Yến Lạc Tịch Đàm tức giận đem đôi mắt nóng rực nhìn phụ thân mình.
- Sao lại như vậy là như thế nào? Cả con và Nhiễm tam tiểu thư đều chưa có hôn phối, tuổi tác cũng không quá chênh lệch, hơn nữa bát tự đều rất tốt? Có chỗ nào không được?
- Con không yêu nàng!
Yến Lạc Yên Khâm tay đỡ trán nhìn đứa con trai của mình, mới có một năm qua đi mà tiểu hài tử ngày nào giờ càng ương ngạnh... Tuy không phải cái gì cũng ương ngạnh nhưng có 1 số chuyện Tịch Đàm đã quyết tâm hắn cũng bất lực không nói gì được.
Yến Lạc Yên Khâm lại nhìn sang phu nhân mình. Năm xưa hắn và nàng vì yêu mà đến bên nhau, không giống như những công tử tiểu thư quý tộc khác do mai mối mà thành. Yên Khâm cũng tự biết, hạnh phúc, hôn sự không phải một chuyện đùa. Nhưng ý vua cũng không phải chuyện đùa. Một phần, hắn lại cảm thấy Nhiễm Phi Nhiễm cũng rất tốt. Nàng vốn là thân phận ngự công chúa, nhưng chưa bao giờ hắn nghe qua chuyện nàng đem thân phận đó ra chèn ép ai... Đến nỗi, nếu không ai nhắc đến, hắn thực quên mất nàng là ngự công chúa.
(Ngự công chúa: Công chúa ngự ban, con gái nuôi của hoàng đế)
Nhưng hắn vừa ý thì không có nghĩa là Tịch Đàm nhà hắn đồng ý.
Nói ra đến câu "Con không yêu nàng đó!" là đủ thấy quyết tâm của Tịch Đàm cỡ nào rồi.
- Tịch Đàm, hoàng thượng đã hạ chỉ, "Quân vô hí ngôn", con nghĩ có thể rút lại được sao?
(Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi)
Yến Lạc Tịch Đàm bóp mạnh chun trà. Không nghĩ tới Nhiễm Phi Nhiễm kia, ả lại có thể cao tay như vậy. Giả vờ gải vịt để rồi cũng nhỏ to bên tai Hoàng thượng để người hạ chỉ. Cả năm nay không thấy ả như kiếp trước đến làm phiền hắn. Hắn cứ tưởng một phần vì hắn không ở kinh thành, một phần vì thái độ lạnh nhạt khi ấy của hắn khiến ả không dám làm gì... Thật không ngờ!
*
- Tam nương? Con làm cái gì đó?
Nhiễm Phi Nhiễm một đường từ nơi của mình chạy đến chỗ phụ thân mẫu thân và tổ phụ, tổ mẫu đang bàn chuyện. Phịch một cái, quỳ rạp xuống.
- Phụ thân! Tam nương không thể gả cho Yến Lạc Tịch Đàm! Tam nương cầu người đi cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh lệnh!
Nhiễm phu nhân tròn mắt nhìn sang phu quân, hai người trao đổi ánh mắt một lượt.
- Tam nương! Con đang không khỏe! Đứng lên đi! - Nhiễm phu nhân xót nữ nhi nên lên tiếng.
- Để cho nó quỳ! - Nhiễm Phi Bình tức giận quát
- Kìa Bình Lang...
- Nàng không cần nói! Tam nương! Con thực nghĩ mình là ngự công chúa? Con thực nghĩ mình là hoàng tộc sao? Con là thần tử! Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung! Chuyện hôn ước xưa nay đều do phụ mẫu định đoạt, nào có chuyên để cho hài tử tự quyết? Nay Hoàng thượng đã hạ chỉ? Con muốn kháng chỉ? Con muốn bất trung?
Nhiễm Phi Nhiễm dập đầu xuống nền gạch, không nói gì, bởi bây giờ nàng không nói được gì. Không lẽ nàng nói rằng tương lai Nhiễm gia sẽ vì hôn sự này mà lụi tắt... Phụ thân nàng tin sao? Nếu là nàng, nàng cũng không tin!
- Bình Lang... Chàng để cho thiếp nói chuyện với Tam nương một chút! - Nhiễm phu nhân đứng dậy lễ phép chào cha mẹ chồng rồi nắm tay dắt Nhiễm Phi Nhiễm đi...
*
- Tam nương... con ở Khai Vân Thành gặp được ý trung nhân rồi sao?
Trong đình nghỉ mắt, Nhiễm Phu nhân cho nô tỳ lui xuống hết, chỉ còn lại mình Phi Nhiễm và Nhiễm phu nhân.
- Nữ nhi... - Nhiễm Phi Nhiễm muốn nói là không có, nhưng thực ra nàng có. Phải, ý trung nhân cảu nàng chính là cái người được Hoàng thượng ban hôn cho đó. Nhưng mà ý trung nhân của nàng chính là không coi nàng là người, nếu đời này nàng lại thành thân cùng hắn, Nhiễm gia sẽ ra sao? Nàng sẽ thế nào...
Nhiễm phu nhân thở dài... Nàng cũng là người từng yêu, đôi mắt đó của nữ nhi, chính là đôi mắt si tình. Nữ nhi ngoan sao lại kế thừa hết cái tính si tình của nàng và phu quân chứ?
*
Phong Túc Phủ
- Khởi bẩm Vương gia, Vương phi! Yến Lạc công tử cầu kiến!
Trong sân là một đôi uyên ương đang luyện kiếm. Tiếng bẩm báo làm đông tác đôi bên dừng lại. Nam tử khó chịu thu kiếm vào bao, nữ tử có hơi xấu hổ nhìn vu vơ.
- Truyền!
Nói xong nam tử cẩn thận dùng khăn chùi lại cái ghế, cẩn thận dìu nương tử mình ngồi vào rồi mới ngồi xuống sát bên cạnh.
- Nàng nói xem đứa cháu này của nàng đột nhiên đến tìm... Hẳn là đã gây họa gì đi?
- Chàng cứ nói bậy! Tịch Nhi rất ngoan!
"Ngoan sao? Chỉ sợ hắn gây chuyện gì động đến bên Hoàng thượng nên mới nhờ ta ra mặt!"
Nam tử cười cười nhún vai rót trà nói thầm trong lòng.
Bên ngoài Yến Lạc Tịch Đàm đã đi đến.
- Tịch Đàm tham kiến Cửu vương gia, Cửu vương phi! Cửu vương gia cát...
- Thôi thôi mệt lắm! Miễn! - Vệ Anh Kỳ vẫy vẫy tay chán ghét thấy rõ
- Mau ngồi! - Yến Lạc Yên Kha ra hiệu cho nô tỳ mang đến chút điểm tâm cho đứa cháu nhỏ của nàng, lại chợt đứa cháu này không thích ăn ngọt nên lại đổi thành trái cây ít ngọt.
Yến Lạc Tịch Đàm tuy gấp gáp nhưng vẫn ngoan ngoãn bồi nàng nói chuyện ăn trái cây một lúc rồi mới đề cập tới vấn đề chính. Tuy nhiên sự gấp gáp đó của Yến Lạc Tịch Đàm không qua được mắt Cửu vương gia.
- Tam di! Thật ra Tịch Nhi muốn nhờ người một việc...
"Đấy! Bắt đầu rồi!" - Cửu vương gia giả vờ uống trà nhưng vẫn trợn mắt nhìn lén.
- Tịch Nhi cứ nói, Tam di làm được liền làm cho con...
Tịch Đàm rành rọt kể lại mọi chuyện cho Yến Lạc Yên Kha. Vệ Anh Kỳ ngồi một bên cười nhếch mép.
"Ra là họa đào hoa!"