• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thì ra là ngươi đã sai người làm chuyện này, thật sự quá đáng sợ rồi”- Thục Phi tỏ vẻ hốt hoảng nhưng trong mắt Hàn Ngọc, ả ta đã tính toán hết thảy và đang chờ Hàn Ngọc bước vào bẫy của mình. 

“ Hàn tiệp dư, nàng còn gì để nói không”- Hoàng thượng lần này thật sự bực tức vì thái độ của Hàn Ngọc. Hàn Ngọc thì vẫn tiêu diêu tự tải, miệng cười nhưng trong mắt ngấn nước “Vậy nếu như ả cung nữ này là do Thục Phi nương nương mua chuộc sau đó nói do Hiền Phi nương nương làm rồi sau đó đổ cho ta thì sao, các người có bằng chứng gì mà buộc tội thần thiếp đây” 

“ Thưa hoàng thượng, nô tì không nói suông, ngày hôm kia nô tì còn thấy Hàn Tiệp dư mang một gói thuốc gì đó vào ạ, nhưng ở ngoài bọc kĩ giấy vàng, nên nô tì không biết bên trong chứa gì”- Tên nô tì đó hoảng hốt. ( Hàn Ngọc ơi Hàn Ngọc, chỉ trách ngươi tại sao đắc tội với Thục Phi nương nương)

“ Hàn Ngọc thiếp ngay thẳng, không làm không việc gì phải sợ, vẫn câu nói cũ, lỡ các vị nương nương mua ả nô tì này rồi đổ lỗi cho ta, ta sao lại phải nhận”- Hàn Ngọc đứng đó miệng không còn chút máu, hoàng thượng nhìn thấy tim đã bắt đầu đau nhối. 

“ Nếu vậy thì phái người đến Thiên Điệp cung lục soát xem có gói thuốc đó hay không thì biết liền mà”- Thục Phi cười lạnh. 

Không hay rồi, quả thực không hay rồi

Hàn Ngọc mắt hoảng hốt nhìn hoàng thượng rồi lại như không, Thục Phi thấy ánh mắt rụt rè của Hàn Ngọc vội đắc ý. Nàng ta biết nàng ta đã đạt được ý đồ đưa Hàn Ngọc vào con đường chết. Ai bảo ả dám phá hủy gương mặt của nàng. 

Sau một hồi lục soát, một đoàn thái giám đi vào bẩm báo

“ Dạ thưa hoàng thượng, trong đó không có gì ngoài một cây trâm ở cái tủ. Cây trâm này trên đó có ghi Sở Linh ạ” 

“ Không thể nào, cây trâm của ta sao ở chỗ Hàn Tiệp Dư được, không thể nào”- Sở Linh bắt đầu luống cuống xem chuyện gì đang xảy ra. 

“ Tại sao cây trâm của nàng lại xuất hiện trong Thiên điệp cung, theo ta biết nàng đó giờ chưa bao giờ đặt chân vào Thiên Điệp cung a”- Hoàng thượng dùng ngữ khí nhẹ nhàng đầy khiêu khích hỏi Sở Linh. Thục Phi giờ này đã tái mét mặt mày. 

“ Không, thần thiếp không có, thần thiếp chưa bao giờ đến Thiên điệp cung. Cây trâm này, là do Hàn tiệp dư lấy trộm”- Sở Linh vội vàng chối và đang trong trạng thái cực kì lo sợ

“ Đúng rồi hoàng thượng, người không biết hôm qua Sở tài nhân có nói với thần thiếp cây trâm của nàng tại sao biến mất, không chút dấu vết, nhưng chuyện này nhỏ nên thiếp không báo lại hoàng thượng và thái hậu ạ”- Thục Linh vội vàng dập tắt cơn lửa trong triều đang xôn xao nghị luận

“ Vậy là Thục Phi nương nương đang cố tình đẩy tội danh ăn cắp cây trâm này của Sở tài nhân cho ta. Vậy ta cũng có thể nói là Sở tài nhân muội muội đây đi vào trong Thiên Điệp cung giở trò quỷ, bị đánh rơi lúc nào không hay thì đúng hơn. Mong hoàng thượng cho người đến Cảnh nhân cung phòng của Sở tài nhân lục soát để lấy lại công bằng cho thần thiếp.”- Ánh mắt Hàn Ngọc tỏ ra bất cần đời và vô cùng mệt mỏi, không thể làm gì hơn ngoài cách đưa ánh mắt của mình qua Hoàng thượng để hoàng thượng nhanh chóng kết thục vụ việc này. Nàng hoàn toàn vô tội. 

Ánh mắt của Sở Linh hoàn toàn lo lắng còn Thục Phi thì giờ đã chuyển sang màu đỏ vì kế hoạch của mình bất thành. Thục Phi vô tình lọt vào trong bẩy của Hàn Ngọc được đặt ra tiếp theo. 

Đúng như dự đoán, tên thái giám hốt hoảng chạy vào, đưa một gói thuốc vào trong cung. 

Thái y sau một hồi xem xét, vội hoảng sợ nói “ Hoàng thượng, đây là Đoạt Nhan đan, chỉ cẩn một chút bột này cộng với Thoái hồn đan sẽ sinh ra được chất làm cho mặt của Thục Phi thành ra như vậy. 

“ Ngươi nói láo, tại sao trong Cảnh nhân cung lại có thứ đồ này chứ, là Hàn Ngọc vu oan cho ta, là Hàn Ngọc vu oan cho ta” 

“ Thưa hoàng thượng” thái giám tiếp theo chạy đến tay dâng một hình nhân bằng gỗ, trên đó có gì họ tên Hàn Ngọc cùng ngày tháng năm sinh. Trên đó có chục cây đinh đấm vào những điểm tự huyệt”

“ Không không thể nào, ta không có làm, ta không có làm”- Sở Linh hoảng sợ khóc bù lu bù loa, tay run kịch liệt” 

“ Đáng chết, là một tài nhân trong cung mà dám hạ độc Thục Phi, lại còn dám dùng yêu thuật để tổn thương đến Hàn Tiệp Dư”- Thái hậu tức giận quăng li trà của mình xuống, mặt đỏ lên. 

“ Xin hoàng thượng bớt giận, xin Thái hậu bớt giận, có thể nữ nhi của ta do người khác hãm hại”- Sở Hán lạnh người vội lên tiếng. 

“ Ai mà dám hại nữ nhi của ngươi chứ, chứng cứ không phải rành rành vậy rồi sao. Nó còn tình đem gói thuốc này bỏ vào phòng của Hàn Tiệp Dư nhưng chắc bị phát hiện rồi vội vàng bỏ chạy rồi, không kịp bỏ vào”

“ Truyền nô tì của Hàn Tiệp dư vào cung”- Hoàng thượng dõng dạc. 

A Châu đến đã quỳ thành lễ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK