• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tú Tú từ từ có cảm giác lại được thì lờ mờ cảm nhận được mình nằm trên một cái giường rất cứng, xung quanh có vẻ rất ẩm mốc. Nàng nghe có tiếng người bước đi trong phòng nhưng cố mở mắt mãi không được. Cho đến khi bứt ra được khỏi cảm giác mộng mị, điều đầu tiên nành làm là sờ lớp dịch dung trên mặt mình. Bởi vì lần trước chỉ vẽ đơn giản nên nước mưa xuống liền bị rửa trôi một phần. Lần này nàng đi xa lại tới nơi có tính nguy hiểm cao thế này nên đã đặc biệt làm một lớp dịch dung chắc chắn hơn. Rất may, mưa gió hôm qua không làm ảnh hưởng gì đến nó, nàng vẫn đang là Đồng Tú Tú, nàng chỉ sợ Tịch Đàm phát hiện ra nàng dịch dung thôi.

- Nương ơi! Tỷ tỷ tỉnh rồi nè! - một tiểu cô nương vừa đẩy cửa bước vào lại chạy ra.

Một lúc sau có một vị đại thẩm xinh đẹp bước vào, cầm trên tay một bát gì đó bốc khói. Phía sau tiểu cô nương lại lon ton chạy theo.

- Tốt quá! Ta có nấu chút cháo, mau ăn đi!

Tú Tú chớp mắt hai cái. Không ngờ quả thật còn có thể tái ngộ. Nàng thật suýt chút nữa kêu lên "Tiểu Cầu!" rồi, suýt nữa quên mất mình bây giờ không phải là An Dương.

- Sao vậy? Ăn không nổi sao? Để đại tỷ đút cho...

- Đa... đa tạ! Chỉ là ta có hơi choáng váng một chút!

Tú Tú cầm lấy chén cháo, ăn một muỗng. Cảm thấy hơi ấm dễ chịu lan ra. Sau đó mới chợt nhớ tới một chuyện.

- Đại tỷ có thể cho ta biết đây là đâu không? Tại sao ta lại ở đây. Còn có... người nào khác không?

Mẹ của Tiểu Cầu hơi chau mày, thở dài một cái dài thật dài rồi lại vừa nói vừa xoa hai cánh tay.

- Đây là Hắc Liêu Trại, muội và phu quân bị trúng bẫy bị đem lên đây. Phu quân của muội không sao, hắn đang giúp muội giặt y phục ngoài kia kìa!

"Phu quân?" "Giặt y phục?"

"Yến Lạc Tịch Đàm định giở trò gì vậy? Tạo một thân phận giả tùy ý nói ta là nha hoàn của hắn cũng được vậy. Hay nói hắn là người hầu của bổn cô nương cũng có sao đâu!... À, không được! Lúc đó y phục hắn và nàng mặc đều là loại của dân thường hay mặc, nếu nói nha hoàn hay người hầu sợ khó ai tin. Nhưng mà nói đại ra là huynh muội gì đó cũng được vậy! Còn nữa, tại sao phải giặt y phục?"

Vừa chửi rủa đến đó. Tú lại cảm giác được một dòng nước nóng từ dưới bụng chảy ra ngoài.

"Không... không thể nào! Vẫn còn sớm lắm mà! Sao quỳ thủy lại tới sớm như vậy được?"

(Y Y: Vì tác giả muốn vậy đó)

"Vậy... cái thứ mà hắn đang giặt...."

Tú Tú bật dậy, xỏ giày vào, định tông ra ngoài.

- Khoan khoan! Đi đâu đó! Mau ăn cho hết cháo! Rồi nghỉ ngơi, không được tùy tiệnbra ngoài đâu!

Mặt Tú Tú đỏ lên, cúi xuống nhìn mặt đất. Tuy bây giờ có lớp dịch dung che đi màu đỏ  máu của gương mặt, nhưng bộ dạng e thẹn không thể nào giấu nổi.

- Ngượng ngùng cái gì! Thiên hạ có được mấy nam nhân tốt như vậy!

"Không phải đâu! Ngượng là chuyện nhỏ! Đắc tội với Tịch Đàm mới là chuyện lớn!"

Vừa nghĩ là làm, nàng lại muốn chạy ra ngoài. Không ngờ cửa mở ra, nam nhân quen thuộc kia bước vào. Hắn trông có vẻ chật vật hơn bình thường nhiều. Trên thân là bộ y phục vải thô còn hơn bộ y phục hôm qua, ống tay áo xắn cao lên để lộ vài đường gân ẩn hiện. Vạt áo hơi mở ra, lộ chút da thịt mịn mượt. Tóc bị búi đơn giản, lại lòa xòa. Ngay cả đôi giày hắn đang mang cũng thật tệ, rách đến độ thấy cả ngón chân. Từ lúc nàng sinh ra và gặp gỡ hắn đến nay, nàng chưa từng nhìn thấy hắn trong bộ dạng như vậy bao giờ. Cho dù là lúc dưới vách núi, lúc hắn ở trong trận pháp trên hồ Vọng Nguyệt hay ở kiếp trước lúc hắn chết đi. Thì trên người hắn lúc nào cũng là y phục thượng hạng, lúc nào hắn cũng mang một vẻ quý nhân khác lạ. Mà giờ phút này đây nàng đối với hắn dường như lại cảm thấy không còn quá sợ hãi, không còn cảm thấy mình là kẻ yếu thế nữa.

Bị nàng nhìn lâu. Yến Lạc Tịch Đàm bị lâm vào tình thế quẫn bách không biết nói gì. Cuối cùng vẫn đứng mãi ở cửa không bước vào.

Nhìn thấy một bên "ngây ngốc đỏ mặt đứng như trời trồng nhìn" và một bên "si mê tham luyến ngồi trên giường ngây ngốc" như vậy. Mẹ của Tiểu Cầu mỉm cười tủm tỉm, nắm tay Tiểu Cầu đi ra. Giao lại bát cháo cho kẻ đang đứng chôn chân ngay cửa.

Lúc đi ra còn quay lại nói:

- Mới tân hôn lại gặp nạn cực khổ như vậy. Ngươi phải chăm sóc nàng cho thật tốt. Còn nữa, ta thấy ngươi còn nhỏ chắc chưa hiểu chuyện nên nhắc nhở một chút. Nàng đang như vậy, mấy ngày này không được "mạnh bạo" nghe chưa!

Lời thì nói với Yến Lạc Tịch Đàm. Nhưng cả phòng ai cũng nghe thấy.

Cánh cửa khép lại. Bên ngoài vọng vào tiếng nói trong trẻo của Tiểu Cầu:

- Nương! Mạnh bạo là gì ạ?

- Mạnh bạo chính là... Phụ thân con và ta "mạnh bạo" xong thì sinh ra con đó!

- Hể? Vậy vài ngày nữa tỷ tỷ khỏe rồi sẽ cùng với ca ca "mạnh bạo", sau đó liền có người chơi với Cầu Cầu rồi!

Tiếng nói nhỏ dần. Bên trong không khí căng cứng.

"Sao lại có thể nói chuyện như vậy với tiểu hài tử chứ!" - cả hai cùng lúc nghĩ thầm.

...

- Đệ muội nên ăn tiếp đi! - Tịch Đàm đưa chén cháo về phía Tú Tú.

- Có thể phiền Tịch huynh đây giải thích cho ta hiểu về mối quan hệ của chúng ta bây giờ không?

- Chuyện này... - Tịch Đàm chấp tay hành đại lễ trước mặt Tú Tú - Đệ muội! Lúc đó được người của Hắc Liêu Trại kéo lên, y phục của đệ muội không chỉnh tề. Trước mặt nhiều nam nhân như vậy... Ta bất đắc dĩ phải mạo phạm... ôm muội lại để che đi. Sao đó là bọn hắn tự hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta. Ta không tiện giải thích được, nên đành thuận theo đó mà nói... Đệ muội! Ủy khuất cho muội rồi!

Nói một hơi dài như vậy, Tú Tú chỉ đáp lại hắn mấy chữ đơn giản: "Không cần áy náy!" Sau đó nàng dửng dưng như việc hắn cùng nàng nhận phu thể là việc sáng nay nành đi chợ mua một bó rau vậy.

Nhưng hắn đâu biết là trong lòng nàng đang cuồn cuộn sóng.

"Lại là phu thê? Tại sao cái loại phu thê hữu danh vô thực này cứ bám lấy ta? Nhưng không sao, chỉ cần có thể cứu Tam Lang, vả lại chuyện này không nhọc nhằn gì cả, chẳng phải đời trước đã quen rồi sao?"

Sau đó Yến Lạc Tịch Đàm đợi nàng ăn xong liền đem chén thu dọn ra ngoài. Nói là sẽ đi quan sát tình hình một chút, đến tối sẽ chính thức bàn chuyện với nàng.

Lúc nàng ôm bụng nằm xuống mới chợt nhận ra vẫn còn chưa nói với hắn là đừng đụng đến y phục của nàng nữa. Nàng sẽ xấu hổ!!!

*

- Ê! Mới tới hả? Tiểu huynh đệ!

Yến Lạc Tịch Đàm quay lại nhìn về phía người đang gọi mình. Thấy một nam tử tinh tráng đang vác mấy bó củi một lúc bỏ xuống.

"Trông người này quen quá!"

- Ta là do ánh dương quang đem tới! - người đó thấp giọng thì thầm. Chỉ người có võ công mới nghe được.

"Dương quang? Hoàng thượng? Người do Hoàng thượng phái tới? Ta cứ tưởng nhiệm vụ này giao cho mỗi mình ta mà thôi?"

- Nghe nói ngươi tên là Lâm Nhị, ngươi là muốn cùng nương tử đi ngao du? Ta biết một cái hồ rất yên tĩnh ở gần đây, nghe nói người ta mò được ở đó một chuỗi ngọc rất đẹp. Ngươi mới tới có biết không?

- Có! Ta có biết! Quả thật phu thê ta muốn tới đó 1 lần. Mà chẳng hay đại ca đây là...

- Ta không phải đại ca gì đâu, ở nhà ta thứ ba. Ngươi cứ gọi ta là Trương Tam! Con người ta rất khảng khái, sau này có chuyện gì cứ nhờ ta giúp! Muốn đi hồ cứ bảo ta! Chỉ cần không rời khỏi Hắc Liêu Trại là được!

- Vậy ta xin đa tạ Trương tam ca!

- Ta còn vài gánh củi chưa chẻ. Lát nữa đến giờ phát cơm lại nói chuyện với ngươi!

- Đi thong thả!

Yến Lạc Tịch Đàm liếc nhìn những người xung quanh đang bận rộn làm việc. Có lẽ không ai để ý đến cuộc nói chuyện trên trời dưới đất kia của hắn và người kia.

"Có lẽ đúng là Nhiễm Phi Khái rồi!"

( Y Y: Hai người này đang chơi chữ tên cỉa đối phương.

Yến Lạc Tịch Đàm viết là  嬿珞寂潭

Yến (嬿) có nghĩa là đẹp. Lạc (珞) là chuỗi ngọc. Tịch (寂) là yên tĩnh. Đàm (潭) là đầm nước.

Chữ Khái (慨) trong tên Nhiễm Phi Khái có nghĩa là hào hiệp khảng khái.)

Thứ sáu, ngày 13 tháng 7 năm 2018

Phong Điệp Y

Y Y: Sắp thi xong rồi nhưng sợ mọi người quên mất Ác nữ tái sinh nên Y Y ngoi lên viết một ít rồi đi ôn thi tiếp nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK