ngược lại dễ dàng hơn nhiều.
Gần đây anh đã từ chối mấy đơn thiết kế trang sức, chỉ còn nhận công việc ở studio.
Giới thiết kế trang sức có một cuộc thi vô cùng uy tín, Olsen Design sắp diễn ra. Năm ngoái, Cố Cẩn Diệc đã bỏ lỡ thời gian đăng kí, vì vậy năm nay anh muốn dành thời gian nhiều hơn để chuẩn bị cho cuộc thi.
Cố Cẩn Diệc tặng những món quà mà anh mang về từ Roselle cho các đồng nghiệp ở studio. Hầu hết đều là sản phẩm thủ công, không quá đắt nhưng rất đẹp và tinh tế, mọi người đều vô cùng yêu thích.
Cố Cẩn Diệc còn mang bánh ngọt và đồ ăn nhẹ đến cho các học sinh trong studio. Những đứa trẻ này đương nhiên không có ý định học nữa, nhao nhao như đang tổ chức tiệc trà. Có rất nhiều học sinh cũng đã từng đến Roselle, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hỏi Cố Cẩn Diệc: "Thầy ơi, thầy có đi xem Thác Vàng không? Năm nay là mùa thác đổ đó."
Cố Cẩn Diệc gật đầu: "Thầy có đi. Thác Vàng rất đẹp."
Một câu bé mũm mĩm bên cạnh tiếp lời: "Thầy thật may. Lần trước em đi lại không thấy. Hơn nữa em đọc trêи diễn đàn thấy có người nói, ngày đầu tiên thác đổ trong năm nay đã bị người khác bao trọn hết, không biết là ai giàu vậy luôn."
Cố Cẩn Diệc vừa lúc cắn một miếng bánh ngọt, ho khan.
Xin lỗi các em, thầy chính là người làm cho Thác Vàng bị bao trọn một ngày đây.
Đám học sinh cũng không chú ý, lại cười hi hi ha ha mà thảo luận.
"A, tớ cũng thấy tin này. Chắc là Liễu gia bao trọn rồi."
"Tớ lại không thấy thế. Liễu gia không quan tâm trò đấy đâu. Chắc là một đại thiếu gia nhà giàu thích phô trương nào đó."
Cố Cẩn Diệc nghe được, không biết vì sao muốn cười một tiếng. Tạ Hoài Chu với "thiếu gia nhà giàu thích phô trương" ở bên nhau nghe thế nào cũng không được.
Cố Cẩn Diệc cũng không cho đám nhóc vui vẻ được bao lâu. Sau mười lăm phút giải lao, anh lại đuổi mấy đứa nhỏ đi vẽ tranh.
Tụi nhóc dây dưa năn nỉ một hồi, dù không tình nguyện thế nào cũng ngoan ngoan cầm bút vẽ tiếp.
Cố Cẩn Diệc đi vòng quanh trong lớp một lúc, thấy tạm thời chưa có gì cần anh hướng dẫn liền cầm điện thoại lên xem. Anh nhìn thoáng qua thấy Tạ Hoài Chu gửi một tin nhắn.
Tin nhắn không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là một con mèo béo bị kẹt trong cửa, béo đến mức không thể chui lọt.
"Con mèo này từ bên ngoài lẻn vào công ty. Nó béo quá nên bị kẹt trong khe cửa."
Cố Cẩn Diệc có thể tưởng tượng Tạ Hoài Chu trông như thế nào khi hắn gửi đi tin nhắn này, hơn phân nửa là mặt không biểu tình mà gõ chữ.
Tạ Hoài Chu biết anh thích mèo nên mới cố ý gửi ảnh chụp.
Cố Cẩn Diệc không khỏi mỉm cười, trả lời lại: "Bây giờ nó sao rồi? Anh tìm được chủ của nó chưa?"
Tạ Hoài Chu vội vàng trả lời lại: "Không thấy, chắc nó là mèo hoang. Hiện tại nhân viên công ty đã bắt lại rồi, bảo là lát nữa tan làm thì mang nó đi triệt sản."
Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm chữ "triệt sản", cười một lúc lâu.
Đám học sinh bên cạnh cũng đang lặng lẽ quan sát anh, âm thầm trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Thầy Cố chắc chắn là đang nói chuyện với bạn đời nên nụ cười mới ngọt ngào như thế."
"Đương nhiên rồi. Nhưng cậu làm ơn đừng nhắc chuyện thầy Cố đã kết hôn nữa, vất vả lắm tớ mới quên được đấy."
- /-
Cố Cẩn Diệc nói chuyện phiếm với Cố Cẩn Diệc một lúc, lúc tắt điện thoại, anh chợt nhớ ra sinh nhật của Tạ Hoài Chu cũng sắp đến rồi.
Còn chưa đầy một tháng nữa.
Thật ra anh chuẩn bị quà sinh nhật cho Tạ Hoài Chu rồi. Bởi vì anh làm thiết kế trang sức nên muốn thiết kế phụ kiện cho Tạ Hoài Chu.
Nhưng nghĩ đến Tạ gia không thiếu những trang sức đắt tiền này, anh lại có chút xấu hổ cảm thấy quà của mình không quý giá lắm.
Vì vậy, lúc ăn trưa, Cố Cẩn Diệc nghiêm túc tham khảo ý kiến của đồng nghiệp.
Bởi vì đã sớm cùng đồng nghiệp thân thiết, anh biết ngoại trừ Lý Tú và Ngô Thiến ra, không ai còn độc thân, đặc biệt là Nhan Lý An. Tuy Nhan Lý An còn trẻ nhưng lúc cấp ba cũng đã trải qua vài mối tình, là đối tượng chủ chốt để Cố Cẩn Diệc tham khảo.
"Alpha như cậu thích món quà gì?" Cố Cẩn Diệc hỏi.
Nhan Lý An đặt đũa xuống, không biết vì sao có chút không cao hứng.
"Tôi nhận cũng không nhiều quà lắm." Hắn cười với Cố Cẩn Diệc, nhưng nụ cười không sâu, "Đồng hồ đeo tay, nút tay áo, anh có thể suy nghĩ thêm."
Cố Cẩn Diệc cũng nghĩ về mấy thứ đó.
Nhưng Lý Tú và Ngô Thiến lại cười rộ lên.
"Đồng hồ các thứ quá tầm thường rồi thầy Cố ơi. Quà tặng có tâm nhất là phải là thứ mà đối phương muốn nhất."
Cố Cẩn Diệc chăm chú lắng nghe.
Lý Tú thấp giọng, ghé vào tai của Cố Cẩn Diệc, "Alpha thích nhất, không phải là omega tự lấy mình làm quà sao? Anh nghe em đi, nếu anh mặc một bộ đồ tình thú rồi nằm trêи giường, alpha nào thấy..."
Cố Cẩn Diệc không thèm nghe nữa. Anh cảm thấy tai mình bị vấy bẩn lắm rồi.
Anh lặng lẽ gắp một miếng bánh mì bịt miếng Lý Tú.
"Cảm ơn, hiện tại tôi không muốn cân nhắc cái này lắm."
Lý Tú cũng không khó chịu, cười hì hì ăn hết miếng bánh mì.
Cố Cẩn Diệc hỏi một vòng cũng không có ý kiến nào khá khẩm hơn.
Khi anh ở bên Phó Trầm, Phó Trầm lúc đó nghèo trắng hai bàn tay, ngược lại anh cũng không có áp lực gì, hái một bó hoa dại ven đường cũng được xem là quà rồi cứ thế mà nhét vào ngực Phó Trầm.
Mà anh với Sở Mịch Vân cũng là bạn bè không câu nệ tiểu tiết, thường xuyên xem giỏ hàng trêи mạng của đối phương, nhắm mắt một hai cũng mua được một đống quà.
Nhưng Tạ Hoài Chu thì khác.
Từ tận đáy lòng anh muốn đối xử tốt với Tạ Hoài Chu. Anh chưa nói rõ tình cảm của mình với Tạ Hoài Chu, nhưng điều này không ngăn cản anh xem Tạ Hoài Chu là một người quan trọng đối với mình.
- /-
Còn Tạ Hoài Chu thậm chí còn không nhớ rằng sinh nhật của mình đang đến gần.
Đợi đến khi ông ngoại hắn nhắc nhở, Tạ Hoài Chu mới nhớ ra.
Mối quan hệ của Tạ Hoài Chu với người thân bên nội, ngoại trừ Tạ Kha, đều chẳng ra gì. Ngược lại quan hệ của Tạ Hoài Chu với ông ngoại bên này lại rất tốt.
Chỉ là ông ngoại hắn không sống ở Bạch Đế tinh. Tinh thần ông cụ vẫn còn rất minh mẫn, thường xuyên đi du lịch cho nên Tạ Hoài Chu cũng không thường đi quấy rầy.
Tạ Hoài Chu ra hiệu cho thư kí hoãn cuộc họp lại hai mươi phút, đi đến bên cửa sổ trò chuyện video với ông ngoại.
Ông ngoại năm nay bảy mươi ba tuổi, từng là một quân nhân. Ở tuổi này, nhìn ông cụ không có vẻ già nua, ánh mắt không giận mà tự uy*.
Những người không biết còn đều cho rằng ông ngoại lúc nào cũng tức giận.
*Không giận mà tự uy: Tả người tuy không tức giận, nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm, thường được dùng miêu tả những lãnh đạo cấp cao.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã quen, bình thản gọi, "Ông ngoại."
Thương Hòa nhìn cháu trai vài lần, sau khi khẳng định Tạ Hoài Chu không có gầy đi thì mới "Ừ" một tiếng đầy thỏa mãn.
"Anh có nhớ sắp tới sinh nhật mình không đấy? Còn không biết đường sắp xếp mà trở về bồi ông ngoại ăn bữa cơm."
Tạ Hoài Chu liếc nhìn tờ lịch, mới nhận ra chỉ còn hai mươi ngày nữa là sinh nhật mình.
Hắn thành thật nói: "Cháu quên mất."
Thương Hòa khịt mũi, không ngạc nhiên chút nào.
"Vậy mà người bên cạnh cũng không biết đường mà nhắc nhở anh." Ông hừ lạnh nhìn cháu trai. "Nó không quan tâm đến sinh nhật của anh sao? Xem ra trong lòng nó anh cũng chẳng quan trọng gì."
Thương Hòa tóm được cơ hội là phải trào phúng Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu không trả lời, cũng không tức giận, xem như không nghe thấy.
Thương Hòa không nhịn được nữa, buồn bực nói: "Rốt cuộc anh có trở về không? Kết hôn cũng vài tháng rồi, thế mà đến mặt vợ anh ông cũng chưa được gặp, nghe có được không hả? Trước thì anh không cho ông gặp, nói sợ cậu ta có gánh nặng tâm lý. Giờ cũng qua lâu rồi, gánh nặng gì cũng phải thích ứng được đi. Hai đứa còn không phải mới đi tuần trăng mật sao?"
Tạ Hoài Chu nhíu mày, tin tức của ông ngoại vẫn tinh thông như trước.
Đúng là lúc đầu Tạ Hoài Chu không định để Cố Cẩn Diệc gặp ông ngoại của mình, nhưng đó là bởi vì Cố Cẩn Diệc vừa mới tới Bạch Đế tinh, còn chưa buông được lòng phòng bị. Tạ Hoài Chu không muốn Cố Cẩn Diệc phải căng tinh thần đối phó với ông ngoại, cho nên mới từ chối lời gặp mặt.
Mặc khác, hắn cũng sợ giới thiệu quá mức chính thức giữa hai bên sẽ khiến Cố Cẩn Diệc phát hiện tâm tư của mình.
Vì vậy, Tạ Hoài Chu thậm chí còn không tổ chức đám cưới, như thể nó thực sự chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi.
"Đó không phải tuần trăng mật." Tạ Hoài Chu giải thích với ông ngoại, "Chỉ là cháu đi công tác nên nhân tiện đưa em ấy đi giải sầu thôi."
"Kia càng không phải nói anh là đồ vô dụng sao." Thương Hòa lạnh lùng nói, "Ông không quan tâm. Dù sao ông muốn thấy bạn đời hợp pháp của anh, anh làm sao thì làm."
Nói xong, không đợi cho Tạ Hoài Chu cơ hội phản ứng, ông ngoại liền cúp máy.
Nhìn vào màn hình trống không, Tạ Hoài Chu đã quen với tính khí bạo ngược của ông ngoại mấy chục năm nay, bình tĩnh ra hiệu với thư kí: "Họp đi."