“Tại sao chàng lại nói những điều này cho ta, không sợ ta đi nói cho người khác nghe”
“Vì ta tín nhiệm nàng”
ẠCH, câu nói làm trái tim nàng co thắt thật mạnh, đầu nàng bị choáng nhẹ nhưng vẫn định thần được
“Xứ, ai cần chàng tín nhiệm ta”
Phía bên kia bọn chúng đã bị vay bắt hết, không những thế Lăng Triệt cùng với Trần Đô Đốc sau khi hỏi cung đã đi bắt những người có liên quan và lấy hết danh sách ghi chép những “khách hàng” của hắn.
Ở đại điện, hôm nay Hàn Ngọc ở phía sau đủ nghe thấy giọng hắn oang oang trên triều, chính là thái độ tức giận khi nghe bọn họ dâng cáo trạng a, tên này cố ý để mình ở đây chẵng lẽ hắn nghĩ mình là đông minh của hắn thật sao, một giọng khàn đặc van xin
“Hoàng thương, mong ngài xuy xét, con trai của thần cũng chỉ vì một ít tiền bạc nên mới làm như thế mà thôi” – Lê Tiết Thanh quỳ xuống đất cầu xin
Ngay lập tức Triệu Thừa Tướng đứng lên dõng dạc:
“Ngươi nghĩ chúng ta là đuôi mù không nhìn thấy được âm mưu của ngươi chắc, buôn bán chỉ là một phần thế 9 phần vũ khí ngươi cất lại để làm gì, để tạo phản sao”
Triệu Thừa tướng vừa nói khiến toàn trường nghị luận, ngay lập tức Lâm Gia, Lâm Đại học sĩ quỳ xuống giải nguy
“Thưa hoàng thường, đây chắc có lẽ chỉ là môt vụ buôn bán binh khí mà thôi, xin hoàng thượng giảm tội”
“Ta còn chưa nói đến vụ con trai của Lâm Đại học sĩ đây là tuần phủ nhưng lại cấu kết, thông tri cho Lê Thiên Ngạo nhanh chóng vận chuyển vũ khí, còn nói rằng các người bị oan, thế 1 vạn cấm quân kia từ đâu mà có, đừng nói là ngươi phát tâm từ thiên, cứu rỗi những người đó, lo cho họ cái ăn cái mặc và họ cảm thấy ngươi bị nguy hiểm nên liều mạng xông ra ngăn trở triều đình”
Lúc này Triệu Thừa tướng lên tiếng lần nữa khiến cho toàn trường nghị luận sôi nổi
“Hoàng thượng, bằng chứng xác thực, mong hoàng thượng xuy xét” - Một tên bè cánh của Triệu Thừa tướng lên tiếng
“Hoàng thượng, nếu không làm mạnh việc này thì bọn chúng sẽ còn buôn lậu vũ khí, con dân Tề Quốc lúc nào cũng sẽ phải bất an
“Hoàng thượng mong ngài trừng trị thật mạnh”
Lúc này Tề Minh lúng túng, nhìn cứ như một con nai vàng để cho các lão già đầu ở đây thi triển thần thông, hắn ung dung từ tốn nói
“Thật sự ta lần này không cứu nỗi ngài rồi Lê Đô Thống, đây là con trai ngươi làm sai, tuy nhiên nể tình Lê Đô Thống có công với Tề Quốc nên tịch thu 1 vạn quân đó xem như nhung quân, 1 vạn quân đó sẽ do Lăng Thiếu Úy tiếp nhận, còn nữa, những quan viên trực tiếp trong chuyện này cắt chức thay người mới, mỗi người đánh 50 trượng. Lâm Cửu Chu là tuần phủ nhưng lại bao che, thông đồng cũng bị giáng chức, đuổi cả hai ra ngoài thành, từ nay về sau không được về thành, ta làm như vậy đã khoan dung lắm rồi. Có nữa, Lê Tiết Thanh từ nay khanh chỉ cần quản lí 3 cánh quân tiền, hậu, trung còn lại tả hữu giao cho Phong Thần Dật thiếu úy quản lí, các người có đồng ý”
Lê Tiết Thanh biết lần này hắn không thể trốn tội, cũng may hoàng thượng sợ hắn nên chỉ cắt đi hai cánh quân của hắn, giờ phút này hắn không dám nói câu gì chỉ cảm tạ hoàng thượng rồi nhanh chóng lui xuống
Cái tên cẩu hoàng đế này, nếu hắn muốn tham gia diễn xuất thì cũng không ai bằng hắn đâu, trời ạ hắn vừa lược đi một phần thế lực của cả hai nhà Lê Gia và Lâm Gia đồng thời còn giả bộ ngây thơ như kính sợ bọn chúng, bọn lão già sống lâu này cứ thế mà bị hắn chơi qua chơi lại a.
Sau khi về thư phòng hắn và nàng đang ngồi đó, hắn ung dung cười và chỉ thị cho Tiểu Á Á
“Đến lúc phải triệt bớt vây cánh của Triệu Thừa tướng rồi”
Nói rồi hắn cười nhẹ khiến cho nàng nổi hết da gáy, đây có phải thanh niên hiền khô trên đại điện không vậy, chàng thực sự xứng đáng làm nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ quốc dân cũng có thể đó nha.