Phía trên bên trái là hàng loạt các vị hoàng tử, công chúa của các nước khác. Phía trên bên phải là các phi tần vua được xếp vị trí cao nhất là tứ Phi, tiếp đến Chiêu Nghi, sau đó Tiệp Dư. Và ngồi ở phía cuối cùng là Tài Nhân. Trên cao nhất, Hoàng thượng đang hạ lệnh chuẩn bị bắt đầu cuộc thi.
Thi là thế mạnh của Tề Quốc, bấy lâu nay phía triều đình Nam mạnh về đối đáp thơ là Lỗ Lâm, con trai của Lỗ tể tướng. Còn bên phi tần, hay nhất là Lý Chiêu Nghi, con gái Lý Tư Đồ. Cứ 3 năm một lần tổ chức thi thơ, Lỗ Lâm luôn giành chiến thắng các nước khác, Lý Chiêu Nghi vì thế mà được tiếng theo. Căn bản vốn thơ cũng như sự sáng tạo của Lý Chiêu Nghi chỉ có giới hạn, chỉ đối đáp kịp 2, 3 câu từ người khác mà không thể nào chiến thắng. Luôn nhờ có Lỗ Lâm đứng ra chịu trận, thông minh, quyết đoán suy nghĩ mới giành tất cả phần thắng về cho Tề Quốc. Nhưng năm nay, đổi lại là Hàn Ngọc khiến cho tất cả người trong triều đình đều bức xúc. Tại sao lại để cho một Tiệp Dư không danh, không tiếng, không có kinh nghiệm trong việc thi đối đáp thơ ca lại thay mặt cho Lý Chiêu Nghi đảm nhận nhiệm vụ này. Hoàng thượng cũng tính xen vào tránh làm cho Hàn Ngọc không bị nhục nhã nhưng lại bị Thái Hậu cản lại. Bởi đó là việc hậu cung, nên để hậu cung xử lí. Không chừng lại thấy được kì tích.
“ Hàn Tiệp Dư không biết có thể so sánh cùng Lý Chiêu Nghi hay không mà tự ứng cử đi thi”- Sở Linh nhếch mép nói lớn khiến cho toàn triều đình dậy lên một trận sóng gió.
“ Thì ra cô ta tự ứng cử, đúng là không biết núi này cao còn có núi khác cao hơn sao. Tự tin quá mất sẽ hại chết chính mình”
“ Đúng là không biết tự lượng sức mình, đâm đầu vào lửa có ngày không có cái kết tốt đẹp”
“Tại sao lại để một người chưa ai biết đến đem vinh quang của đất nước để trên lưng của người khác”
Bỉ ổi, quá bỉ ổi. Ta tự ứng cử hồi nào, chính các ngươi ép ta ứng cử đó chứ.
“ Sở tài nhân quá khen, dù gì ta cũng dùng miệng, lấy dũng khí để nói ra ta ứng cử đi thi, cống hiến cho đất nước, bất quá không dùng miệng để tự hạ nhục bản thân. Nếu mình đã không muốn lập công cho đất nước thì cũng đừng nên hạ thấp tầm nhìn của người khác. Sở tài nhân nói vậy e là chê mắt nhìn người của Thục Phi mới đồng ý cho ta tham gia sao”
Hàn tài nhân uống một miếng trà, miệng vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt lại có phần sắc lạnh.
“ Theo ta thấy Hàn Tiệp Dư là một thần tiên hạ phàm, chắc chắn nàng sẽ lại làm nên kì tích” – Thục Hoàng tử trầm trồ khen ngợi.
“ Theo ta thấy còn lâu nàng mới giành giải nhất hạng mục này. Dù sao nàng ta cũng là con gái, không chỉ chuyên tâm vùi mài kinh sử như phận nam nhi mà còn phải phân tâm học các môn khác. Lý Chiêu Nghi mấy lần trước cũng chật vật lắm nhưng chẵng phải cũng thua sao. Không nhờ Lỗ Lâm ra mặt cứu giúp thì ả ta chắc chắn không còn mặt mũi nào, nghe nói lúc ả ta cùng Lỗ Lâm giành chiến thắng, ả ta đã khoe khoang mọi nơi ả ta là đệ nhất, xem ra lần này ả không được ra sân không phải không được mà là không dám ra sân”- Lâm quận chúa ( Lâm cô nương, con nuôi của Thái hậu) nói nhỏ.
“ Nhưng không phải Hàn Tiệp Dư rất tài năng sao, giọng hát của nàng khiến cho ai cũng phải rung động”
“Đúng, dù ta thua trong tay nàng như ta phải công nhận nàng ta hát rất hay, rất có cảm xúc, ta phải cố gắng nhiều mới có thể thi đấu cùng nàng ấy”
“ Ngươi”- Thục Phi nghe câu nói của Hàn Ngọc xém xíu đã phun máu ra ngoài, đáng ghét, Sở Linh ơi là Sở Linh, miệng của ngươi phải chăng nên câm lại. Ngươi đừng tự cắn mình lại cắn ngược cả ta chứ.
“Phần thi đấu chính thức bắt đầu, đợt thi lần trước đã nói đề tài về hoa, lần này rộng hơn, sẽ nói về đề tài tình yêu. Người đối thơ sau phải hay hơn người đối thơ trước, nếu thấp hơn đồng nghĩa với việc bị loại. Ai ỏ lại đến cuối cùng sẽ giành chiến thắng”
Tiêu A Á công bố quy tắc xong sau đó đánh một hồi vào trống.
“Thục quốc ta xin ra đầu tiên
Kim nhật hoa tiền ẩm
Cam tâm túy sổ bôi
Đản sầu hoa hữu ngữ:
Bất vị lão nhân khai”
( Dịch thơ: Hôm nay uống rượu ngắm hoa
Cạn đôi ba chén gọi là mua vui
Chỉ e hoa nói lên lời:
Em không phải nở cho người già nua)”- Thục hoàng tử dứt khoát đọc lên khiến mọi cười rầm rộ. Hoa lại biết nói cười, lại biết chê người ngắm. Nhưng thực ra lại châm biếm những kẻ trâu già khoái gặm cỏ non.
Chu hoàng tử liền tiếp lời:
“Triêu phát Quế Lan chử Trú túc tang du hạ
Dữ quân đồng bạt bồ
Cánh nhật bất thành bả”
(Dịch: Sáng đi từ bến Quế Lan,
Ngày thì ngơi nghỉ dưới làn bóng du.
Đôi ta cùng nhổ cỏ bồ,
Suốt ngày một nắm cũng chưa chịu đầy.)
“Hay, quả thực Chu hoàng tử cac hơn một bậc, thơ hay thơ hay”- Mọi người tấm tắc khen ngợi.
Lỗ Lâm cười ra tiếp:
“Ngã trú Trường Giang đầu,
Quân trú TRường Giang vĩ.
Nhật nhật tư quân bất kiến quân,
Cộng ẩm Trường Giang thủy.
Thử thủy kỷ thời hưu?
Thử hận hà thời dĩ?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.”
(Dịch:
Em ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,
Cùng uống nước Trường Giang.
Sông bao giờ ngừng trôi?
Hận bao giờ mới nguôi?
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhớ nhau chung thủy trọn đời.)
“Đúng là Lỗ công tử làm thơ xuất khẩu như thần,không uổng lần nào đối đáp cũng nhất”- Mọi người lại chuyển sang khen Lỗ Lâm.
“ Lỗ Lâm công tử quả thực làm thơ như thần, ta đây không thể kiếm được bài nào hay hơn”- Tấn Hoàng Tử ngã mủ chịu thua.
“ Ta cũng vậy, thơ của Lỗ Lâm công tử đây quả thực không tầm thường, tại hạ xin bái phục” – Ly hoàng tử đáng lẽ ra rất tự tin vào chủ đề này nhưng lại bị Lỗ Lâm công tử làm khó.
“Sáp sáp thu phong sinh,
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục ngữ khí tiên yết.
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt.”
( Dịch:
Gió thu nổi gấp gấp
Người buồn oán hờn vì ly biệt.
Chan chứa tình khi đối diện nhau,
Muốn nói đã nghẹn lời.
Lòng cuộn ngàn muôn mối,
Buồn khổ mà khó nói thành lời.
Chia tay rồi chỉ còn nỗi nhớ,
Hai phương trời cùng chung một ánh trăng.”) – Lâm quận chúa cười mỉm, đúng là một nữ tử thông minh, không gì có thể làm khó nàng.
“Lâm quận chúa làm ra được bài thơ này quá hay, Chu công chúa ta và Chu hoàng tử không có đáp án”- Cả hai đều trầm mặc.
“ Vọng kiến uy nhuy cử thúy hoa,
Thí khai kim ốc tảo đình hoa.
Tu du cung nữ truyền lai tín,
Ngôn hạnh Bình Dương công chủ gia.”- Hàn Ngọc vừa uống trà vừa điềm tĩnh trả lời.
( Dịch: Xa trông cờ thúy đến rợp trời,
Nhà vàng thử mở, quét hoa rơi.
Chốc sau cung nữ đưa tin đến,
Ân sủng dành cho kẻ khác rồi.)
Hàn Ngọc vừa đưa ra 4 câu đã khiến cho toàn trường sửng sốt, chỉ có 4 câu nhưng nói đúng kẻ làm phi, nói đúng tình yêu trong hậu cung, có oán có hận, có tình. Thật sự đã làm độ khó tăng lên cao chót vót.
Vừa nghe xong Thục hoàng tử đã giật nảy mình, ốc ác nỗi hết cả lên. Không thể kìm chế mình, miệng run lên lập cập nhận thua.
“Đúng là ăn hên mà”- Sở Linh tức giận
“ Sở tài nhân lại thế nữa rồi, ta chiến thắng không phải mang vinh quang về cho Tề Quốc hay sao, hay là Sở tài nhân không muốn cho Tề Quốc chiến thắng”
“ Ngươi…”- Sở Linh tức giận.
“ Qủa thực đến ngay cả ta cũng không thể tìm ra được bài nào hay hơn”- Lỗ Lâm lắc đầu trả lời.
“ Thôi được, để cho kẻ nói ta ăn hết sáng mắt, ta không ngại làm thêm những bài thơ hay hơn, xin mời người đó rửa tai lắng nghe”
“ Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
( Dịch: Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!)
Vừa kết thúc đã làm triều đình gợn sóng. Mọi người choáng váng không muốn tin vào những gì tai mình nghe nữa. Ngay cả Lỗ Lâm, Thục hoàng tử cũng há hốc mồm. Hoàng thượng và Thái hậu nhíu mày, bọn phi tần lại bùng lên ngọn lửa tức giận.
“ Hay, quá hay, Hàn Tiệp Dư, tại hạ xin bái phục, bái phục, nãy giờ những câu thơ của ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ, qua mặt Hàn Tiệp Dư, mong Hàn Tiệp Dư lượng thứ”
“ Ta không phục, ta muốn vòng thi phụ thi đối đáp, Hàn tiệp dư chỉ là ăn hên mà thôi”- giọng nói phát ra từ sự tức giận của Sở Linh.