Tạ Hoài Chu ngồi ở đầu giường, tay trái đeo chiếc vòng đen mà Cố Cẩn Diệc tặng, cầm màn hình không biết đang nhìn cái gì, bên cạnh có tách cà phê. Có lẽ hắn nhìn thấy điều gì đó không vừa ý, khẽ cau mày. Các đường nét trêи khuôn mặt đặc biệt sắc nét trong ánh sáng mờ, có vẻ có chút không dễ đến gần.
Đầu Cố Cẩn Diệc có chút khó chịu, tỉnh dậy cũng không nói tiếng nào, co người lại dưới chăn bông mà nhìn Tạ Hoài Chu.
Một lúc sau, Tạ Hoài Chu mới nhận ra là Cố Cẩn Diệc đã tỉnh.
Khoảnh khắc Tạ Hoài Chu nhìn anh, Cố Cẩn Diệc cũng vô thức mỉm cười.
"Buổi sáng tốt lành. Sinh nhật vui vẻ nhé."
Anh đưa ngón tay ra khỏi chăn bông, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay của Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc một cái, sau đó cúi đầu hôn lên trán anh.
"Buổi sáng tốt lành."
- /-
Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Tạ Hoài Chu, nhưng hắn vẫn luôn không thích tổ chức tiệc lớn. Khi Thương Li vẫn còn sống, cứ cách vài năm bà sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai. Nhưng kể từ khi mẹ qua đời, Tạ Hoài Chu không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
Vì vậy, trong nhà hôm nay cũng không có nhiều người, chỉ có gia đình chị họ của Tạ Hoài Chu mang theo quà tới đây.
Chị họ Tạ Hoài Chu tên là Thương Tiểu Mẫn, là một omega. Cô là cháu gái của em trai Thương Hòa, lớn lên không giống Tạ Hoài Chu, nhưng khí chất lại có chút tương tự.
Nhưng Thương Tiểu Mẫn thích cười hơn Tạ Hoài Chu, chồng cô cũng là một alpha hiền lành tên là Cung Ứng.
Con trai của họ năm nay bảy tuổi, tên là Thương Doãn, cũng chưa phân hóa, nhìn qua vô cùng an tĩnh văn nhã. Nhưng vì cậu nhóc khá đẹp trai nên Sở Tiêu Niên đã để ý đến lúc được Tạ Hoài Chu ôm trêи tay, tung ta tung tăng muốn chơi cùng đối phương.
Thương Doãn trầm mặc nhìn Sở Tiêu Niên một hồi. Sở Tiêu Niên mới bốn tuổi, nhỏ hơn cậu rất nhiều. Khuôn mặt phúng phính rất thanh tú, cơ thể thơm mùi sữa, nhìn mũm mĩm như một cái bánh bao nhỏ, tràn đầy chờ mong mà nhìn Thương Doãn.
Thương Doãn không chống đỡ được ánh mắt này, dắt tay Sở Tiêu Niên, dẫn nhóc con đi chơi giải đố pháo đài.
Thương Tiểu Mẫn nhìn thấy, kinh ngạc: "Lạ thật. Thằng nhóc Thương Doãn này ngày thường không thích chơi cùng người khác, sao hôm nay lại đổi tính rồi."
Hai đứa trẻ đã tìm được bạn chơi, người lớn bọn họ không phải rảnh tay chăm sóc nữa, để bảo mẫu chuẩn bị cơm cho trẻ em, còn bản thân thì tụ tập ăn trưa.
Sau bữa trưa, Thương Hòa chơi cờ với Tạ Hoài Chu, Cung Ứng thì ngồi một bên quan sát.
Thương Tiểu Mẫn và Cố Cẩn Diệc ngồi trêи ghế sô pha trò chuyện với nhau.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau nhưng Thương Tiểu Mẫn là một người rất tốt bụng. Cô ấy là một nhà khảo cổ học. Thương Tiểu Mẫn đã đi rất nhiều nơi, cũng xuất bản một số sách khảo cổ học kì thú.
Cố Cẩn Diệc cầm ly trà sữa, thích thú mà nghe Thương Tiểu Mẫn kể về những gì mình đã gặp phải trong lúc làm việc.
Thương Tiểu Mẫn vỗ vỗ vai Cố Cẩn Diệc: "Lúc trở về sẽ gửi cho em hai quyển sách phiên bản giới hạn, người ngoài không có đâu."
Cố Cẩn Diệc cười cười đồng ý.
Lúc Cố Cẩn Diệc cười rộ lên rất có sức hút, làm cho Thương Tiểu Mẫn là một omega cũng ngẩn ngơ cả người.
Cô tò mò hỏi Cố Cẩn Diệc: "Em và Hoài Chu gặp nhau như thế nào vậy? Thằng nhóc này không chịu nói gì lại đột nhiên kết hôn, còn không cho chúng ta gặp em, giấu thật là kĩ."
Thương Tiểu Mẫn không có ý xúc phạm khi hỏi điều này. Việc Tạ Hoài Chu mắc chứng thiếu hụt tin tức tức tố là một bí mật. Hầu hết mọi người đều không biết về việc này, ngoại trừ những người cần được thông báo.
Thương Tiểu Mẫn và Tạ Hoài Chu quan hệ cũng không tồi. Nhưng chị em hai người đều có sự nghiệp riêng, một năm không gặp được mấy lần nên Tạ Hoài Chu cũng không nói cho cô ấy biết.
Cho nên trong mắt Thương Tiểu Mẫn, Tạ Hoài Chu mấy năm trước đang là một alpha vốn không hít khói bụi nhân gian, Thương Tiểu Mẫn giới thiệu omega cũng không thèm liếc mắt một cái lại đột nhiên kết hôn.
Hơn nữa là một omega mà cô chưa bao giờ thấy bên cạnh Tạ Hoài Chu.
Lần đầu tiên khi biết chuyện này, Thương Tiểu Mẫn sợ đến mức ngồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng gọi Tạ Hoài Chu hỏi hắn có phải bị người ta nắm được điểm yếu nên bị ép kết hôn không.
Nhớ tới chuyện này, Thương Tiểu Mẫn có chút xấu hổ.
Cố Cẩn Diệc không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Anh và Tạ Hoài Chu không phải là từng bước yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, thậm chí bọn họ quen biết cũng bắt đầu bằng một bản hợp đồng.
Ngay cả bây giờ, hai người còn không được tính là "ở bên nhau".
Cố Cẩn Diệc nhìn lại phía Tạ Hoài Chu đang chơi cờ, mà Tạ Hoài Chu như có thần giao cách cảm mà cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Tạ Hoài Chu dùng khẩu hình hỏi "Sao vậy em?", Cố Cẩn Diệc lắc đầu mỉm cười.
Rõ ràng là không có hành động gì đặc biệt, nhưng Thương Tiểu Mẫn cảm thấy mình bị ép ăn một đống cẩu lương.
Cô cũng không muốn nghe câu trả lời của Cố Cẩn Diệc. Quên đi, mình đã kết hôn nhiều năm rồi, không cần bị vợ chồng mới cưới khoe ân ái như thế này.
Thương Tiểu Mẫn mở quang não muốn tìm cho Cố Cẩn Diệc một bộ phim tài liệu mà cô đã quay trong quá trình khảo cổ.
Trong nửa năm đầu tiên, Thương Tiểu Mẫn đã đến một vùng biển được gọi là "Lời nguyền Sapphire", lặn xuống đáy biển sâu để khám phá một thành phố cổ đã ngủ yên hàng nghìn năm.
Cố Cẩn Diệc rất hứng thú với những điều này, đặc biệt muốn xem những món đồ trang sức cổ mà họ khai quật được.
Nhưng trong lúc tìm kiếm thông tin, Thương Tiểu Mẫn đã nói với Cố Cẩn Diệc: "Thật ra, chị rất sốc khi Tạ Hoài Chu kết hôn sớm như vậy. Chị đã nghĩ rằng nó sẽ chết mà vẫn còn độc thân đấy. Trước kia chúng ta có quen một omega của một gia đình thế giao, có độ xứng đôi tin tức tố với nó rất cao, hình như là tận 85%. Đối phương rất thích nó, theo đuổi tỏ tình rất nhiều, nhưng Hoài Chu không thèm chừa một đường lui, lập tức từ chối."
"Ở thời đại bây giờ, 85% đã là rất cao. Omega đó không có khuyết điểm, hơn nữa cũng rất xinh đẹp. Lúc đó chị còn nghĩ, omega như vậy mà nó còn không muốn thì muốn kiểu người gì bây giờ."
Thương Tiểu Mẫn cười với Cố Cẩn Diệc: "Nhưng bây giờ thì chị biết nó thích omega như thế nào rồi.
Cố Cẩn Diệc hơi xấu hổ.
Thương Tiểu Mẫn sờ sờ cánh tay Cố Cẩn Diệc, tò mò hỏi: "Độ xứng đôi của hai đứa là bao nhiêu thế, chắc cũng không thấp nhỉ?"
Cố Cẩn Diệc gãi mặt xấu hổ: "Hình như là 99%."
Trong độ xứng độ, cao như vậy cũng rất hiếm thấy.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Thương Tiểu Mẫn: "..."
Cô cảm thấy mặt mình sắp nứt ra rồi. Khó trách Tạ Hoài Chu lại kéo người ta đi kết hôn nhanh như vậy. Độ hợp nhau cao như vậy còn phải chần chừ sao? Hoàn toàn là trời sinh một cặp.
Thương Tiểu Mẫn thật lòng mà nói: "Chị chừng này tuổi rồi cũng là lần đầu tiên nghe nói đến độ xứng đôi cao như vậy. Chị cùng chồng 90% đã cảm thấy rất cao rồi."
Cô từ chối không muốn ăn cẩu lương, không còn cố gắng hỏi bất kì chi tiết nào về tình yêu của hai người bọn họ nữa. Thương Tiểu Mẫn tập trung tìm kiếm tài liệu của mình để khoe với Cố Cẩn Diệc.
Nhưng tìm một hồi lại phát hiện một thứ thú vị khác, lại quên lời hứa vừa rồi của mình.
"Em xem chị tìm thấy cái gì này." Thương Tiểu Mẫn cười tủm tỉm mà cầm quang não dịch đến trước mặt Cố Cẩn Diệc: "Đây là video huấn luyện của Hoài Chu năm mười tám tuổi. Nó đã học tất cả các kỹ năng chiến đấu từ ông ngoại. Năm mười lăm tuổi nó còn bị đánh chứ đến năm mười tám đã có thể một mình mà đấu với thầy giáo."
Ban đầu Cố Cẩn Diệc xem còn rất thú vị. Trong video Tạ Hoài Chu mặc trang phục đen, đang cùng lúc chiến đấu với ba vị giáo viên của mình. Hắn rất cao, thân hình cũng không nhẹ nhưng mọi động tác đều rất trôi chảy. Ngay cả khi bị ba người vây công, Tạ Hoài Chu không có vẻ gì là bối rối. Trêи mặt ban đầu không tỏ vẻ gì nhưng bắt đầu càng lúc càng tàn nhẫn.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nhìn nhìn, nụ cười trêи mặt anh từ từ tắt đi.
Cố Cẩn Diệc không biết do mình nghĩ nhiều hay sao mà anh thấy cách đánh của Tạ Hoài Chu vô cùng quen thuộc.
Cố Cẩn Diệc đã từng thấy nó ở trêи người một người khác.
Thương Tiểu Mẫn không nhận ra sự thay đổi của Cố Cẩn Diệc, cô không biết Cố Cẩn Diệc đã từng học hệ Chỉ huy, vẫn đang giảng giải video với anh: "Tiếc là Hoài Chu không vào quân đội như ông ngoại. Em xem mấy cái chiêu thức này của nó nè, đây là thuật phòng ngự của Moriel, còn chiêu này là môn võ của Talisman. Ngay cả sinh viên của Học viên Đế quốc cũng ít người thành thục như vậy. Chúng được gọi là ngưỡng sàng lọc thiên tài."
Ánh mắt của Cố Cẩn Diệc rơi trêи bóng lưng đang nhảy lên kia, có chút lơ đễnh trước lời nói của Thương Tiểu Mẫn.
"Anh ấy vẫn luôn lợi hại như vậy." Cố Cẩn Diệc lẩm bẩm nói.
Vào lúc này, Tạ Hoài Chu cũng đã dừng chơi cờ với ông ngoại, Cung Ứng vào thay hắn.
Tạ Hoài Chu bước đến ghế sô pha, hỏi Cố Cẩn Diệc và Thương Tiểu Mẫn: "Hai người đang xem gì vậy?"
Thương Tiểu Mẫn hơi tránh một chút, để Tạ Hoài Chu thấy rõ quang não.
"Để Tiểu Cố nhìn thấy tư thế oai hùng của em năm đó." Thương Tiểu Mẫn tự mãn nói, "À đúng rồi, vừa rồi chị còn kể cho Tiểu Cố nghe về lịch sử tình trường của em, em chuẩn bị tối nay về quỳ bàn phím đi."
Thương Tiểu Mẫn cố ý trêu chọc Tạ Hoài Chu.
Ánh mắt của Cố Cẩn Diệc từ trêи quang não rơi vào trêи mặt Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu nhìn thấy video huấn luyện của mình, biểu cảm cũng không có gì thay đổi.
"Em không có bất kì kinh nghiêm yêu đường gì hết, chị đừng có mà bịa đặt." Hắn bình tĩnh nhìn Thương Tiểu Mẫn, "Em sẽ nói với chồng chị, khi còn học cấp ba, chị coi trọng anh em tốt của anh ấy chứ không phải bản thân anh ấy."
Thương Tiểu Mẫn nhanh chóng bay lại che miệng Tạ Hoài Chu.
"Thằng nhãi này, mày mà nói chị giết mày đấy." Thương Tiểu Mẫn cắn răng uy hϊế͙p͙, "Chị rõ ràng là yêu Cung Ứng ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Tạ Hoài Chu nhướng mày, thờ ơ trước những lời đe dọa của Thương Tiểu Mẫn. Cố Cẩn Diệc cũng thu lại ánh mắt, nhìn quang não một lần nữa.
Đoạn video đã kết thúc. Tạ Hoài Chu và giáo viên đã sử dụng vũ khí cho trận chiến cuối cùng. Đó là một con dao thon dài có lưỡi màu trắng bạc, cán sẫm màu có khắc biểu tượng của Thương gia.
- /-
Sau bữa tối, Thương Tiểu Mẫn và Cung Ứng ra về.
Món quà mà hai vợ chồng tặng cho Tạ Hoài Chu là một đôi đồ cổ trang trí quý giá, có thể coi là món quà bổ sung cho quà cưới.
Thương Tiểu Mẫn vẫy tay với Thương Doãn đã chơi cùng Sở Tiêu Niên nguyên cả một buổi chiều ra hiệu ra về. Thương Doãn có chút bất đắc dĩ, chậm rãi ôm Sở Tiêu Niên bước ra.
Cậu nhóc ôm Sở Tiêu Niên đi về phía trước, nghiêm túc hỏi Thương Tiểu Mẫn: "Con có thể mang Sở Tiêu Niên về nhà không?"
Thương Tiểu Mẫn sững sờ, sau đó cười rộ lên: "Chỉ sợ không được rồi."
Thương Doãn mất mát không nói thành lời.
Nhưng cậu bé còn chưa kịp tranh thủ năn nỉ, Sở Tiêu Niên trong ngực đã bị một đôi tay cường tráng ôm đi.
Tạ Hoài Chu cho Sở Tiêu Niên ngồi trêи cánh tay của mình, hắn nhìn cháu trai không chút vừa lòng: "Đây là bạn nhỏ nhà chú, đừng có mơ mà mang đi."
Thương Doãn tức đến mức không nói nên lời. . Chuyên trang đọc truyện -- T rumTruyen. o rg --
Cậu nhóc với Tạ Hoài Chu vẫn luôn không hợp nhau, hôm nay lại càng cảm thấy ông chú này vô cùng chán ghét, giống như nhân vật phản diện trong phim hoạt hình.
Hai bên vẫn là để Cố Cẩn Diệc ra hòa giải, để Sở Tiêu Niên tạm biệt Thương Doãn.
"Không sao đâu. Về sau con có thể tới Bạch Đế tinh chơi với Sở Tiêu Niên." Anh cười nói, "Sở Tiêu Niên cũng có thể tới tìm con."
Lúc này Thương Doãn mới cảm thấy khá hơn một chút. Sau khi móc tay hứa hẹn cùng Sở Tiêu Niên, Thương Doãn rốt cuộc cũng lưu luyến mà ra về.
Sở Tiêu Niên cũng có chút phiền muộn, nằm sấp trêи vai Tạ Hoài Chu rầu rĩ không vui.
Tạ Hoài Chu lại vỗ vỗ lưng bé con, an ủi một cách không đáng tin cậy: "Không sao, nếu con thích một người bạn chơi như Thương Doãn, khi về nhà chú sẽ tìm một đứa chơi với con."
Sau đó hắn ôm lấy Sở Tiêu Niên đi ăn bánh ngọt.
Cố Cẩn Diệc ở phía sau nghe được, luôn cảm thấy phương pháp giáo ɖu͙ƈ của Tạ Hoài Chu rất có vấn đề.
- /-
Chiều mai bọn họ sẽ quay về Bạch Đế tinh, cho nên Thương Tiểu Mẫn đi rồi, Cố Cẩn Diệc cùng Tạ Hoài Chu ở lại nói chuyện phiếm với Thương Hòa một lúc rồi mới về phòng.
Sau một ngày bận rộn, sau khi tắm rửa xong, Cố Cẩn Diệc không cùng Tạ Hoài Chu nói mấy câu đã lên giường nằm ngủ.
Tạ Hoài Chu cầm lấy tay Cố Cẩn Diệc trong chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chờ hô hấp của Tạ Hoài Chu ổn định, Cố Cẩn Diệc, người vốn dĩ đang ngủ, lại mở mắt ra.
Trong phòng tối đen như mực, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu.
Kỳ thật Cố Cẩn Diệc cũng không có ngủ. Buổi chiều, video huấn luyện và Thương Tiểu Mẫn cho anh xem vẫn còn in trong tâm trí, cứ như thể được nhấn nút quay chậm, phát đi phát lại từng khung hình.
Cố Cẩn Diệc biết phong cách phòng ngự Moriel. 90% sinh viên Học viện Đế quốc đều được học những thủ thuật này, nhưng cuối cùng có thể tập luyện thành công lại chẳng có mấy người.
Tạ Hoài Chu thì không ngạc nhiên, bởi vì hắn vốn dĩ là một thiên tài.
Tuy nhiên, Phó Trầm, người xuất thân từ một ngôi sao vô danh, lạc hậu hơn G61, không được học hành chính thống, lại cũng biết được chiêu thức này.
Lúc đó Cố Cẩn Diệc không tin, nhưng Phó Trầm lại thi triển ngay trước mặt anh, còn có ý đồ muốn dạy cho Cố Cẩn Diệc.
Nhưng lúc đó sức khỏe Cố Cẩn Diệc rất kém, không có cách nào học được, Phó Trầm đành phải từ bỏ, dạy cho anh một vài chiêu thức dễ hơn.
Khi đó, anh đã yêu Phó Trầm đến mù quáng. Buổi sáng dậy sớm vô cùng buồn ngủ, nhưng Cố Cẩn Diệc sẽ đắp chăn ngồi trêи băng ghế nhỏ, xem Phó Trầm tập luyện trong vườn.
Xem một thời gian dài, mọi động tác, thói quen của Phó Trầm Cố Cẩn Diệc đều nhớ rõ trong lòng.
Nghĩ đến đây, trái tim của Cố Cẩn Diệc co rút đầy đau đớn.
Anh không thể nhớ đến người này. Mỗi một lần nhớ lại đều như bị dao cùn cắt vào da thịt.
Nhưng anh lại không thể gạt người này ra khỏi tâm trí mình.
Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy.
Anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Tạ Hoài Chu, đứng dậy mặc thêm áo choàng, cầm lấy quang não đi ra ban công.
Bầu trời đêm ngoài ban công rất yên tĩnh, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như kim cương. Đêm đầu hè không lạnh, mùi hoa ẩm ướt nhẹ nhàng thoảng qua.
Cố Cẩn Diệc tắt âm thanh, ở trêи diễn đàn tìm thấy thông tin công khai về việc Tạ Hoài Chu tham gia các cuộc thi đấu khi hắn còn ở Học viện Đế quốc.
Nhiều cuộc thi giữa các học viện quân sự là riêng tư, một số cuộc thi được công khai thì được phép đăng tải video của cuộc thi lên diễn đàn.
Cố Cẩn Diệc liếc nhìn về phía giường ngủ, Tạ Hoài Chu vẫn đang ngủ mê man.
Anh không biết tại sao, trong lòng có chút chua xót, từng chút từng chút, từ đáy lòng lan ra khắp toàn thân.
Cố Cẩn Diệc thừ người một chốc rồi bấm vào video, phát ở tốc độ chậm nhất và xem kỹ từng khung hình.
Anh không biết mình muốn xem gì.
Nhưng sau khi xem hết một video, Cố Cẩn Diệc lại bấm vào video tiếp theo, lặp đi lặp lại như một cái máy.
Trong phòng, Tạ Hoài Chu vốn dĩ đang ngủ say, không biết đã mở mắt từ lúc nào.
Hắn nhìn Cố Cẩn Diệc đang ngồi trêи ban công trong bóng tối. Ánh sáng của màn hình phản chiếu lên khuôn mặt Cố Cẩn Diệc, trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm.
Thị lực của một alpha hàng đầu cho phép Tạ Hoài Chu có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Cố Cẩn Diệc.
Nhưng hắn lại không làm gì, cứ như vậy mà yên lặng chăm chú nhìn anh, giống như vô số ngày đêm canh gác như trước kia.
Lúc sau, Cố Cẩn Diệc trở về phòng, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở đều.