• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều ngày hôm sau, Dương Hiến Dung sốt ruột chờ đợi ở nơi hai người đã hẹn, nhưng sau một canh giờ, vẫn chưa thấy Tư Mã Minh xuất hiện. Nhìn những đám mây trên trời đã nhuộm màu hồng rực, cuối cùng Hiến Dung cũng không kìm lòng được mà lên xe ngựa đến "Liễu phủ", bây giờ chính là "phủ Tư Mã". Nàng một lòng nghĩ rằng, Minh công tử nhất định có chuyện quan trọng nên mới phải trì hoãn buổi hẹn như vậy, nếu không chàng sẽ không bao giờ quên thỏa thuận quan trọng với nàng. Thế nhưng chính A Lạc lại là người tiếp đón nàng ở tiền sảnh. A Lạc nói rằng, công tử đã đi ra ngoài từ sáng sớm, cả ngày hôm nay chưa thấy về.

Hiến Dung không khỏi lo lắng: "Có khi nào huynh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

A Lạc quan sát sắc mặt của nàng và nhẹ nhàng an ủi: "Dương tiểu thư, cô nương đừng lo, hay là nô tài sẽ cùng cô nương đi tìm nhé."

A Lạc đi cùng Hiến Dung tìm kiếm khắp thành Lạc Dương như tiệm trà, tửu điếm và những nơi có phong cảnh đẹp, sau cùng những nơi có thể tìm thì bọn họ cũng đã tìm hết rồi. Sắc trời cũng đã tối hẳn, nhà nhà đều lên đèn và người buôn bán ven đường cũng đã treo đèn lồng lên, người đi đường thì dần thưa thớt. Chân Hiến Dung đã mỏi nhừ, lòng nàng cũng mệt mỏi không kém.

Tìm kiếm khắp mọi nơi như vậy cũng không thấy, Hiến Dung cũng không tránh khỏi chạnh lòng. Đã quá muộn rồi và lẽ ra nàng không nên lôi kéo A Lạc đi tìm suốt như thế, Hiến Dung thở dài nhìn hắn: "Thôi quên đi, không tìm nữa. Ta phải hồi phủ rồi, ngươi cũng mau mau trở về đi."

A Lạc do dự hết lần này đến lần khác, rồi hắn hít sâu một hơi nói: "Có lẽ, còn có một nơi khác."

Hai mắt Hiến Dung sáng lên, vội vàng hỏi: "Là ở đâu?"



A Lạc né tránh ánh mắt nàng, cúi đầu thấp hơn: "Nhưng mà, nữ nhân đi đến đó thì không tiện cho lắm."

Hiến Dung sững sờ một lúc, rồi trong mấy chốc nàng liền hiểu ra.

*****

Hàng ngàn chiếc đèn lồng đủ màu sắc tạo thành một núi đèn cùng với những ánh nến ở các góc phố thi nhau sáng lên. Ở giữa trung tâm là lầu đèn ngũ sắc rực rỡ tuyệt đẹp, tựa như cung điện mỹ lệ giữa trời cao. Nguyên cả khu này chính là nơi hát múa diễn kịch, là nơi náo nhiệt tưng bừng nhất, thể hiện trọn vẹn sự phồn vinh của thành Lạc Dương. Thực sự là 'Phong hoa cánh nhập trường xuân viện, đăng chúc giao huy bất dạ thành.'

Để thuận tiện cho việc ra vào, Hiến Dung đã cải trang thành nam nhân. Nàng vận chiếc trường sam tơ lụa màu thiên thanh, đường viền thêu vân mây rất tinh xảo, thêm nữa, với tài nghệ hóa trang và dáng người mảnh mai cân đối, trông nàng như một chàng thiếu niên thanh tú cùng với bước đi khoan thai nhẹ nhàng, nàng đã thu hút rất nhiều nữ nhân ở khu này không thể không ngoái đầu nhìn nàng vô số lần, nàng đi đến đâu đều bị bọn họ không ngừng ném hoa tươi vào người.

May mắn là, bên cạnh Hiến Dung còn có A Lạc bảo vệ, những người nữ có ánh mắt bắn ra tim hồng phấp phới sẽ có phần sợ tên tùy tùng dũng mãnh như A Lạc, nên sẽ không dám trực tiếp bổ nhào đến nàng. Từ các khoảng sân rộng nhất cho đến đại sảnh nàng cũng chỉ dám ló đầu nhìn lén thăm dò. Hiến Dung không thể tùy tiện đi loanh quanh tìm kiếm ở các phòng bao trên lầu các, những người có thể ở đây vung tiền tiêu xài đều là những người không phải giàu có thì cũng là quyền thế, nếu như nàng chạm phải người quen thì sẽ rất phiền phức. Hiệu quả tìm kiếm kiểu này thực sự rất thấp, tuy nhiên Hiến Dung đã gặp vận may, mới tìm được hai nơi thì đã gặp được người nàng đang tìm, chàng đang ở lầu Kim Phụng, là nơi nổi tiếng với những màn biểu diễn ca hát và nhảy múa.

Lúc ấy, những người kỹ nữ đang nhảy múa nhiệt tình như lửa ở tiền sảnh lầu một, còn Hiến Dung thì bị một chiếc móc cũ kỹ ở thang gác trên lầu hai vướng vào kéo nàng ở lại. A Lạc thì bị một số người nữ chặn đường và tụt lại phía sau Hiến Dung không xa. A Lạc muốn đẩy những người nữ đầy mùi son phấn nồng nặc ấy ra, trong lúc vướng víu như thế, có vài người bước lên thang gác, và ngạc nhiên thay, người đi ở giữa chính là A Diệu. Chàng bước từng bước lên gác, theo sau là hai người kỹ nữ tươi mơn mởn bôi quét đậm lòe đậm loẹt, bọn họ đụng thẳng vào Hiến Dung.

Ngay khi chạm mặt nhau, cả hai đều sững sốt. Hiến Dung nhìn thấy A Diệu trái phải đều ôm người đẹp, còn có mùi rượu tỏa ra trên người chàng, đi xa vài bước cũng có thể ngửi thấy. Tim nàng như thể bị một con dao nhọn cắm vào, con dao sắc bén ấy còn khoét sâu thêm xung quanh ngực nàng, khiến trái tim nàng mất đi cả hình dáng ban đầu, ngay cả hô hấp cũng đau đớn khôn xiết. Về phần A Lạc, hắn rủ bỏ những người nữ đang quấy rối hắn rồi nhanh chóng đi đến bên Hiến Dung.

Ánh mắt A Diệu như ngọn lửa bùng cháy, trong chốc lát lòng chàng như rơi xuống vực sâu vô tận, càng khiến chàng siết chặt vòng ôm với hai người kỹ nữ kia hơn, chàng cất giọng trêu chọc: "Bây giờ cô nương thấy rồi đấy, ta chính là con người như vậy. Trước kia, đều là ta lừa gạt cô nương, thật ra trong nhà ta đã có rất nhiều thê thiếp xinh đẹp rồi. Nét đẹp của cô nương cũng chỉ có thể coi là bậc trung mà thôi và lần trước ta tới hỏi hôn cũng chỉ vì gia tộc cô nương."

Sắc mặt Hiến Dung tái nhợt, nàng định mở miệng, nhưng phát hiện ra giọng nói của mình khàn đến mức chỉ có thể phát ra tiếng rít. Giống như một con thú nhỏ bị thương, chỉ có thể ậm ừ nức nở và không có khả năng tự bảo vệ mình. A Lạc nhìn nàng, hắn định tiến lên một bước, nhưng đột nhiên lại nhẫn nhịn chịu đựng.

A Diệu mím chặt đôi môi mỏng, không muốn nói thêm lời nào nữa, chàng cùng hai người nữ đi vào phòng riêng. Bước chân chàng nhanh hơn như muốn trốn chạy, cả người chàng đều dựa vào hai người kỹ nữ ấy dìu đỡ mới có thể bước lên thang gác. Khi A Diệu đi ngang qua Hiến Dung, nàng không ngoảnh đầu lại. Tay phải nàng nắm chặt lấy ống tay áo bên trái, đôi môi nàng mím chặt thành một đường, cùng với đôi mắt mở to. Nàng không muốn chớp mắt, vì một khi chớp mắt, nước mắt sẽ lăn dài không thể kiểm soát.

A Diệu khép mi để hai người nữ kia đỡ chàng đến gần cửa phòng bao, phía sau chàng truyền đến chất giọng khẽ khàn: "Nếu đã thế thì đừng để cho ta thấy bóng lưng cô độc như vậy!"



A Diệu giật mình, bước chân chàng như bị dính keo. Hai người nữ cố gắng dìu chàng vào trong, nhưng lại bị sức lực của chàng giữ lại và không thể tiến lên trước.

Hiến Dung thở gấp, sải bước đến trước mặt A Diệu. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhất thời đỏ hồng vì bị khuấy động, đôi mắt đen trong veo đang dâng trào sóng lớn: "Ta không biết trong lòng huynh đang kìm nén điều gì, ta thật lòng thật dạ muốn cởi bỏ nút thắt ấy cho huynh. Nhưng trước hết, huynh phải sẵn sàng mở lòng ra với ta đã và không được thay đổi thất thường như cho ta xem màn kịch tối nay!"

Dường như có ánh sáng nhấp nháy trong mắt A Diệu. Song, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt đó trở nên tối tăm và sâu thẳm, giống như vực nước giếng cổ không đáy, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khóe miệng chàng hiện lên tia giễu cợt: "Dương tiểu thư, cô nương nghĩ nhiều rồi. Cô nương biết ta bao lâu mà dám nói như là hiểu ta vậy?"

A Diệu dựa vào vai người nữ bên trái và nhướng đôi lông mày rậm, nhìn chằm chằm Hiến Dung với vẻ khiêu khích: "Nam nhân mà, những chuyện như vầy đều hết sức bình thường. Chỉ cần cô nương có thể chấp nhận làm thê thiếp trong nhà ta, những việc còn lại, ta không có yêu cầu gì đối với cô nương."

Hai người nữ đó đã biết Hiến Dung vẫn còn là một nữ nhi, họ liền cười khúc khích, eo uốn éo như rắn, càng gần sát A Diệu hơn. Đôi môi đỏ tươi ban đầu của Hiến Dung dần phai nhạt, nàng mím lại thành một đường mỏng. Nước mắt đã giàn giụa, chảy dài trên gò má nàng. Ánh mắt A Diệu bỗng chốc lấp loáng, nhưng chàng vẫn nhất mực quay đầu rời khỏi Hiến Dung, cùng hai người nữ ấy đi vào phòng. Hai người nữ phối hợp rất nhịp nhàng với nhau, sau khi bước vào trong, họ lần lượt đóng cửa lại với nụ cười mỉm trên môi.

Với một tiếng nổ tung trong đầu, toàn thân Hiến Dung như bị một chiếc chùy nặng nện vào, cả người bỗng chốc tỉnh ngộ. A Lạc lại gần nàng, hắn vừa định nói gì đó, nàng đã sụt sịt mũi, lấy tay áo rộng lau đi nước mắt rồi sải bước chạy thật nhanh xuống thang gác. Lúc vội vàng chạy xuống, suýt chút nữa nàng đã bị té ngã, may mà được A Lạc đỡ lấy. Hiến Dung ổn định cơ thể mình và sau một lúc hốt hoảng, nàng cố nặn ra một nụ cười với A Lạc: "Ta không sao."

Nhìn khuôn mặt phờ phạc của Hiến Dung cùng với nỗi chua xót của một tâm hồn tan nát, trong khoảnh khắc, A Lạc thực sự muốn đánh cho A Diệu một trận tơi bời.

*****

*Chú thích:

- "Phong hoa cánh nhập trường xuân viện, đăng chúc giao huy bất dạ thành." Vào đời Minh, xã hội nam sắc thịnh hành, năm Chính Đức cũng đã xây dựng nam viện, xưng là "Trường Xuân viện" ; mà nơi cư ngụ của lại xưng "Bất Dạ cung", dẫn đến đoạn thơ trên của Tô Đông Pha.

- Lầu đèn (đăng lâu): chính là tòa đèn nằm giữa trung tâm con phố thường xuất hiện vào Tết Nguyên tiêu Trung Quốc. Đại thi nhân Lư chiếu Lân vào thời Đường trong "Thập ngũ dạ quan đăng" đã thuật lại tình huống thắp đèn lúc Nguyên tiêu bằng câu thơ như sau:

"Tiếp Hán nghi tinh lạc.



Y lâu tự nguyệt huyền."

(Nhìn từ xa thấy đèn cứ ngỡ như sao từ ngân hà rơi xuống.

Cạnh lầu, đèn treo nhìn phảng phất như trăng treo giữa bầu trời.)







*****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK