Tiếng chuông bắt đầu vang lên, các thí sinh bắt đầu đi thay y phục. Người đầu tiên lên trình diễn là công chúa của Chu quốc. Nàng ta mang một áo vàng nhạt nhưng dáng thanh tao, khuôn mặt như tình nhẹ nhàng ngồi xuống bên đàn, đánh những nốt nhạc đầu tiên, nhè nhẹ mang người khác vào chốn bồng lai tiên cảnh. Tiếng hát nàng vang lên mang theo sự thuần khiết của băng trôi, lại nhẹ nhàng như hoa mai bung nở sắc xuân.
“ Đúng là công chúa của Chu Quốc, vừa có tài vừa thông minh. Lại hát hay nữa. Nghe bài hát này trong ta dâng lên một cái gì đó không khỏi vui vẻ a”- Hoàng tử Thục Quốc nói với hoàng tử Chu Quốc.
Hoàng tử Chu Quốc cười lạnh “ cái này sao có thể so với Lâm cô nương của Thục quốc, nghe nói nàng đã thắng 3 năm liên tiếp, sắc đẹp của nàng đúng là không ai có thể cưỡng lại”.
Thí sinh của năm nước đã thi xong 3 chỉ còn 2 người. 3 người đầu tuy đàn hay nhưng khi nghe người tiếp theo đánh thì đã không ấn tượng gì với bài hát trước. Đa phần các bài hát này bọn họ đã nghe rất nhiều, phải nói là nghe muốn phát chán.
Lâm cô nương là bạn thân của thái hậu nước Thục, cũng được xem như là con nuôi của Thái hậu. Về tài đàn và ca hát thì không cần dùng những thứ trên trời để hình dung. Giọng hát của nàng có thể làm vạn chúng sinh điên đảo.
Lâm cô nương bận một chiếc váy trắng toát để lên đó là sự thanh khiết của băng trôi. Ánh mắt lạnh lùng của nàng làm tan chảy mọi trái tim của những người đàn ông đó. Duy chỉ có Hoàng thượng lúc trước rất mến mộ Lâm cô nương. Nhưng bây giờ hắn chỉ xem vừa mắt Hàn Ngọc mà thôi. Những thứ khác chỉ như cỏ mọc ven đường. Không so sánh được.
Lâm cô nương hát một bài về mùa xuân, mọi người cảm tưởng như trăm hoa đua nở. Không khí trở nên ấm cùng và vô cùng bình an. Ai nghe thấy cũng đều nhẹ lòng, đều rất thưởng thức.
“ Đúng là Lâm cô nương, không chỉ hát hay, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khuynh quốc khuỳnh thành”- Các vị hoàng tử rất thưởng thức.
Thục Phi nói lớn: “xem ra danh hiệu hát hôm nay lại lần nữa thuộc về Lâm cô nương của Thục Quốc. Đúng là hậu cung nước Tề ta không ai có thể xứng bằng”,
Qúy phi mỉm cười “ không phải chúng ta còn có Hàn Tiệp dư sao”
Hiền Phi “ ả ta thì có gì để so đấu với Lâm cô nương, chỉ được cái nhan sắc hồ li tinh của ả”- Vừa nói Hiền Phi đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu hơn nữa e rằng răng cũng không còn.
“ Các ngươi ở đây bình luận về người của Tề Quốc ta không cảm thấy xấu hổ hay sao. Tự dưng gà nhà lại đi đấu với nhau”- Thái hậu bực tức quay sang nhìn bọn họ. Trong lòng của ngài rất thưởng thức Hàn Tiệp dư, dù gì thì nàng cũng chính trực, thẳng thắn lại có tài không như bọn họ, vô đức vô năng. Không phải vì những mối quan hệ triều đình thì còn lâu các nàng mới có được vị trí như thế này”
Phút chốc đã tới lượt Hàn Ngọc. giờ đây nàng đang mặt một bộ áo màu trắng tinh khiết, đôi mắt của nàng sâu xa hơn băng của ngàn năm, da nàng trắng mịn như tuyết. Mọi người ở đây lần đầu thấy dung mạo này cũng phát hoảng
‘ Hảo, nếu như Lâm cô nương nghiêng nước nghiêng thành thì vị Hàn tiệp dư đây là tiên nữ giáng trần. Sắc đẹp hơn xa so với Lâm cô nương”.
“ Nàng chính là nữ giả nam trang ngày hôm qua sao”- Thục hoàng tử thú vị nhìn Hàn Ngọc.
Sắc đẹp của nàng đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Đến ngay cả Hoàng thượng, Thái hậu và những cung tần trong cung đều vô cùng kinh ngạc. Bình thường nàng khôn son phấn cũng chẵng chau chuốt bản thân. Nên nhìn nàng chỉ thấy một nét đẹp gì đó thô sơ. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay sắc đẹp của nàng đã đạp lên vạn người. Thánh thoát như tuyết. Đó là sắc đẹp Bách bàn nan miêu ( khó có thể miêu tả được thành lời). Một nét đẹp bách niên nan ngộ ( trăm năm khó gặp), ngọc trắng hoàn mĩ, đẹp như tranh vẽ, da như xương, cốt như ngọc sáng long lanh, diễm áp quần phương.
“ Không ngờ trong hậu cung Tề Quốc lại có một nữ tử xinh đẹp, khinh xuất vân tụ (mây nhẹ rời núi, vẻ đẹp thanh thoát) như vậy, thần bái phục”- Chu hoàng tử lớn tiếng cảm thán.
“Thần có thể bình luận nhan sắc của nàng được không thưa hoàng thượng”- Thục hoàng tử lên tiếng
“ Ngươi cứ việc nói”- Hoàng thượng cho phép. Cũng muốn xem thử trong ánh mắt ghen tị của Thục hoàng tử có muốn nói ra những gì.
“ Mắt của Hàn tiệp dư như Mâu hàm thu thủy ( nước mùa thu), mi mục như hóa ( lông mày như tranh), Thân hồng xỉ bạch ( môi hồng, răng trắng), Nhân diện hoa đào ( gương mặt như hoa), ôn uyển nhu thuận (dịu dàng hiền thục),Kinh tài tuyệt diễm, khi sương tái tuyết, băng thanh ngọc khiết khiến cho mọi vật trên thế gian đều ganh tị”. Đây là lời nói thật lòng của Thục Hoàng tử. Dường như Thục Hoàng tử đã lạc vào chốn chỉ có mỗi chàng và nàng. Nếu như chàng có được nàng, chàng cũng muốn từ bỏ ngai vàng, từ bỏ thiên hạ.
Hàn Ngọc không nói gì, cất dấu đi vẻ bạo lực thường ngày, nàng dịu dàng ngồi xuống, đánh lên từng khúc nhạc và bắt đầu hát. Nàng là chọn bài Họa tâm, một bài hát rất hay mà nàng luôn muốn hát mỗi khi nàng cô đơn và buồn.
Nàng dừng đánh đàn lại. Không còn bất cứ âm thanh của nhạc cụ, nàng thê lương cất lên những câu hát đầu tiên trong giọng ngẹn ngào. Là la la, la la la la la la. Vừa mới câu đầu đã đánh thẳng vào những trái tim yếu đuối bằng sự tuyệt vọng, chất chứa trong từng âm tiếng. Dù chỉ là những tiếng ngân nga vô nghĩa, nhưng lại tràn đầy uất hận. Mọi người đang tưởng tượng nàng – một mĩ nhân áo lụa trắng nơi lãnh cung hiu quạnh đang cất những lời thê lương ai oán, ai cũng đều cảm thấy đau lòng.
Khoảng lặng 2 giây kế tiếp để mọi người chuẩn bị tinh thần bước vào bài hát ảo diệu. Nàng tiếp tục đánh tiếp, tiếng đàn u sầu hòa dùng để nhập vào bầu không khí âu sầu, thảm thiết của chủ đạo toàn bài.
“Nhìn không thấu được tâm hồn lạc lõng của người
Đoán không ra nổi sắc màu đôi mắt người”Rồi nàng dừng lại, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn hoàng thượng. Đôi mắt sâu không tháy đáy khiến phút chốc tất cả mọi người xem tí đã rơi lệ.Nàng mỉm cười, đôi mắt vẫn long lanh, nàng hát tiếp
“Một cơn gió, một giấc mộng
Ái tình tựa như sinh mạng khó lường
Cho đến cùng, là thứ gì đã cướp đi trái tim người?
Rồi từ đó, đi một mạch đến hết nỗi đau này
Bóng hình người, giờ đây chìm trong đêm đen vây kín
Nhìn xem hoa đào kia đã nở đến nhường nào
Lại nhìn người ôm lấy ta, ánh mắt cô quạnh tựa vầng trăng
Thôi cứ để mặc người vui vẻ bên ai kia
Ta yêu người đến con tim đau nhói
Vẽ được người cũng chẳng vẽ ra được tâm can người
Khắc ghi gương mặt người vì ta vẫn khăng khăng đợi chờ
Người là khúc ca dang dở ta mãi ngân nga”
Giọng hát chuyển sang sự day dứt, như thể đưa người ta vào thế giời của những hoài niệm bi thống, tưởng đang ở nơi cánh đồng xa vắng, tan vào không trung.
Và lúc này, cơn đau đã lên tới đỉnh điểm, khi chỉ còn lại tiếng nhạc dập dìu réo rắt, cộng với những câu từ gia tăng cấp tiến. Thư âm thanh dai dẵng như vô tận vẻ lên một nỗi đau không tên, sự dồn dập như siết chặt trái tim của tất cả mọi người. Ai cũng đều cảm thấy đau, tim đều bị thắt lại.
Tiếng hát không biết từ khi nào dừng lại nhưng những con người ở đây vẫn chưa trở về với thế giới thực tại. Ai cũng đều mông lung, cũng đều xót xa. Cũng đều thương tiếc cho người con gái này. Ai cũng đang lạc vào trong mê cảnh, đắm chìm trong những nổi buồn.
Ai cũng không thể thoát ai cũng không thể dứt.
“ Các vị còn muốn ngầng người như vậy đến khi nào, đã hết một nén nhang rồi đây”- Hàn Ngọc bật cười, đôi mắt vẫn còn vương lên vài giọt nước mắt.
Giờ này mọi người mới trở lại thực tại, ai nấy cũng đều che giấu đi vẻ xấu hổ còn vương lên trên gương mặt.