- Tô lão bản! Không ngờ lại gây nhiều phiền toái cho ông đến như vậy!
- Tiểu...Tú! Thật ra mấy tên dưới bếp đang nhớ khả năng bắt gà thần sầu của cô thôi!
- Ahh! Vậy sao? - Tú Tú sờ tay áo cười cười
- Thât ra... - Tô lão bản liếc nhìn động tĩnh xung quanh - Tiểu thư, người nên sớm quay về đi, tiểu nhân sợ người ở bên ngoài gặp phải chuyện gì...
Tú Tú nhìm Tô lão bản. Cảm thấy mới có mấy ngày mà hình như đã già đi không ít. Nàng thật sự gây nhiều rắc rối đến vậy sao?
- Tô lão bản ta thật sự có chuyện cần làm.... À, ông nghĩ xem, bà chủ của Ỷ Hương Lâu có gì đó kỳ quái không? Chúng ta có cần nghe ngóng thêm không?
- Quả thật tiểu nhân cũng có chút khó hiểu. Tiểu nhân sẽ nhắc nhở mọi người chú ý. Vả lại lần trước tiểu thư đi Tư Nhan Sơn gặp qua thổ phỉ tiểu nhân cũng đã có báo cáo lại. Hôm nay nghe được vài bổ khoái nói chỗ Phủ Doãn đại nhân cũng có 1 chồng đơn tố cáo rồi.
- Ta từng giao đấu qua với bọn chúng, võ công không phải loại thường. Chỉ riêng cung thủ đã ngang ngửa với đội Xạ Điệp của thánh thượng rồi. Hơn nữa ngựa của bọn chúng cũng rất khôn ngoan, mà ta nhớ ngựa của bọn chúng trên bờm con nào cũng bị cạo đi một ít lông.... tạo thành một hình như mắt cáo. Ta nghe nói... năm xưa đội thị vệ Ngạo Cuồng của Thái hoàng thái hậu...
Nàng sinh ra lúc Thái hoàng thái hậu đã bị tiêu trừ. Nàng chưa nhìn thấy đội Ngạo Cuồng bao giờ, chỉ nghe qua mấy lời truyền miệng. Cho nên chuyện hệ trọng như vậy nàng không dám nói bừa. Thái hoàng thái hậu không phải là mẫu thân ruột thịt của Thaia thượng hoàng. Bà ta cùng với Thái thượng hoàng ngầm tranh đấu một đời cuối cùng lụi bại. Mẫu tộc của bà ta nghe nói đã bị tận diệt. Nhưng đó chỉ là nghe nói mà thôi.
- Suỵt! - Bỗng dưng Tô lão bản ra hiệu im lặng. Tú Tú cũng nghe được có người đi tới.
- Tú Tú! Bên Ỷ Hương Lâu lại đòi sống đòi chết muốn muội mang đồ qua kìa!
- A! Tới liền!
*
- Thành Hải công tử!
- Tú Tú cô nương!
Tú Tú bước vào gian phòng riêng của Thành Hải, đã thấy hắn ngồi bên cây đàn. Không chơi đàn, nhưng lại nhìn đàn. Bàn tay với những ngón tay thon dài đặc trưng của cầm sư đặt nhẹ lên dây đàn.
- Làm mất nhã hứng của công tử sao?
- Nào có chứ! Cô nương ngồi đi. Tại hạ mời cô nương đến đây thật ra coa chút chuyện muốn hỏi cô nương.
Tú Tú ngồi xuống. Y Bảo đã đem đồ ăn bày ra. Thật ra hôm nay đồ mang đi khá nhiều và nặng. Y Bảo đã đứng đợi trước cửa Duyệt Lai Các để xách đồ cho Tú Tú. Đồng thời Tú Tú cũng hiểu được lần này Phương Triển Nam có chuyện muốn nói riêng với mình. Nàng cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Tú Tú cô nương, thứ này chắc là do cô nương làm rơi! - Thành Hải đưa tới một cái tráp gỗ.
Tú Tú cẩn trọng kéo nó lại gần phía mình rồi mới mở ra.
Haizzz. Nàng đã quên bẵng đi nó.
- Quả là của tiểu nữ, có lẽ rơi trên xe ngựa của Kha Thụy tỷ tỷ thuê hôm nọ! - Tú Tú cảm thấy mình im lặng lâu quá sẽ bị nghi ngờ nên giả vờ mỉm cười nói.
- Là bằng hữu của ta nhặt được. Nhưng ta muốn hỏi cô nương một chuyện. Cô nương có quen ai tên là An Dương không?
Từ lúc mở cái tráp ra nhìn thấy Yến Lạc Bội Ngọc, nàng biết ngay Phương Triển Nam có nghi ngờ mình, bởi vì quan hệ của Triển Nam và Tịch Đàm rất tốt, có thể đã từng nghe Tịch Đàm nói qua. Mà nếu không biết đi chăng nữa thì chỉ cần hai chữ "Yến Lạc" thôi cũng đủ để Triển Nam thắc mắc về thân thế của nàng rồi. Vậy nên trong đầu nàng đã bắt đầu bịa ra một câu chuyện lâm ly bi đát.
Nàng cắn cắn môi, cố làm cho mắt hơi rưng rưng, nói:
- An Dương... An Dương... huynh ấy...
Sau đó nàng lại giả vờ quẹt nước mắt.
- Huynh ấy còn hứa khi trị bệnh cho bá phụ xong liền trở về thành thân với ta. Không ngờ... đã không...
Nàng không nói nữa mà giả vờ bưng mặt khóc. Kỹ năng đóng tuồng của nàng ngày càng tiến bộ rồi.
- Cô nương nói An Dương tiểu đệ... đệ ấy làm sao?
- Lúc ấy nghe nói ngoài đảo có cây thảo dược trị bệnh cho bá phụ liền cùng ngư dân vượt biển để ra đảo. Không ngờ lúc quay về chỉ còn là...
CẠCH!
Âm thanh rơi xuống của phiến quạt làm Tú Tú giật mình. Quét mắt về phía đó. Nàng thấy một bóng người từ từ bước ra.
Nếu nói hắn hóa thành tro nàng cũng nhận ra được thì quả là nói láo. Nhưng hắn quả thật chính là người kiếp này nàng không muốn gặp nhất, tuy không muốn gặp nhất nhưng lại khắc ghi kỹ càng, vừa nhìn đã nhận ra.
Yến Lạc Tịch Đàm bần thần bước tới. Phía sau Yến Thanh Sơn nhặt cây quạt lên.
"Mới có mấy ngày liền gặp lại. Đây không lẽ là lão thiên gia cố ý?"
- Tú Tú cô nương! Cô nói An Dương đã thật sự... chết rồi! - chữ "chết" trên môi Tịch Đàm nghe có độ run nhẹ.
Tú Tú muốn cười. Bởi vì xem ra ơn cứu giúp của An Dương đối với Tịch Đàm vô cùng lớn. Nhiễm Phi Nhiễm cũng từng cứu hắn sao chưa bao giờ thấy hắn quan tâm đến vậy, nàng thật sự buồn cười cho chính mình từng có lúc u mê cho rằng hắn sẽ báo đáp nàng không câu nệ nhảy xuống vực cứu một nam nhân xa lạ là hắn.
Cuối cùng, nàng quay mặt đi.
Tịch Đàm không nhận được đáp án nhưng lại nhìn cái quay đầu của nàng thành lời xác nhận.
Hắn buông thỏng thân mình xuống ghế.
"An Dương! Đệ sao có thể đi như vậy? An Dương anh tuấn võ nghệ cao cường sao có thể chết đi như vậy?"
Tú Tú rũ mi, nhìn thấy biểu tình hụt hẫng đau khổ của hai nam nhân trước mặt có chút không thuận mắt. Lừa gạt Triển Nam để hắn đau buồn như vậy nàng thấy thật có chút ác độc. Nhưng đời này nàng đã quyết không giả thanh An Dương nữa thì thà một đao đứt đoạn, tránh cho hắn tốn công sức tìm kiếm.
Sau đó im lặng rất lâu. Lâu đến nỗi Tú Tú sắp rời đi thì Tịch Đàm như vừa thoát ra khỏi cõi mộng, nói với nàng:
- Tú Tú cô nương, tại hạ là huynh đệ tâm giao với An Dương. Xin hỏi cô nương hài cốt của đệ ấy hiện ở đâu?
"Huynh đệ tâm giao cái con khỉ! Còn nữa, vụ hài cốt nàng chưa nghĩ đến. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi bái tế!!!?"
- Huynh ấy đuối nước chết trên biển. Ngư dân không thể vào đất liền an táng đươc... vì để cho thân xác không thối rữa nên đã hỏa táng huynh ấy rồi! - Đúng vậy, nếu hắn còn muốn bái tế, nàng đem đại hũ tro nào đó ra lừa hắn là được rồi!
*
Chương này vẫn chưa hết nên mọi người đợi Y Y cập nhật thêm sau nhé!