• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Tiểu cung nữ, mấy hôm nay ngươi có thấy vị phi tần nào đến Thiên điệp cung hay không”- Thái hậu cười khả ái. 

“ Dạ dạo gần đầy thì không có ai đến Thiên Điệp Cung cả”

Thục Phi và Sở Hán thở phào nhẹ nhõm

“ Ngươi có dám chắc”- Thái hậu trừng mắt 

“ À nô tì có gặp Sở tài nhân đứng trước cửa thiên điệp cung. Hình như là đang đi ra nhưng ngài ấy lại nói ngài ấy tính vô thăm Hàn Tiệp Dư. Thần thiếp có bảo Hàn tiệp dư không có ở trong nên Sở tài nhân nhanh chóng đi về”

“ Không, ngươi nói láo, ta không bao giờ đi đến Thiện Điệp Cung cả”- Sở Linh rào gú 

“ Tiện nhân, ngươi vậy mà vẫn không định tội”

“ Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, thần thiếp bị oan, xin ngài làm chỗ dựa cho thần thiếp, minh oan cho thần thiếp”- Sở Linh đã khóc đến khàn cả họng nhưng vẫn không ngưng hô to. Hoàng thượng trầm lặng một chút xíu lại nói lên “ với những gì ta thấy, thật khó để minh oan cho ngươi”

“ Hoàng thượng, Sở Linh không bao giờ dám làm như vậy, Sở Linh không bao giờ dám”- Thục Phi giờ cũng quỳ xuống cầu xin

“ Bẩm hoàng thượng,chúng thần còn tìm thấy cái này”- Một tên thái giám nhanh nhậu chạy lên, tay đưa ra một tấm giấy trên đó toàn là mật ong và một thứ gì đỏ đỏ. 

“ Đây là Dẫn điệp đan, một loại hiếm có của nước Tây Vực. Cái này để hồ điệp, vì khi nghe thấy mùi này, hồ điệp được nuôi sẽ lập tức bay lại. Nhưng nhất định phải có khoảng cách gần. Nhưng nếu như mùi này bị mất đi thì hồ điệp đâu sẽ về đó”

“ Không, hoàng thượng, thần thiếp không có làm vậy. Những cái này thần thiếp đã từng thấy qua ở Thục linh cung”- Sở Linh người như mất hết sức lực nói ra. 

“ Sở Linh, ngươi nói bậy cái gì vậy, tại sao ngươi lại nói ta có những thứ này”- Thục Phi bắt đầu cảm thấy đến lượt mình phải chịu tội rồi. Hồi nãy ả còn trấn tĩnh một tí xíu bởi vì người đổ võ là Sở Linh, không ngờ Sở Linh này lại cắn ngược vào nàng. 

“ Ngươi đừng có nói láo, vu oan tội cho Thục Phi”- Hoàng thượng bực tức. Thực ra trong lòng ngài đang rất sảng khoái. Nhưng vì thế lực hiện tại, cũng phải nói làm sao cho Sở Hán không tìm lí do nào để tức giận từ hắn. 

“ Có hay không, hoàng thượng chỉ cần lục soát Thục Linh cung là biết ngay thôi, cần gì phải nói chi cho hao hơi, tổn huyết”- Hàn Ngọc giờ phút này hai mắt đã tỏa sáng. 

“ Cho người đi đến cung Thục Phi lục soát”- Hoàng Thượng hô to. 

“ Dạ thưa hoàng thượng, những thứ đó của Thục Phi nương nương nằm trong nhà bếp, phía dưới bếp lò đào sâu ba thước. Còn hồ điệp Thục Phi nương nương có nuôi đăng sâu hậu viên, bên trong hóc cây đào duy nhất ở đó, bỏ những lá cây đó ra sẽ thấy ạ”- Sở Linh giờ đây đã không biết nên làm gì, nên nàng phải quyết không được dính vào chuyện này của Thục Phi nữa’

“ Sở Linh, ngươi câm miệng, ngươi biết ngươi đang nói gì không”- Sở Hán tức giận quát lớn, giờ phút này Sở Linh, Sở Hán và Thục Phi đang là cá trên thớt, dù cố gắng thoát ra khỏi thớt, nhưng càng cố gắng vẫy vùng thì cảng kiệt sức mà nằm trên thớt. 

“ Con tiện nhân này, ngươi có còn coi ta là chị ngươi nữa hãy không, ngươi tại sao phải vu oan cho ta chứ, con tiện tì, ta sẽ giết ngươi”- Thục Phi tức giận không chịu được, dùng thanh kiếm tính múa tới Sở Linh thì đã bị Hàn Ngọc đá ra 

“ Hoàng thượng, Thục Phi quá manh động rồi”- Hàn Ngọc mặc ngoài lo lắng nhưng bên trong cười rất hả hê. 

“ Ta còn chưa tính toán ngươi, ngươi dám vu oán cho nó và cho ta, ngươi thật đúng là một con tiện nhân rắn độc, hạ lưu, vô sĩ”

“ Thục Phi nương nương tại sao phải nói thần thiếp như vậy chứ, đâu có chứng cứ nào chứng minh thần thiếp có tội đâu. 

“ Báo cáo Hoàng thượng, theo như những gì Hoàng thượng căn dặn, ta đã tra ra tên cung nữ nói là người của Hàn Tiệp Dư thật ra sáng hôm nay có tiểu thái giám nhìn thấy trong cung” 

“ Mau đưa tên thái giám ấy vào”- Hoàng thượng ra lệnh. 

Tên thái giám bước vào nhìn thấy Hàn Ngọc liền cười lạnh trong lòng, hành lễ xong bẩm báo

“Hạ thần không biết bố cục câu truyện diễn ra như thế này, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hàn tiệp dư. Sáng hôm nay hạ thần chuyển quần áo vào của dịch đình vào cung của Thục Phi nương nương thì thấy Thục Phi đưa cho nương nương này một bao vải trắng, trong đó không biết là gì. Và con đưa thêm cho tên cung nữ đó cây trâm cài. Đến hồi nãy khi đang mang quần áo vào Can lộ điện thì mới nghe mọi người nghị luận đó là cây trâm của Hàn Tiệp Dư nên vội vàng đến đây để báo ạ”- Tên thái giám lo sợ nhìn Thục Phi nhưng kịp nhìn vào Hoàng thượng để trấn tĩnh lại. 

“ Ngươi nói láo, ta không hề đưa bạc và trâm cho tên nô tì kia”- Thục Phi quát to

“ Tên tiểu thái giám này chưa nói nương nương đưa bạc mà nương nương tự khai rồi”- Hàn Ngọc nói lên giọng đầy châm chọc

“ Ngươi đã biết tội của mình chưa”- Hoàng thượng tức giận nhìn Thục Phi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK