Ngày mồng 7 tháng 11 năm Vĩnh Khang thứ nhất, tức ngày 4 tháng 12 năm 300 sau Công Nguyên. Ngày này về sau đã được ghi lại vào sử sách và cái tên Dương Hiến Dung lần đầu tiên xuất hiện trên vũ đài lịch sử.
Tiết trời đã bắt đầu sang đông, sáng sớm sắc trời cứ u ám, cả ngày không thấy nổi một tia nắng. Triệu Vương phủ tạm thời biến thành khuê lầu của tân hoàng hậu, dù là ban ngày, nến cũng được thắp sáng rực. Khi trời còn chưa sáng hẳn thì một tốp các mệnh phụ đã chen chúc nhau ùn ùn kéo đến để rửa mặt và trang điểm cho Hiến Dung - người đã mất ngủ cả đêm. Hiến Dung lúc này giống như một con búp bê vải đẹp đẽ, nàng phó mặc để bọn họ tùy ý sửa soạn, muốn để ngồi thì ngồi, muốn bắt đứng thì đứng, như thế nào cũng được. Sau một hồi loay hoay sắp xếp, Hiến Dung cũng đã khoác trên mình ba lớp trong ba lớp ngoài chiếc váy cưới bằng gấm dệt kim tuyến. Trên búi tóc của nàng có cắm hai trâm cài phượng hoàng phượng cửu đối xứng nhau, sau đó nàng đội lên đầu chiếc mũ ngọc trai óng ánh rực rỡ, sức nặng của bộ trang phục này đã đè nặng lên phần cổ và cơ thể nàng.
Cách ăn vận và trang điểm như vậy làm cho nàng trông thật ung dung và quý phái, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn nà ấy. Cùng với khí chất của mình, lúc này Hiến Dung thật sự mang dáng vẻ đoan trang thục hiền, yêu kiều uyển chuyển. Chỉ là, có bôi bao nhiêu phấn cũng không thể nào che hết được quầng mắt sưng đỏ kia.
Giờ lành chưa tới, Hiến Dung ngồi buồn bã trên giường, tùy ý cho các mệnh phụ vây quanh sắp xếp, một câu nói nàng cũng lười đáp lại. Cho đến khi Xuân Nhi xuất hiện, vẻ mặt chết lặng của nàng mới biến chuyển, lần đầu tiên nàng sử dụng quyền lực của một hoàng hậu: "Bảo đám người nhiều chuyện nhàm chán này ra ngoài hết cho ta!"
"Phụ thân của ta thế nào rồi?" Hiến Dung khẩn trương hỏi khi chỉ còn lại nàng và Xuân Nhi ở trong phòng. Kể từ khi Dương phủ bị khám xét và Xuân Nhi bị bắt thay cho nàng, suốt một tháng trôi qua hai người mới gặp lại nhau.
Với đôi mắt sưng đỏ, Xuân Nhi thấp giọng nói: "Lão gia đã bị dẫn đến Thái Cực điện để chờ đến giờ lành hành lễ."
Hiến Dung thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức nàng nghĩ đến: "Những ngày ở trong hình bộ, mọi người có bị xử oan ức gì không?"
Xuân Nhi lắc đầu: "Nô tì chỉ nghe nói, nhị lão gia bị dẫn ra khỏi hình bộ và bị tra khảo ở nơi khác, sau khi trở về thì ngự y có tới khám, vết thương của ông ấy chắc hẳn không sao. Những người còn lại chỉ mang tâm trạng lo lắng đau buồn một chút, trên người không có vết thương gì."
Nhị lão gia đang được Xuân Nhi đề cập đến chính là thúc thúc của Hiến Dung và là đệ đệ ruột thịt của Dương Huyền Chi. Hiến Dung không hiểu tại sao thúc thúc lại bị tra khảo, Xuân Nhi cũng hoàn toàn không biết. Thấy Xuân Nhi vẫn còn run lẩy bẩy, Hiến Dung xoa dịu nàng: "Muội yên tâm, đợi đến khi buổi lễ hôm nay kết thúc, những người trong Dương gia sẽ được trở về nhà thôi."
Xuân Nhi nắm lấy tay Hiến Dung, khẩn thiết nói: "Tiểu thư, muội sẽ đi cùng tiểu thư tiến cung!"
Hiến Dung lắc đầu: "Muội sẽ sớm thành hôn với Dương Quân, hà cớ gì-"
Xuân Nhi vội ngắt lời nàng: "Dương Quân có nói với muội rằng, nếu muội cứ khăng khăng đi theo tiểu thư thì hắn sẽ lấy người khác. Hắn còn nói, chặng đường phía trước của tiểu thư khó nói trước được, còn bản thân hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên mà thôi."
Xuân Nhi nói được một nửa liền bật khóc, Hiến Dung đau lòng vỗ nhẹ vai nàng: "Dương Quân nói không sai. Đó là hố lửa, một khi nhảy vào cả đời sẽ không bước chân ra được nữa. Giờ khắc này muội vẫn còn có sự lựa chọn."
Xuân Nhi ngừng nức nở, khinh thường "Hừ" một tiếng: "Tên nam nhân đó không có chút gì gánh vác nổi trách nhiệm, hiện giờ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ngược lại là chuyện tốt." Xuân Nhi nhìn Hiến Dung với vẻ mặt kiên quyết: "Muội và tiểu thư đã cùng lớn lên bên nhau, dù tiểu thư có đi đâu, muội cũng muốn đi theo. Cho dù hố lửa đó có thiêu chết muội trước, thì muội cũng sẽ ngăn chặn giúp tiểu thư."
Hiến Dung xúc động tột cùng, lời còn chưa nói ra nước mắt đã chảy trước. Nhưng bỗng nhiên, một tiếng ầm vang lên, cửa bị dùng sức đẩy ra, một mỹ nam từ phía sau bức bình phong bước ra. Người này ngoài hai mươi tuổi, trên đầu của hắn đội một chiếc mũ vàng sáng ngời, trên người thì mặc một chiếc áo bào màu chàm sáng bóng. Màu chàm này được nhuộm bằng cách mài ngọc lưu ly thành bột và được lấy từ Tây Vực, nhà nào không giàu sang thì không thể mua được chúng. Hơn nữa, áo bào của người này được dệt dày đặc bằng chỉ vàng để tạo ra những hoa văn thao thiết phức tạp, các cạnh y phục cũng được đính những miếng ngọc thạch tinh xảo. Cả người hắn từ trên xuống dưới đều mang sự đẹp đẽ không chút thô tục, không giống những tên cường hào khác, cộng với dáng người và vẻ mặt có giá kia, chẳng trách vị Vương Công này đi đến đâu cũng có một lượng lớn nữ nhân theo đuổi nhiệt tình.
Nhưng Hiến Dung cũng không có nhiều thời gian để tán thưởng trang phục đẹp đẽ đó, lúc này, Thành Đô Vương Tư Mã Dĩnh sao lại tới đây? Hiến Dung vội vàng lau nước mắt, đứng dậy hành lễ.
Tư Mã Dĩnh chỉ vào Xuân Nhi đang cúi đầu đứng sau Hiến Dung, đắc ý mỉm cười: "A hoàn riêng của nàng đây, chính là do bản vương tự mình cứu ra từ đại lao hình bộ để giao trả lại cho nàng đấy!"
Hiến Dung ngạc nhiên. Kể từ khi nàng được đón vào hoa lâu này, nàng đã hiểu rõ, bên ngoài thì được xem như người có thân phận cao quý, nhưng tình trạng thật sự của nàng lại chính là tù nhân. Nàng có nhờ những người xung quanh gửi lời nhắn cho Tư Mã Luân: Hãy trả tự do cho a hoàn thân cận của nàng, vì nàng phải đưa một người mà nàng có thể tin tưởng để nhập cung. Không ngờ, chút chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền đến Tư Mã Dĩnh. Ngoài miệng Hiến Dung nói lời cảm kích, nhưng trong đầu lại nhanh chóng chuyển động để đoán ra mục đích của Vương Công.
Tư Mã Dĩnh mệt mỏi phất tay, ý bảo Xuân Nhi đi ra ngoài, kiểu giơ tay nhấc chân thể hiện rõ phong thái của người nổi danh. Xuân Nhi thầm lo lắng, làm bộ như không hiểu hành động dùng tay ra hiệu của Tư Mã Dĩnh. Hiến Dung còn chưa thành lễ, nào có đạo lý trượng phu còn chưa trông thấy trước thì tiểu thúc đã được gặp. Nếu nàng ấy rời khỏi đây, cô nam quả nữ một mình một phòng như vậy, dù cho hai người họ là quan hệ thúc tẩu thì cũng không hợp lễ.
Thấy Xuân Nhi không chịu rời đi, Tư Mã Dĩnh liền nhanh chóng tháo bộ mặt nổi danh tận tâm tận lực của mình xuống, rồi bước tới túm lấy cổ áo Xuân Nhi kéo ra ngoài. Hành động ngang ngược thô bạo như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách thường ngày của hắn, Xuân Nhi sửng sốt bị hắn tống ra khỏi cửa như một con gà con.
Hiến Dung tức giận chất vấn: "Thành Đô Vương ngài làm cái gì vậy?"
Tư Mã Dĩnh đóng cửa lại, quay đầu cười lạnh với Hiến Dung: "Bản vương muốn nói chuyện riêng với nàng, mà tiện tỳ này lại dám ngăn cản. Nếu không thức thời, thì đừng trách bản vương khai sát giới!"
Lúc nói những điều này, trong mắt hắn đầy sự tức giận hằn học, nhưng sau khi nói xong, hắn nhanh chóng khôi phục lại phong thái thời thượng của mình và tạo dáng trong tư thế đẹp nhất. Quá trình thay đổi này quá thành thạo, nếu những người mến mộ hắn trông thấy cảnh này, không biết cảm tưởng của họ sẽ thế nào.
Tư Mã Dĩnh hiện đang ở cùng chiến tuyến với Triệu Vương, lúc này không thích hợp để đối đầu trực diện với hắn. Hiến Dung bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Thành Đô Vương muốn nói với ta chuyện gì?"
Tư Mã Dĩnh nhìn khuôn mặt nàng từ trên xuống dưới với đôi mắt phượng đỏ rực được vẽ bằng chỉ kẻ mắt, hắn thở dài: "Ta đã từng gửi lời cầu thân đến Dương phủ, nhưng lại bị Dương thị lang vô cớ cự tuyệt, khiến cho bản vương đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng."
Chuông báo động trong đầu Hiến Dung vang lên inh ỏi, nàng lập tức lùi lại vài bước: "Hiến Dung là người tầm thường, không thể xứng đôi với Thành Đô Vương ngài."
"Ai cũng nói Dương thị lang văn thao võ lược, bản vương thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi. Nếu khi đó gả nàng cho ta, Dương thị lang làm sao có kết cục như ngày hôm nay?" Tư Mã Dĩnh từng bước tới gần Hiến Dung, trên người hắn tỏa ra hương thơm nồng đượm, cùng với đôi mắt phượng vừa ngông cuồng vừa quyến rũ, "Nếu chỉ gả cho một kẻ ngốc bình thường thì không sao, nhưng hôm nay, vị trí chí tôn của nàng có thể ngồi được mấy ngày đây? Thật sự là đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này."
Hiến Dung bị ép đến một góc không thể rút lui, nàng nghiêm mặt, nghiêm giọng khiển trách: "Thành Đô Vương xin thận trọng! Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, xin đừng nhắc đến nữa!"
"Nàng cho rằng lời nói của hoàng hậu như nàng thì có trọng lượng bao nhiêu? Bản vương đã muốn gặp nàng thì sẽ gặp, muốn nói gì thì sẽ nói, ai dám đến ngăn cản ta?" Trong mắt Tư Mã Dĩnh, lời khiển trách của Hiến Dung cũng chỉ như anh hùng rơm mà thôi, hắn tiếp tục khom người về phía trước, một tay chống vào tường, làm tư thế dồn nàng vào sát tường, còn hai mắt hắn không chút kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm vào ngũ quan thanh tú của Hiến Dung, cùng với một nụ cười làm điên đảo chúng sinh: "Bản vương hôm nay tới đây là cho nàng một con đường lui, có đi hay không là tùy nàng."
Hiến Dung vẫn im lặng, nhìn quanh tìm kiếm. Bên cạnh nàng chỉ có một chiếc đèn lồng cung điện bằng đồng đặt trên sàn, và một vài ngọn nến đỏ đang cháy trên đỉnh giá đỡ.
Tư Mã Dĩnh vẫn không chút do dự nhìn trắng trợn cả người nàng, hắn vươn tay cầm lấy chiếc túi thơm nàng đang đeo trên người, hắn dùng mũi hít một hơi thật sâu. Những cử chỉ và động tác mơ hồ như vậy có thể mê hoặc trái tim của những người mến mộ hắn, nhưng riêng Hiến Dung lại đầy hoảng sợ và hét lên: "Điện hạ, xin tự trọng!"
Âm lượng của nàng đủ lớn để những lớp người bên ngoài gian phòng có thể nghe thấy, nhưng không một ai bước vào để ngăn cản hắn. Hiến Dung đã hiểu, Tư Mã Dĩnh hẳn đã nhận được sự chấp thuận ngầm của Tư Mã Luân ở một mức độ nào đó. Quả nhiên nàng là hoàng hậu ai cũng có thể ức hiếp, nàng còn chưa thành lễ, đã có người hoành hành muốn cắm sừng hoàng đế. Hiến Dung không khỏi xót xa cho người trượng phu mà nàng chưa gặp mặt và càng đau buồn hơn cho chính bản thân mình.
Hương thơm nồng đượm của Tư Mã Dĩnh bao trùm lên Hiến Dung, hắn trần trụi bày tỏ ý muốn dụ dỗ: "Chỉ cần bản vương nguyện ý, trên đời không biết có bao nhiêu nữ nhân hận không thể dâng hiến. Bản vương nhìn trúng nàng chính là may mắn của nàng. Đời này bản vương lấy nàng là điều không thể, nhưng nếu làm phu thê không chính thức thì có thể được."
Hiến Dung run lên vì tức giận. Nói ra những lời này rõ thật là không biết xấu hổ đến tột cùng, dám tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì, rốt cuộc hắn đang coi nàng là gì vậy? Cho dù bề ngoài hắn có đẹp đẽ như thế nào, ăn vận cao sang ra sao, thì Hiến Dung lúc này cũng chỉ muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài, nàng hận không thể đá bay khuôn mặt đẹp đẽ của cái tên tự cho mình là đúng này, còn tự cho rằng sẽ có nữ nhân phải quỳ xuống liếm láp hắn.
Tư Mã Dĩnh lại không nhìn ra Hiến Dung chán ghét hắn tới cực điểm, hắn lại gần nàng hơn, ánh mắt mơ mơ màng màng, rồi dùng đầu lưỡi liếm môi mình, liếm đến mức khiến môi hắn trông càng ẩm ướt bóng loáng: "Bất luận nàng ở trong cung xảy ra chuyện gì, đều có bản vương bảo vệ nàng chu toàn."
Hiến Dung hít sâu vài cái, ổn định lại cảm xúc. Giờ phút này không được tức giận, phải tìm hiểu rõ mục đích thật sự của hắn. Nàng bình tĩnh hỏi: "Ta là người sắp thành thân, cũng là đương kim hoàng hậu, Thành Đô Vương mạo hiểm lớn như vậy, sợ là ngài không chỉ muốn làm phu thê tạm bợ thôi đâu nhỉ?"
Tư Mã Dĩnh mỉm cười, lông mày dài nhướng lên, trả lời hời hợt: "Nàng cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần truyền một ít tin tức từ trong cung cho ta mà thôi."
Thì ra đây là sự tính toán của hắn!
Đất phong của hắn ở khá xa, nếu như trong hoàng thành có biến, hắn sợ sẽ phản ứng không kịp. Là một hoàng hậu, tin tức của nàng sẽ luôn nhanh hơn những cung nữ trong cung. Vả lại, một thiếu nữ bị buộc phải gả cho một kẻ ngốc ngếch già nua và xấu xí, chắc chắn xuân tâm khó nhịn, và hắn chỉ cần bỏ ra một chút sự cám dỗ của mình thì nhất định con mồi sẽ mắc câu. Quả nhiên tâm tư của hắn tốt đẹp thật, nhưng đáng tiếc, Hiến Dung chưa bao giờ là người mến mộ hắn như những người nữ khác.
Nàng bất chấp, dùng chân đạp đổ chiếc đèn lồng cung điện đang đặt trên sàn ngã xuống đất. Nến đỏ rơi trên mặt đất, vừa vặn rơi trên áo cưới của nàng. Những tơ lụa dệt kim đó cũng không chịu nổi lửa, nên bốc cháy ngay lập tức và cháy lan ra cả thảm trải sàn. Tư Mã Dinh kinh hãi, vội vàng dậm chân lui về phía sau mấy bước, lúc này hắn cũng không thèm để ý làm dáng gì nữa, chỉ sợ ngọn lửa sẽ bám lên người mình. Bất chấp chiếc váy đang bốc khói, Hiến Dung chạy về phía cửa lớn và hướng ra phía ngoài hô to: "Người đâu đến mau, cháy rồi!"
Tư Mã Dĩnh tức giận, biết mưu kế của mình không thành, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng Hiến Dung: "Cứ đợi đấy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ quỳ xuống cầu xin bản vương!"
Cửa lớn bị mở ra, có người nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua, trông thấy quả thật có ngọn lửa đang bốc cháy phía sau Hiến Dung, vội cuống quít hô to: "Mau gánh nước lại đây!"
Có nhiều người ở bên ngoài trông coi như vậy, đám cháy nho nhỏ trong khuê phòng rất nhanh liền bị dập tắt. Sau đó, tin tức này truyền ra khắp thành Lạc Dương, những người ngồi lê đôi mách đều kề tai nhau nói: "Lúc sắp cử hành hôn lễ, y phục cưới lại bốc cháy, thật xui xẻo làm sao."
Trong khi Dương Hiến Dung đang phải giãy giụa vật lộn với chuyện sống chết ngàn cân treo sợi tóc, thì những người tin vào lời tiên tri đều lắc đầu thở dài, vị trí hoàng hậu này đại hung rồi, từ ngày nàng xuất giá với chiếc váy cưới bốc cháy đã mang đến điềm báo.
*****
Chú thích:
- Ngọc lưu ly (tên Hán Việt): còn được gọi là đá Lapis lazuli, gọi tắt là lapis. Là một đá biến chất màu lam đậm, chủ yếu được tạo thành từ Sodalite, Pyrit và Lazurite với Canxit. Trong tự nhiên, người ta thường tìm thấy ngọc lưu ly có màu xanh thiên thanh hoặc màu tím, trên bề mặt còn có nhiều đốm vàng nhỏ li ti có cảm giác như chứa đựng trong đó cả một bầu trời sao.
- Đèn lồng cung điện bằng đồng
-Trâm cài phượng hoàng phượng cửu
*****