Vào ngày hôm ấy của năm năm trước, tiểu cô nương viết xong xuôi toa thuốc và bảo A Lạc nhất định phải mạo hiểm đi vào thành để mua thuốc về. Tiểu cô nương biết rõ trên người bọn họ không có tiền, liền rút cây trâm trên đầu đưa cho A Lạc, nói rằng: "Ngươi dùng vật này mà đổi lấy thuốc."
A Diệu đang nằm trên đống rơm rạ lắc đầu yếu ớt nói: "Không được, A Lạc huynh đừng đi. Chúng ta đang bị truy nã khắp nơi trong thành, nếu cứ đi như vậy thì quá nguy hiểm."
A Lạc cầm lấy toa thuốc, hắn chần chừ một lúc, cô nương ấy nhìn vết thương đang chảy máu của A Diệu, lo lắng thúc giục: "Nếu không có thuốc cầm máu, hắn sẽ chết đấy."
A Lạc suy nghĩ một chút rồi nhìn sang tiểu cô nương. Tuy cổ của hắn đang dần đỏ bừng lên, thế nhưng khẩu khí thì lại đầy sự tà ác: "Mau cởi y phục của cô nương ra!"
Tiểu cô nương nghe thấy thế liền hoảng sợ, vừa thẹn vừa giận, lập tức thu mình lại trốn tránh. A Diệu khó hiểu nhìn A Lạc hỏi: "Huynh muốn làm gì thế hả?"
May là A Lạc chỉ cần áo khoác của cô nương ấy. Tiểu cô nương đành phải nấp sau trụ cột và ném bộ y phục đã cởi ra cho hắn. Bây giờ trên người cô là bộ y phục màu trắng mặc lót bên trong, cô ngồi ôm lấy đầu gối trốn phía sau trụ cột. May mắn thay thời tiết đang gần cuối xuân nên cô đã mặc thêm lớp y phục bên dưới chiếc áo ngoài của mình. Chứ nếu như là giữa mùa hạ, có đánh chết cô cũng không bao giờ cởi y phục trên người mình.
Tiểu cô nương thò đầu ra từ sau trụ cột trong sự xấu hổ và bối rối khi thấy A Lạc đang chật vật mặc y phục của mình. Vóc người tiểu cô nương không lớn, thế nên bộ y phục này trở nên quá nhỏ so với A Lạc. A Lạc có phần nổi cáu, hắn dứt khoát xé toạc hết những chỗ nào không nhét vào được. Một bộ y phục đẹp đẽ và mang đậm sự giàu sang như vậy, thế mà bị hắn mặc trên người y như tên ăn mày với những lỗ thủng và vết rách khắp nơi. Hắn lấy tay chải lại tóc để làm gọn gàng mái tóc rối bù của mình rồi dùng khăn che mặt của tiểu cô nương đội lên đầu, hóa thân thành cô thôn nữ ăn xin. May là mặt mũi, tay chân đã được hắn tẩy rửa sạch sẽ bên dòng suối, thế nhưng nếu hắn bước ra ngoài với dáng vẻ này cũng có thể sẽ dọa mọi người một phen sợ hãi.
A Diệu nín cười nói: “Huynh nhớ cẩn thận.”
A Lạc gật đầu, hắn đang định mang toa thuốc ra ngoài thì vừa nghĩ đến điều gì đó, nên liền lấy ngón tay chấm vào vết máu trên quần áo A Diệu rồi bôi lên môi. Những vết máu ấy không còn tươi nữa, A Lạc thoa lên môi mình cũng không đều, thế nên khi nhìn hình ảnh ấy trông hắn thật giống cô thôn nữ dũng mãnh với cái miệng rộng dữ tợn. Hắn sải bước ra ngoài đầy uy lực mạnh mẽ, nam nhân mà trông thấy hắn chắc chắn toàn thân sẽ chấn động sởn cả gai ốc.
A Diệu không nhịn được cười nên đã động đến vết thương, cậu đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tiểu cô nương đang ẩn nấp cũng không nén được cười. A Lạc vươn nắm đấm về phía tiểu cô nương, hung hăng uy hiếp: "Cô nương nên ngoan ngoãn ở đây, không được phép bỏ trốn."
Tiểu cô nương lúng túng co người lại sau cột nhà, thì thào nói: “Hiện giờ ta như thế này thì làm sao bỏ trốn được?”
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, A Diệu chợt mỉm cười. A Lạc cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn cầm một màn thầu khác cho vào miệng, nhưng lần này A Diệu không cho hắn đạt được ý muốn. Dương Hiến Dung nhìn hai người trêu đùa nhau trong phòng và hỏi A Lạc: “Tại sao ngươi lại giả làm nữ nhân?”
A Lạc dừng lại và trợn tròn mắt nói: “Thôn làng bọn ta có thờ Thần tài nên cần mười đôi đồng nam đồng nữ, vừa vặn đang thiếu một cô bé nên tại hạ đã đảm đương việc đóng giả này.”
Dương Hiến Dung “Ồ” lên một tiếng, rồi bảo hai người nam to lớn kia đừng đùa nghịch nữa, vẫn còn chuyện quan trọng cần phải bàn: “Ta sẽ nói rằng nữ tì thân cận của ta là Xuân Nhi phát bệnh, huynh là người mới đến, gọi là Minh Nhi, vì vóc người của huynh cao lớn nên huynh cứ nói mình là người Hung Nô nhé.”
Lúc bấy giờ, người Hán thường cướp bóc các dân tộc thiểu số ở biên giới phía bắc, trong thành Lạc Dương có rất nhiều nô lệ ngoại bang, đặc biệt là trong các gia đình quý tộc, những người nô lệ ngoại bang này thường không biết mưu mô tính toán, vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa có nhiều sức khỏe. Do đó, A Diệu đã dẫn A Lạc theo cùng, từ tướng mạo cho thấy hắn rõ ràng là người ngoại bang, mỗi ngày bọn họ lê la tán dóc giữa các quý tộc vậy mà mọi người không có bất kỳ ánh nhìn khác thường nào, chắc chắn là những người đó không hề kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này.
Khi nói về người ngoại tộc bất luận là nam hay nữ, họ đều cao hơn người Hán, da dẻ thì thô ráp sần sùi. Mặc dù A Diệu có hơi cao so với dáng dấp của nữ giới, thế nhưng đối với một thiếu nữ ngoại tộc mà có chiều cao như vậy cũng không có gì lạ. Vả lại, các đường nét trên khuôn mặt của huynh ấy đã được Dương Hiến Dung biến đổi để che đậy bớt khí chất nam giới và thêm vào đó là dáng vẻ dịu dàng mềm mại của nữ giới. Nếu nhìn không kỹ, có thể sẽ không nhận ra sự giả mạo này.
Dương Hiến Dung khá hài lòng với tay nghề hóa trang của mình, đây là lần đầu tiên nàng thử hóa trang cho một người không phải mình. Nhưng nàng không hề để ý rằng, khi nàng nhắc đến người Hung Nô, ánh mắt đen láy của A Diệu đã lóe lên tia sáng khó nắm bắt.
Trong số hoàng tộc Tư Mã ở thành Lạc Dương, kể ra Triệu Vương Tư Mã Luân có vai vế cao nhất. Ông là thế tử út của Tư Mã Ý, là thúc phụ của tiên đế Tư Mã Viêm, vị Hoàng đế ngốc nghếch hiện nay là Tư Mã Trung khi nhìn thấy ông cũng phải thành thật gọi ông một tiếng thúc tổ. Cùng vai vế với gia tộc Tư Mã, vốn dĩ vẫn còn thừa lại một Nhữ Nam Vương Tư Mã Lượng, người này là biểu ca của Tư Mã Luân. Tuy nhiên, khi vị Hoàng đế ngốc nghếch kia lên nắm quyền, Tư Mã Lượng đã không mấy hài lòng khi Hoàng hậu Giả Nam Phong can thiệp quá sâu vào việc triều chính. Lấy danh nghĩa của vị Hoàng đế đần độn, Giả Nam Phong đã ra lệnh cho biểu đệ của Hoàng đế là Sở Vương Tư Mã Vĩ giết chết Tư Mã Lượng. Sau đó, Giả Nam Phong trở mặt không thừa nhận, nói rằng Tư Mã Vĩ đã tự ý giết người rồi quay đầu lại thủ tiêu ngay lập tức vị Vương trẻ tuổi Tư Mã Vĩ.
