• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Lạc Tịch Đàm ba tháng nay lục tung cả Thành Khải Vân cũng không tìm thấy Lục Tuyết Cơ. Nói đúng hơn là, ngay cả một người họ Lục cũng cũng không có.

Tuyết Cơ vốn là người Thành Khải Vân, sau đó vì đoàn tụ với Nhiễm gia mà mới chuyển đến kinh thành. Nhưng tại sao bây giờ ở đây cả một sợi tóc của nàng hắn không tìm được.

Hắn nhớ là mẫu thân của nàng là biểu muội xa của Nhiễm Phi Bình. Lúc nhỏ bị lưu lạc, mất đi khá nhiều ký ức về thân thế của mình, sau đó thành gia lập thất với Lục Cảnh, sinh ra đại ca nàng và nàng. Sau vì Nhiễm Phi Bình đến đóng quân ở thành Khải Vân tình cờ tương ngộ mới đón cả Lục gia về kinh. Phụ thân của nàng cũng theo Nhiễm Phi Bình làm thuộc hạ, sau vì võ công xuất sắc mà được phong làm tướng quân.

Hắn cảm thấy hình như nàng đã giấu hắn chuyện gì đó. Nếu không, tại sao hắn lại không tìm được nàng! Hắn cũng định hỏi thăm Nhiễm gia nhưng chợt nhớ bây giờ Nhiễm gia vẫn còn tưởng Lục phu nhân đã qua đời rồi.

Không tìm được nàng, hắn cứ bức rức khó chịu không thôi... Hắn rất nhớ nàng, nhớ tới điên cuồng,... hắn vẫn sợ hắn tương ngộ nàng vào thời gian này là chênh lệch so với quá khứ sẽ khiến cho mối quan hệ của nàng và hắn thay đổi theo chiều hướng xấu đi... Nên hắn đã quyết định tìm được nàng sẽ chỉ đứng từ xa âm thầm bảo vệ nàng khỏi móng vuốt của đồ âc phụ Nhiễm Phi Nhiễm kia... Bây giờ một chút tông tích cũng không có...

Nhưng mà hắn cũng yên tâm một phần vì Nhiễm Phi Nhiễm hiện giờ đang ở kinh thành, chắc chắn không thể thương hại gì đến nàng.

...

Hắn chợt nghe tiếng sáo từ xa vang vọng tới.

Hướng về phía xa xa, hắn nhìn thấy sau lớp màn mưa, có một nam tử đang thổi sáo, một khúc nhạc bi thương.

Giữa cơn mưa mùa xuân có mang theo chút khí lành lạnh. Nam tử ngồi trong đình phóng tầm mắt về phía hồ sen, y mặc một bộ trang phục màu xanh lục nhạt nổi bật giữa màu sơn son đỏ của đình nghỉ mát.

Càng nghe, Yến Lạc Tịch Đàm càng cảm vừa hứng thú vừa thấy nhột nhột khó chịu trong lòng... Cứ như là tiếng sáo đó đang lôi hết tâm tư của hắn phơi bày ra ngoài.

Nơi này gọi là Vọng Liên Đài, chính là nơi nam nhân Nhĩ quốc tên là A Từ lúc xưa ngày ngày luôn đứng đợi hồng nhan tri kỷ của hắn là Tiểu Liên. Tiểu Liên kia đã phụ bạc hắn nhưng hắn vẫn si tình chờ đợi nàng, ngày ngày đều đến đây thổi sáo... Cuối cùng người ta đặt tên cho nơi này là Vọng Liên Đài cũng chính là vì vậy. Bức tượng của hắn được một lão nghệ nhân khâm phục tấm chân tình của hắn dựng nên sau khi hắn suy nhược qua đời cũng được đặt ở một trong những đình nghỉ mát nơi này...

Trong đầu Yến Lạc Tịch Đàm có chút thất kinh khi nghĩ đến việc có khi nào hắn đang nhìn thấy hồn ma của A Từ không. Nhưng khi nam tử đó xoay mặt về phía hướng hắn, ý nghĩ đó hoàn toàn biến mất.

Bởi vì dù mưa to làm cản trở thị lực của hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra được gương mặt đó. Gương mặt anh tuấn có chút non nớt. Mày rậm mắt to, môi hồng da trắng. Thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tròng mắt nâu đậm tinh anh.

An Dương công tử!

Người có duyên, quả nhiên sớm gặp lại!

An Dương tiểu công tử này tuy còn nhỏ nhưng lại có khí chất tôn quý mà đa phần các công tử tôn quý khác ở trạc tuổi y không có được. Tuy nhiên lại hào sảng không quá xa cách, gặp một lần liền muốn gặp nữa.

Nhưng mà hôm nay An Dương công tử đúng là nồng đậm ưu sầu.

Khúc nhạc y thổi cứ như con dao cùn từng nhát từng nhát chà đạp hành hạ cõi lòng người nghe. Hắn tử hỏi rốt cuộc An Dương công tử nhìn như mới mười hai mười ba tuổi đó đã trải qua biến cố gì mà có thể thổi ra một khúc buồn đế tê tâm liệt phế như vậy?

...

Khúc nhạc đã hết. Hắn nhìn thấy An Dương công tử thu sáo vào trong ống tay áo. Y tựa tay lên thanh vịn, chống má nhìn lơ đãng. Ánh mắt lia qua một vòng bao quát.

Khi ánh mắt lia sang chổ hắn, có dừng lại đôi chút rồi lại lướt qua.

Nhưng mà hắn, trong giây phút đó cảm giác rất quen thuộc, cứ như từng gặp ở đâu đó...

Là một người nào đó, hắn không tài nào nhớ ra được.

Hắn từng quen An Dương trước đó sao?

Cảm giác thân thuộc đến đáng sợ....

...

- Công tử! Có ô rồi! Chúng ta đi thôi!

- Ừ!

Nhiễm Phi Nhiễm đứng dậy hướng ra ngoài bung ô ra. Trước khi đi nàng còn nhìn lại nam tử đứng bên kia đình một lần nữa... Khoảng cách tuy không ca nhưng nước mưa lất phất làm nàng không nhìn ra được dung mạo của hắn.

Hắn cứ như vậy làm nàng nhớ tới câu chuyện của A Từ và Tiểu Liên...

- Tiểu.... thiếu gia! Chúng ta mau đi thôi!

Hồng Đình đã lướt lên phía trước nàng rồi.

- Ừ! Đi Dạ Quỳnh Lâu thôi!

*

Dạ Quỳnh Lâu

Phượng Nam nhìn dòng người đi lại dưới lầu, ai cũng mang theo ô giấy dầu. Trên ô là những hoa văn đa dạng. Người cứ đi đi lại lại, những chiếc ô đầy màu sắc cứ như vậy như những bông hoa trôi theo dòng nước... Hắn thích nhất chính là những ngày mưa ở trên lầu nhìn ô như vậy....

Từ xa xa hắn nhìn thấy hai chiếc ô màu xanh ngọc bích đang di chuyển chầm chậm tới. Phía dưới chiếc ô phía trước là một người hắn không nhìn rõ được là nam nhân hay nữ nhân. Chỉ thấy dưới cơn mưa đường xá ẩm ướt nước bắn tung tóe mà vạt áo xanh lục của người đó gần như không nhiễm chút bụi đất. Lấp ló dưới vạt áo là đôi ủng gấm màu xanh lục đậm, nhìn thì có vẻ là ủng của nam nhân.

Hai chiếc ô dừng lại trước cửa lớn của Dạ Quỳnh Lâu.

Phượng Nam mỉm cười như có như không.

Chỉ dựa vào vạt áo, đôi ủng và phong thái đó hắn còn tưởng là một vị công tử không nhiễm bụi trần nào... Hóa ra cũng là phường truy lạc tầm hoan!

Bỗng, chiếc ô hơi nghiêng xuống. Người dưới ô chầm chậm ngước lên lầu.

Phượng Nam cảm giác chột dạ, cứ như hắn vừa âm thầm nói xấu người ta xong thì bị người ta nghe hết.

Hắn định quay đầu vào trốn đi nhưng không hiểu sao cả người cứ không chịu nhúc nhích.

Quả thật hắn rất tò mò nam nhân cầm ô đó có hình dáng như thế nào, tròn méo ra sao.

Chỉ một động tác ngước lên thôi mà Phượng Nam cảm giác như cả trăm năm trôi qua rồi vậy. Hắn nuốt nước bọt đến hai lầm mà vẫn chưa nhìn thấy được gương mặt ai kia.

Ừm! Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi. Là một đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, khóe môi nhếch lên trông có đến chín phần giống môi của nử tử. Sống mũi cao thẳng, cánh mũi cũng thanh thoát, càng giống nữ tử. Nhưng mà đôi mắt. Đôi mắt to màu nâu đậm đặt dưới hàng chân mày rậm hình kiếm đó vừa nhìn đã bị hút hồn. Quả thật anh tuấn, thiếu niên anh tuấn. Nhìn có vẻ non nớt nhưng với vẻ anh tuấn đó qua mấy năm nữa không biết giết chết bao nhiêu trái tim thiếu nữ a.

Còn cười với hắn nữa chứ!

Nam nhân chốn phong trần như Phượng Nam lần đầu tiên thấy hai tai mình nóng đỏ lên.

Cũng tại gương mặt quá đỗi yêu nghiệt đó!

*

Nhiễm Phi Nhiễm không biết vì sao trên đỉnh đầu cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng. Nàng do dự từ từ ngước đầu lên. Trên lầu quả có người đang chăm chú nhìn nàng.

Phương Triển Nam!

Quả đúng là Phương Triển Nam!

Nàng quên sao được đôi mắt đặc biệt u sầu đó của hắn, cùng với nốt ruồi phía đuôi chân mày.

Hắn bây giờ, so với lúc lần đầu nàng gặp hắn ở kiếp trước quả thật tốt hơn nhiều. Trên người có da có thịt, gò má hồng hào, cánh môi tươi tắn. Nhìn hắn có khác nào công tử thế gia sống trong nhung lụa!

Bất giác thấy hắn như vậy. Nàng vui đến nổi nụ cười treo mãi trên môi không cách nào tháo xuống được.

18.04.2018

Phong Điệp Y

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK