• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào năm năm trước, tiểu cô nương có ý đồ trộm ngựa bỏ trốn bị A Lạc kéo vào một ngôi đền bỏ hoang, hắn tức giận nhìn cô chằm chằm: "Không được phép giở trò bịp bợm một lần nữa, nếu còn tái diễn, lão tử có cách làm cho cô nương khó coi hơn đấy!"

“Nhưng vết thương của người kia nhất định phải dùng thuốc để cầm máu, nếu không thương thích trên da thịt sẽ trở nên nặng hơn!” Tiểu cô nương tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt dữ tợn của A Lạc.

“Thế nhưng cô nương cũng không được phép ra ngoài tìm thảo dược, ai biết được cô nương sẽ nhân cơ hội tháo chạy lần nữa.” A Lạc liếc nhìn A Diệu đang nằm sấp, vết thương trên thắt lưng cậu ấy vẫn còn đang rỉ máu thấm ướt toàn bộ y phục màu lam của tiểu cô nương. A Lạc suy nghĩ một chút: “Nói cho ta biết cô nương cần dược liệu gì, tự ta sẽ đi vào thành hốt thuốc về.”

Thuốc đông y được bào chế sẵn dù sao vẫn hữu nghiệm hơn là đi hái các loại thảo dược. Tiểu cô nương nhìn chung quanh và tìm được chiếc lư hương đã vỡ bám đầy bụi, trong lư hương vẫn còn rất nhiều tro hương. Tiểu cô nương mở túi nước, đổ nước vừa lấy vào lư rồi dùng cành cây khuấy tro để tạo thành mực tạm thời, sau đó tiểu cô nương bóc một câu đối rách và viết lên mặt sau câu đối ấy, sau khi viết xong cô đưa cho A Lạc: “Đây đều là thuốc bổ máu, ngươi mang cái này đến hiệu thuốc để lấy thuốc về.”

A Lạc nhận lấy, cố gắng nhận ra những dòng chữ trên đó: "Năm cái gì ba bảy..."

Tiểu cô nương sửa chửa lại cho hắn: "Là năm đồng tam thất."

A Lạc chỉ nhận ra được vài chữ nên đưa đơn thuốc cho A Diệu xem: “Đệ xem thử đi.”

A Diệu lúng túng cầm lấy đơn thuốc, giọng nói yếu ớt: “Ta không biết rõ mấy chữ này.”

A Lạc trừng mắt nói: “Vẫn nên xem đi. Ngộ nhỡ tiểu nha đầu này muốn giở chút mánh khóe và những chữ viết trên đây không phải đơn thuốc thì sao?” Nha đầu này rất quỷ quyệt, vừa mới nãy nếu hắn không thành thạo trong việc huấn luyện ngựa thì xém chút nữa cô nương ấy đã cưỡi ngựa bỏ trốn rồi.

Tiểu cô nương ‘hừ’ một tiếng: “Ngươi đừng có lấy bụng tiểu nhân mà đi đo lòng quân tử.”

A Diệu nhọc nhằn nhìn những dòng chữ trên tờ giấy bị rách, cậu khẽ đọc: "Cái gì mà một thổ ngư trùng, cái gì mà ba thếp giấy, hai cổ nguyệt kế là cái gì..."

Biểu cảm trên khuôn mặt tiểu cô nương biến hóa vô cùng phong phú và cố gắng hết sức để kìm chế nhưng ngay sau đó tiểu cô nương liền đứng lên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Quả thật, A Diệu biết nhiều từ hơn A Lạc, song hắn cũng chỉ biết được một nửa mà thôi.

Những dòng chữ trên tờ giấy là: “Một đồng gián đất, ba đồng phục linh, hai đồng cây diên hồ sách, một đồng bạch hoa, hai đồng đương quy.”

Cả hai người đều nhận ra rằng chắc chắn bọn họ đã đọc sai. A Diệu không đọc tiếp nữa, còn A Lạc thì bực bội trừng mắt nhìn tiểu cô nương. Hắn muốn bắt giam nha đầu này chỉ vì vài con chữ đó, biết đọc biết viết thì có gì hay ho mà cười như thế? Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của tiểu cô nương, hắn ngay lập tức quên sạch những lời nói hung hăng vừa định thốt ra khỏi miệng. Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương này cười kể từ khi bị bọn họ bắt làm tù binh, tiếng cười và nước mắt của tiểu cô nương tựa như dòng suối trong mát, thấm đượm cả tim gan hắn. Nụ cười tươi tắn rạng rỡ ấy đã cuốn đi bao căng thẳng, gò bó trước đây của bọn họ.

Đây là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy trong suốt mười sáu năm qua. Vào khoảnh khắc đó, bỗng nhiên A Lạc cảm thấy hắn nguyện ý cùng A Diệu tiếp tục độc thoại với những con chữ ấy, chỉ cần tiểu cô nương có thể tiếp tục cười như thế......



*****

Hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà đen ngòm, có chút ngẩn ngơ. Lúc này đây hắn rất nhớ nàng ấy, chỉ trong phút chốc hắn đã lồng ghép nụ cười của Dương Yên cùng với nụ cười của Dương Hiến Dung mà hắn đã trông thấy hôm nay.

Có tiếng thở đều đặn truyền đến, là A Diệu đã ngủ say. Còn trên chiếc giường khác, chàng trai A Lạc đang cố lắc đầu nguầy nguậy nhằm xóa sạch dáng vẻ tươi cười của Dương Hiến Dung, hắn chỉ muốn chừa lại nét cười của Dương Yên. Đó là tiểu cô nương mà hắn nên nghĩ đến, hắn phải tìm được nàng ấy và làm tròn lời hứa của năm năm trước.

Sáng hôm sau, Dương Hiến Dung nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt của A Lạc: “Ngươi bị sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon giấc à?”

A Lạc ngáp một cái, tinh thần hắn có chút không tốt: “Vì cả đêm qua ta phải bắt muỗi cho công tử.”

Dương Hiến Dung giật mình nhìn hai người nam nhân cao lớn này, một người thì vạm vỡ cường tráng, còn một người thì phong lưu tiêu sái. Hai người này mà đứng cạnh nhau, ừm, thật là có chút……, nàng có chút khó nói: “Hai người……ngủ chung một phòng?”

Không nghe thấy A Lạc nói gì, nhưng khi nhìn sang A Diệu lại thấy chàng có hơi quẫn bách, chàng vội vàng thanh minh: “Gian phòng của A Lạc bị dột, mấy ngày nay người ta đang tu sửa lại. Huynh ấy chỉ ở tạm với ta thôi, tối mai sẽ tự về phòng mình ngủ.”

Dương Hiến Dung chỉ ‘Ồ’ lên một tiếng rồi nàng quay trở về việc chính, nàng nói rõ những dự tính cho mai này: “Ta đã suy nghĩ rồi, khi chúng ta kết giao với giới sĩ tộc kiểu như vậy, sẽ rất khó có thể nhìn thấy phía sau nơi ở của những nữ nhân trong gia quyến. Chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó tốt hơn để lọt vào vòng vây của những nữ nhân đó.

Hôm qua lăn lộn nguyên một ngày, ngoại trừ mở mang hiểu biết về giới quý tộc sa đọa thối rửa đó thì hầu như bọn họ không trông thấy vị kế thê thường dân của Vương Khải.

A Diệu khó xử nói: “Ta là đại nam nhân, làm sao có thể trà trộn vào sảnh sau được đây?”

Dương Hiến Dung lấy từ trong tay áo ra một thiếp mời mạ vàng, tấm thiếp này được dùng từ ‘giấy Tả Bá’ để làm thành giấy viết thư ngũ sắc. Mặc dù giấy đã có từ thời nhà Hán, nhưng vì nó quá thô ráp sần sùi, vả lại còn không được lan truyền rộng rãi nên hầu như các công văn, thư từ vẫn được viết trên những thẻ tre kềnh càng nặng nề hay là những bút hiệu đắt tiền. Vào cuối thời Đông Hán, có một vị họ Tả đã cải tiến ra cách thức làm giấy và ông đã cho ra đời những loại giấy trắng tinh, nhẵn mịn lại còn mềm mại với màu sắc sáng ngời và chất lượng giấy thì quá tuyệt, mọi người đều gọi là ‘giấy Tả Bá’. Loại giấy này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Lạc Dương trở thành nơi làm ra giấy này. Người nào có thể dùng ‘giấy tả Bá’ để làm giấy viết thư ngũ sắc thì đích thực là một quý tộc có máu mặt, vì đây là giấy viết thư thuộc loại hảo hạng nhất.

"Vài ngày nữa là đại thọ lần thứ bốn mươi của Vương phi Triệu Vương Tư Mã Luân. Các phu nhân và tiểu thư quý tộc ở thành Lạc Dương sẽ đến đó. Chúng ta cũng đi xem, như vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc đi viếng thăm từng nhà."

A Diệu bừng tỉnh, chàng cũng lấy ra một tấm thiếp mời giống y hệt: "Chẳng trách ta cũng mới nhận được cái này vào sáng nay."