Đây là câu chuyện mà đời sau gọi là “Loạn Bát Vương” trong đó hai vị Vương tử này bị giết chết đầu tiên.
Sau khi mất đi biểu ca, Triệu Vương Tư Mã Luân cảm thấy rằng dù vai vế có cao đến đâu cũng không thể nào ngăn cản được sự chuyên quyền độc đoán của Giả Nam Phong, ông liền dứt khoát lấy lý do tuổi tác đã cao và không còn muốn quan tâm đến việc triều chính nữa. Giả Nam Phong theo dõi ông ta mấy năm, phát hiện ra ông già ngày nào cũng chơi đùa với cháu mình, có vẻ như ông ta thực sự không còn hứng thú với chính sự. Cộng với việc phải dồn toàn lực đối phó với Thái tử Tư Mã Duật do Tạ Cửu sinh ra, vậy nên Giả Hoàng hậu không còn chú ý đến vị thúc tổ có vai vế cao nhất đang còn sống kia. Thậm chí ngay cả khách khứa đến tham dự đại yến do Tư Mã Luân tổ chức để mừng sinh thần kế thê Tần thị được bốn mươi tuổi, thì Giả hậu cũng chẳng còn muốn cử người đến nghe ngóng nữa.
Trái lại điều này làm cho phủ Triệu Vương nơm nớp lo sợ mấy năm nay được một ngày náo nhiệt vui vẻ.
Dương Hiến Dung cài trên tóc chiếc trâm hình răng sói của A Diệu, nàng đang đi dạo trong hoa viên của phủ Triệu Vương. Dường như từng bước chân của nàng luôn được đo đạc chuẩn xác, vạt váy chỉ hơi đong đưa một chút, từng cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều giống như một tiểu thư quyền quý. A Diệu ăn mặc như một tỳ nữ và đi theo Hiến Dung với chiếc hộp gấm trên tay. Trước đó chàng đã trải qua việc tập luyện do Hiến Dung chỉ dẫn, phải bước từng bước nhỏ có dáng dấp và đầu phải cúi thấp.
Dương Hiến Dung trộm nhìn chàng, trông chàng không có chút sơ hở, trái tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng trở về vị trí, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Nàng không nghĩ đến Liễu công tử lại thông minh như vậy, nàng đã dạy nhiều lễ nghi phép tắc cho chàng chỉ trong một lần, thế mà chàng lại ghi nhớ hết và làm theo. Sau khi bước vào phủ Triệu Vương, chàng đi theo nàng từng bước từng bước mà không hỏi một lời nào, cũng không dòm ngó lung tung, quả thật việc làm của chàng khiến cho Hiến Dung giảm bớt đi phần nào sự lo lắng.
Phía trước xuất hiện một dải hòn non bộ trùng điệp trông rất đẹp mắt, một số quý phu nhân đang ngồi nghỉ chân trong đình viện được bao quanh bởi những tảng đá Thái Hồ. Dương Hiến Dung dừng lại và kéo A Diệu ra sau hòn non bộ.
Có một cái lỗ trên non bộ có thể nhìn về phía đình viện, nàng kéo A Diệu đến chỗ này, chỉ vào những nữ nhân đang ngồi trong đình và nhẹ nhàng giới thiệu: “Ngồi ở vị trí chính giữa kia chính là Triệu Vương phi, bên trái là phu nhân của đại Tư Mã Thạch Sùng, tiếp nữa là phu nhân của Thượng thư Vương Diễn, nghiêng về bên phải là phu nhân của Tư Đồ Hà Thiệu. Sau lưng bọn họ là những thiên kim tiểu thư chưa xuất giá của các phủ. Những vị phu nhân ở tuổi này đều đáp ứng đủ điều kiện của chúng ta, thế nhưng bọn họ đều thuộc con nhà danh giá, không phải dân thường.” Nàng suy nghĩ một lúc và cảm thấy phạm vi tìm kiếm có thể được mở rộng hơn nữa. “Thật khó để đảm bảo mẫu thân của huynh có thể đã tự mình giả mạo danh tính. Vì vậy, những phu nhân quý tộc này cũng có thể là mục tiêu của chúng ta.”
Ngay cả Liễu Quang Minh cũng có thể giả làm công tử thế gia thì mẫu thân huynh ấy cũng có khả năng lắm chứ!
Từ nãy đến giờ A Diệu không hề chú ý đến những vị phu nhân đó. Không gian bên trong hòn non bộ hẹp đến mức chàng phải đến gần Hiến Dung, hương thơm của nàng tràn ngập cả khứu giác chàng.
Hôm nay Dương Hiến Dung mặc y phục trông rất trang trọng, với váy xếp nếp với hoa văn hình bướm vàng, bên thắt lưng đeo mảnh ngọc bội kêu lách cách, trên tóc mai nàng cài một đóa mẫu đơn càng làm nổi bật màu tóc đen như mực của nàng. Chỉ là trâm cài hình răng sói trên bím tóc trông quá lạ lùng và không hài hòa với cách ăn vận trang trọng của nàng ấy.
Chàng chưa bao giờ nhìn thấy Dương Hiến Dung mặc trang phục lộng lẫy như thế, trước kia nàng ấy đều mặc những trang phục nhẹ nhàng trang nhã, xinh xắn như hoa sen. Nhưng không ngờ, hôm nay nàng ấy lại diện trang phục đẹp tuyệt vời đến mức không thua gì Cổ Li. Không đúng, tuy rằng Cổ Li xinh đẹp nhưng nàng ta lại thiếu đi khí chất và tài năng như Hiến Dung, vì nàng đã đọc nhiều kinh thi từ khi còn nhỏ, đó là nét duyên dáng và thú vị của Hiến Dung mà Cổ Li không thể trau dồi cả đời.
A Diệu ngập ngừng hỏi: “Vậy thì... mẫu thân của cô nương thì sao? Bà ấy có ở đây không?”
Dương Hiến Dung lắc đầu: “Mẫu thân của ta đã nhiều năm rồi không ra ngoài, hết thảy các cuộc tới lui thăm viếng đều do ta đứng ra đại diện.”
A Diệu nhìn Hiến Dung, nhưng không lên tiếng, đây là câu trả lời đúng như mong đợi của chàng.
Mỗi ngày Dương Hiến Dung đều rời khỏi nhà và Dương Huyền Chi cũng không bao giờ xét hỏi, bởi vì ông đã giao hết mọi việc sau nhà cho trưởng nữ, ví dụ như đến tham gia những buổi tiệc thân mật nào đó. Có rất nhiều bữa tiệc như vậy trong giới quý tộc. Những nữ nhân này một khi cảm thấy nhàn rỗi và buồn chán, nếu thích họ sẽ gọi những bằng hữu hoặc những người danh giá đến nhà để hàn huyên tán gẫu với nhau. Ngay cả khi họ không có sinh thần hay là lý do gì đó, thì họ vẫn có thể làm một buổi ngâm thơ hoặc dạo chơi ngắm hoa. Chỉ cần Dương Hiến Dung sẵn lòng, nàng có thể nhận được ít nhất bảy trăm ba mươi thiếp mời trong ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Thế nên, Dương Hiến Dung có thể giúp Liễu công tử tìm mẫu thân một cách tự do như vậy, thứ nhất là vì nàng không bị phụ mẫu và bậc bề trên quản thúc và một lý do quan trọng nữa là vì Hiến Dung cảm thấy, việc này thú vị hơn nhiều so với việc nàng tham dự vào những buổi ngâm thơ giả vờ giả vịt khóc gió than mưa kia.
Dương Hiến Dung dự định bước ra ngoài, nàng dặn dò A Diệu: “Khi ta đến gặp những vị phu nhân này, huynh phải lén quan sát xem ai sẽ phản ứng kỳ lạ với cây trâm cài tóc này nhé.”
Thẩm Cẩm Tú không có mặt ở nơi này, nên đương nhiên sẽ không có ai phản ứng khác thường rồi. Thế nên A Diệu thiếu hứng thú với việc bày trò này. Nhìn thấy Hiến Dung bước ra khỏi hòn non bộ, chàng cũng vội vàng đi theo.
*****
☆Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:
• Wattpad: @NhuocVu1911
• Wordpress: (Ai muốn đọc thì inbox hoặc để lại email, mình sẽ gửi địa chỉ Wordpress)
* Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*