“ Hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp không có mà”- Mặt của Thục Phi đỏ lên, miệng không ngừng kêu ca
“ Thì ra Thục Phi lại cố tình muốn đỗ tội cho Hàn tiệp dư, chúng ta thật nhìn mặt không đoán được lòng mà”- Hiền Phi khiêu khích, nói giọng đầy châm chọc nhìn qua phía của Qúy Phi.
“ Chính ta đây cũng hiểu lầm là do Hàn tiệp dư làm, đúng là âm hiểm nha”- Qúy Phi hùa theo Hiền Phi, công kích Thục Phi
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao
“ Nham hiểm giờ nên gán cho Thục Phi là đúng rồi, đúng là Thục Phi tử vả mà”- Đức Phi vội châm dầu vào lửa
“ Đúng là lòng lang dã sói, vậy mà còn đổi thừa cho Hàn tiệp dư’- Vương Chiêu Nghi bàn chuyện với Lý Chiêu Nghi”
“ Ngươi không nên nói vậy, dù gì người ta cũng cố tình muôn chôn sống Hàn Ngọc, Coi chưng sống Hàn Ngọc xong sẽ đến phiên ngươi”- Lý Chiêu Nghi đáp trả
“ Không ngờ con gái ngươi và cháu ngươi lại làm ra những chuyện như vậy, thật là đáng sơ a”- Hàn thượng tướng quân giờ đây đã cười không ngớt miệng. Ban đầu hắn lo sợ nữ nhi của mình sẽ bị bọn chúng hùa nhau hãm hại. Nhưng cuối cùng thì nữ nhi được minh oan lại lòi ra thêm chuyện động trời của Sở Linh và Thục Phi, không phải chuyện rất vui sao.
“ Ngươi,con gái ngươi thật nham hiểm xảo trá, con gái ngươi vu oan cho con gái ta’- Sở Hán tức giận
“ Ngươi có thấy con gái ta yếu đuối như thế nào không mà có thễ đi hãm hại một người ác độc như Thục Phi và Sở Linh chứ. Tội danh không quá rõ ràng rồi chứ” – Hàn thượng tướng quân nói khích.
“ Ngươi, để xem nữ nhi của ngươi sẽ có thể tồn tại trong hoàng cung này không”- Sở Hán tức giận cắn răng, miệng đã phun máu
“ Nhưng trước hết phải xem cháu và nữ nhi của ngươi có qua khỏi kiếp này không đã”
“ Ngươi”- Sớ Hán cứng miệng
“ Hàn Sinh ơi Hàn Sinh, cả một đời ta đấu với ngươi, vậy mà hôm nay cả hai đứa ta yêu thương lại bị thua bởi một con tiểu nha đầu của ngươi”
Giờ phút này Sở Hán đã không thể nói lên lời nào
“ Các ngươi có biết câm miệng không hã”- Hoàng thượng tức giận quát lớn. Tất cả đều im bặt.
“ Thưa hoàng thượng đúng như những gì Sở tài nhân nói, quả thực có Dẫn Điệp đan”- Thái giám đưa lên
“ Thưa hoàng thượng, đúng như những gì Sở tài nhân nói, ở trong hốc cây có hồ điệp”-
Thái giám đưa lên
“ Thật quá lắm rồi, thật quá lắm rồi, Thục Phi, ngươi còn gì muối chối nữa không”- Thái hậu tức giận ném li trà xuống
“ Nô tì chỉ là nuôi bướm thôi, quả thực không có làm gì hết”
“ Dạ thưa hoàng thượng, ta còn phát hiện trong trong hốc cây đào có Thoái hồn đan – chất độc này không chết ngay mà chết tử từ, sau nửa năm từ khi trúng độc mới bắt đầu chết”- Thái ý vội bẩm báo.
“ Thì ra là Thục Phi đem thuốc này muốn giết Sở Linh, nhưng Sở Linh lại cao chiêu hơn, dùng độc vốn có của hồ điệp mà Thục Phi làm ra, thêm vào đó là độc của Sở Linh chuẩn bị, thật sự là quả quýt giầy có mống tay nhọn a’- Hàn Ngọc vỗ tay tán thưởng
“ Ngươi câm mồm cho ta, ta chính lạ hại ngươi”- Thục Phi giờ này không còn gì để chối cải nữa, nàng nói lớn khiến toàn trường im bặt
“ Ta chính là dẫn đàn bướm này tới cung của ngươi, nhưng ngươi lại thoát nạn sau đó lại hãm hại Sở Linh và ta, hoàng thượng tội danh của thần thiếp chắc chắn phải có liên quan đến Hàn Ngọc”- Thục Phi quyết lôi Hàn Ngọc xuống nước.
“ Hoàng thượng có thể tin lời Thục Phi nói được không”- Hàn Ngọc giương mắt nhìn Thục Phi sau đó nhìn Hoàng thượng
“ Chuyện đó thật vô lí, bây giờ ngươi nói ngươi đến hạ độc ta thì ta sẽ có liên quan đến chuyện này sao”- Hoàng thượng nhướng mày
‘ Nhưng giả thiết này thì chắc chắn có liên quan. Nếu như Thục Phi đã nói vậy tức là ngài đã dẫn hồ điệp đến để hãm hại ta, xong sau đó Sở Linh lại dẫn dụ hồ điệp về phủ của mình, dùng hồ điệp để hãm hại Thục Phi. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Như dự đoán Thục Phi còn tưởng Hàn Ngọc ta hãm hại nên mua chuộc một tên cung nữ để làm chứng nói bướm từ trong ta ra và sau đó tên cung nữ nói đó là người của ta để mọi người nghi ngờ nơi ở của ta. Nơi ở của ta thì chắc là do Thục Phi sai Sở Linh đem Thoái hồn đan bỏ vào chỗ của ta. Ai ngờ không biết Sở Linh làm gì không có để chỗ ta mà lại bị rớt thêm 1 cây trâm. Nhưng không ngờ vì cây trâm đó lại tố cáo ngược Sở tài nhân và lục thấy hình nhân của ta. Không thì ta đã chết oan rồi. Thục Phi nương nương cao kiến, nhưng Sở tài nhân đúng thật là cao kiến hơn a” – Hàn Ngọc suy luận khiến cho tất cả mọi người ở đây bừng tỉnh đại ngộ