Dương Hiến Dung gật đầu: "Ngày hôm qua, ở nhà Vương Khải, huynh đã qua cửa ải trót lọt rồi. Giờ đây, các đại gia tộc đều nhận ra thân phận của huynh, vậy nên huynh nhất định sẽ nhận được lời mời." Nàng nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu, "Nhưng mà, dù huynh có đi đến đó thì giữa nam và nữ cũng sẽ phân chia chỗ ngồi riêng biệt, những người nữ trong gia quyến chỉ được ở sảnh sau mà thôi, chẳng lẽ huynh có thể lao tới đó để xác định từng người một ư?"

“Vậy ta cần phải làm gì?”

Dương Hiến Dung nhìn A Diệu và cười ranh mãnh: “Ta có cách.”

Ngày hôm sau, nàng lại mang theo một cái bọc khác khi đến phủ nhà họ Liễu. Nàng lấy từng thứ một trong cái bọc ấy ra và đặt chúng lên trên chiếc bàn dài, vẫn là những lọ trang điểm và vài bộ y phục.

Trong chớp mắt A Diệu đã quay bước ra ngoài: "Ta đã nói rồi, có đánh chết ta cũng không tô son trát phấn giống những tên sĩ tộc đó."

Khi đến nhà Vương Khải chàng nhất quyết không tô son điểm phấn, thế nên chàng đã bị những tên sĩ tộc đó chế nhạo cười cợt sau lưng, bọn họ nói chàng là tên nhà quê đến từ Hà Đông, cho dù chàng nghe thấy nhưng vẫn không hề để tâm.

A Lạc nhanh tay nhanh mắt ngăn A Diệu lại, hắn nén cơn bực, mỉm cười khuyên nhủ: "Đừng nóng mà, trước tiên đệ nên nghe xem Dương tiểu thư nói thế nào đã."

"Không phải ta bảo huynh bắt chước những tên sĩ tộc đó, mà là......" Dương Hiến Dung ngắm nhìn A Diệu từ trên xuống dưới, đặc biệt là ngũ quan anh tuấn kiệt xuất kia, trong đầu nàng bắt đầu phác họa.

Ánh nhìn thẳng thắn của nàng khiến A Diệu có phần ngại ngùng, mang tai chàng dần nóng lên. Nàng ấy có biết rằng, nữ nhân mà nhìn nam nhân như thế là quá dạn dĩ không? Nhìn thấy tách trà trên bàn, chàng vội bưng lên uống coi như không có việc gì xảy ra.

Cuối cùng, Dương Hiến Dung cũng kết thúc nghề của mình, sau một lúc nàng nghiêm túc gật đầu: "Này, có thể bắt tay vào làm rồi."

"Rốt cuộc là làm cái gì?" A Diệu thực sự không rõ trong hồ lô của nàng ấy có bán những vị thuốc nào.



Dương Hiến Dung cười với chàng một cách bí ẩn: "Sẽ đem huynh hóa trang thành nữ nhân."

A Diệu chưa kịp nuốt xuống ngụm trà vừa uống thì đã phun thẳng vào mặt A Lạc. A Lạc sững người, trên mặt hắn toàn là nước, trong chớp mắt hắn không biết phải xử trí thế nào. Một lúc sau, trong gian phòng vang lên tiếng gào rú thảm thương cùng với đó là tiếng cười sảng khoái của người thiếu nữ.

A Diệu mặc bộ y phục do Dương Hiến Dung mang đến, chàng bị A Lạc thúc ép bước ra ngoài với vẻ ngượng nghịu trên mặt. Bộ y phục này vốn là của Xuân Nhi, nhưng Dương Hiến Dung đã bảo Xuân Nhi chỉnh sửa lại suốt đêm, may dài ra và rộng ra hơn rất nhiều. Việc may vá của Xuân Nhi khá nhất ở thành Lạc Dương này, dựa vào việc nhớ rõ dáng người của Liễu công tử, muội ấy đã sửa đổi y phục rất vừa vặn với vóc người của chàng. Chỉ là, vẻ mặt không tình nguyện của Liễu công tử thật sự rất buồn cười, thậm chí trông chàng còn khó chịu hơn khi mặc cái áo dài rộng kia.

A Lạc hộ tống A Diệu ngồi xuống trước bàn dài, hắn dùng tay làm ra vẻ rất cung kính ‘mời’ A Diệu: “Ta không biết trang điểm nên chỉ có thể làm phiền Dương tiểu thư.”

A Diệu đá A Lạc một phát, A Lạc linh hoạt né tránh, hắn nháy mắt với Dương Hiến Dung: “Ta đi lấy một số thứ.” Vừa mới nói xong, hắn liền lách mình rời khỏi phòng. Với cơ hội tốt như vậy, nếu như hắn không rời đi mà còn ở lại chen ngang, hắn nhất định sẽ bị Cổ Li chẻ làm đôi.

Dương Hiến Dung muốn gọi A Lạc dừng lại, nhưng không ngờ hắn chạy còn nhanh hơn khỉ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu. Giờ đây, trong gian phòng chỉ còn lại đơn độc một nam một nữ, Dương Hiến Dung trộm nhìn A Diệu ở phía đối diện. Lúc này, A Diệu đã ngoan ngoãn ngồi xuống, chàng ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, biểu hiện như sắp chết đến nơi, hoàn toàn phó mặc cho nàng tùy ý xâu xé.

Dương Hiến Dung bắt đầu thoa phấn nền lên mặt A Diệu. Ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ hàng mi đang run rẩy của chàng. Trước đây nàng chưa bao giờ để ý, hóa ra lông mi của nam nhân lại có thể dài và đẹp đến vậy. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng từng đường nét trên khuôn mặt chàng, khuôn mặt rất điển trai và đầy khí phách. Chàng cứ ngồi yên lặng như thế, tựa như vị công tử thanh liêm cao quý trong những bức họa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt.

Dương Hiến Dung không khỏi ngây người, nàng vô tình trượt tay nên chạm phải làn da ấm áp trên gương mặt chàng. A Diệu vô thức nghiêng đầu, chàng lập tức mở hai mắt, cảnh giác nhìn nàng.

Dương Hiến Dung ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, ta vô tình trượt tay một chút.”

A Diệu ổn định lại hơi thở, chàng tiếp tục nhắm mắt lại và cố làm dịu giọng: “Chỉ là, ta không quen lắm……” Chàng ngừng lại, thấp giọng nói: “Ngoại trừ muội muội của ta, không có người nữ nào khác chạm vào ta như thế này...…”

A Diệu nhắm mắt được một lúc nhưng không nghe thấy động tĩnh gì. Chàng khó hiểu mở mắt nhìn Dương Hiến Dung thì trông thấy đôi mắt linh động của nàng đang ở cách chàng rất gần, trên tay nàng đang cầm một cây chì kẻ lông mày, dường như nàng đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Hai người lại nhìn nhau, trong không gian lại có tia lửa lóe lên.

A Diệu đột ngột đứng lên, chàng nói năng lộn xộn: "Ừm, nước, ta muốn uống chút nước."

Bởi vì A Diệu sải bước đi quá nhanh nên túi gấm đã tuột khỏi tay áo chàng, rơi xuống dưới chân Hiến Dung. Nàng muốn nhặt nó lên, nhưng A Diệu đã vượt lên trước một bước, chàng nhanh chóng nhặt nó lên và bỏ vào trong ngực áo.

Nhìn thấy chàng uống từng ngụm nước lớn, Dương Hiến Dung có phần nghi hoặc.

Cùng lúc đó A Lạc đẩy cửa đi vào, trong tay hắn cầm hai bánh màn thầu hấp, hắn nhếch mép cười với A Diệu: “Đến đây, đến đây nào, đây là đạo cụ không thể thiếu được, để ta đi tìm dây thừng giúp đệ quấn lại.”

Dương Hiến Dung lập tức hiểu ra dụng ý khi dùng bánh màn thầu, nàng không khỏi đỏ mặt. Còn A Diệu thì giận run cả người, chàng cầm hộp trà trong tay ném về phía A Lạc, nhưng A Lạc đã linh hoạt bắt được.

“Huynh cười cái gì? Đừng tưởng rằng không ai biết chuyện của huynh." A Diệu quay đầu về phía Dương Hiến Dung, chàng vạch trần nội tình của A Lạc: “Trước đây huynh ấy cũng giả nữ, xấu hơn ta bây giờ nhiều.”

Dương Hiến Dung ngạc nhiên: “Thật sao?”

A Lạc vội vàng nhét màn thầu vào miệng A Diệu: “Này, chuyện xưa đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, sao giờ này còn nhắc tới?"

A Diệu lấy màn thầu ra khỏi miệng, chàng rất vui khi nhớ lại cách A Lạc giả nữ.

*****

☆Chú thích:

Gián đất





Phục linh



Cây diên hồ sách



Bạch hoa



Đương quy



- Tả Bá (165 --- 226), là người Đông Lai, Sơn Đông (nay là Lai Châu, Yên Đài thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc). Vào thời Hán Linh Đế, một nhà thư pháp kiêm thợ làm giấy Tả Bá đã xuất hiện, ông đã từng sản xuất ra loại "giấy Tả Bá" tốt nhất lúc bấy giờ.

*****

☆Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:

• Wattpad: @NhuocVu1911

• Wordpress: (Ai muốn đọc thì inbox hoặc để lại email, mình sẽ gửi địa chỉ Wordpress)

* Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK