A Diệu đặt chén trà xuống, cẩn thẩn thăm dò: "Trong ba ngày tới, tại hạ sẽ chính thức mời người mai mối đến làm lễ, Dương thị lang thấy thế nào?"
Dương Huyền Chi vân vê chòm râu, khẽ gật đầu: "Chỉ cần Tư Mã Minh công tử đừng ghét bỏ tiểu nữ quê mùa nhà ta, thì bất cứ lúc nào Dương mỗ cũng sẵn sàng nghênh đón người mai mối."
Sự việc này đến quá đột ngột, chỉ mới vài ngày trước, A Diệu vẫn còn đang gặp bất lợi và tiền đồ phía trước chưa biết ra sao. Tuy rằng hiện giờ, chàng có chút nghi hoặc và bất an, nhưng lúc này A Diệu phải làm ra vẻ kinh ngạc, chàng đứng dậy chắp tay khom người thi lễ: "Đa tạ Dương thị lang."
Dương Huyền Chi cũng đứng dậy, ông đặt đôi tay lên hai cổ tay A Diệu, lần đầu tiên ông đỡ chàng lên, mà hình như cũng không phải là đỡ chàng. Sức lực của tay ông ấy rất lớn, quả nhiên xứng đáng là người từng dẫn binh luyện võ, A Diệu dùng sức đứng thẳng người. Nhưng Dương Huyền Chi vẫn không buông tha cho A Diệu, một dòng lực lớn dồn ép lên chàng, buộc chàng phải dùng hết sức giữ vững cơ thể mới không khỏi lúng túng thụt lùi về sau.
Trái tim A Diệu khẽ run lên, việc nâng đỡ này là cố tình dò xét đối phương. Chàng cố gắng giữ chặt cánh tay của mình, nếu như cánh tay chàng buông thõng xuống, sẽ là mất phép tắc. Dùng lực quá nhiều nhất thời khiến vai trái của chàng đau âm ỉ, chàng cố chịu đựng, trên trán nhanh chóng toát ra tầng mồ hôi mỏng. Dương Huyền Chi nhìn chằm chằm vào biểu hiện của A Diệu, ông đã biết được điểm yếu của đối thủ chỉ qua một cuộc tranh tài ngắn ngủi. Ông bất ngờ buông tay A Diệu ra và tấn công vào vai trái của đối phương với tốc độ cực nhanh. A Diệu bị đẩy lùi về sau một khoảng dài, chàng định thở gấp nhưng phát hiện ra rằng mình đã hoàn toàn kiệt sức, tất cả sức lực của chàng đột nhiên bị rút cạn.
A Diệu té nhào xuống giường, kinh ngạc nhìn Dương Huyền Chi. Trong đôi mắt ông ấy chỉ còn lại sự cay độc, đã không còn chút hoan nghênh nào như lúc nãy, giờ này đây, một tia sáng lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong mắt ông, báo hiệu một trận phong ba bão táp sắp xảy ra.
Đây chính là bữa tiệc Hồng Môn Yến!
Dương Huyền Chi lạnh lùng mở miệng: "Mời Tư Mã công tử giải thích thử ta nghe xem, vết thương trên vai trái của công tử là do đâu?"
A Diệu muốn đứng dậy, nhưng cơn chóng mặt liền ập đến. Chàng nhìn chén trà trên bàn, Dương Huyền Chi trả lời thay cho chàng: "Vì muốn công tử nói thật sự tình nên Dương mỗ đã thêm vào chén trà một ít thứ."
Biết rằng mình đã rơi vào bẫy của ông ấy, A Diệu chống lại cơn choáng váng và trả lời một cách yếu ớt, "Quãng thời gian trước, tại hạ đã vô tình bị thương ở vai trái khi luyện kiếm."
"Ồ, vậy sao? Tư Mã công tử chắc chắn người chữa bệnh cho công tử không phải Hiến Dung nhà ta chứ?" Dương Huyền Chi cười khẩy khua tay ra phía ngoài, Dương Dũng đội trưởng thị vệ của Dương phủ dẫn một người đi vào. A Diệu biết có gì đó không ổn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt của người đó đỏ hoe vì khóc, đó là Xuân Nhi, là a hoàn của Hiến Dung.
*****
Dương Dũng là người đi theo Dương Huyền Chi đánh trận, hắn được một tay ông chăm sóc huấn luyện nên và quả nhiên hắn có năng lực điều tra cực giỏi. Sau khi Hiến Dung cải trang cho A Diệu thành phu xe để giúp chàng trốn thoát khỏi Dương phủ, ngày hôm đó khi bọn họ chạm trán nhau ngoài cổng, Dương Dũng luôn cảm thấy nghi ngờ nên đã lần theo manh mối này để truy xét. Còn quản gia Dương Hỉ cùng con trai ông ta là Dương Quân đã cấu kết với Xuân Nhi nên nhất quyết không hé răng nửa lời, họ chỉ nói rằng người đánh xe cho tiểu thư hôm đó mới được tuyển vào phủ, vì phẩm hạnh không tốt nên sớm bị sa thải rồi. Thế là manh mối đến đây đứt đoạn. Tuy nhiên, Dương Dũng cũng điều tra được thêm là Dương Hỉ nợ tiền cờ bạc rất nhiều ở bên ngoài và có một người bí ẩn nào đó đã trả hết nợ cho ông ta, đây chắc chắn là có vấn đề. Dương Huyền Chi khi biết sự tình đã đích thân ra tay tra hỏi Dương Hỉ, cuối cùng Dương Hỉ không thể chịu đựng nổi nữa nên khai ra Xuân Nhi.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Dương Huyền Chi quét đến Xuân Nhi, nàng ấy run rẩy khai báo hết mọi chuyện. Bao gồm cả việc tiểu thư quen biết Tư Mã Minh công tử, giúp chàng tìm mẫu thân, chữa lành vết thương cho chàng và còn kể rằng hai người họ gần như bí mật đính ước chung thân trọn đời. A Diệu yếu ớt dựa vào cạnh giường, chàng không còn một chút sức lực nào, ngay cả khi nghe lời Xuân Nhi khai báo, chàng cũng phải cố gắng kiên trì mới có thể chế ngự được cơn chóng mặt ập đến. Lòng chàng ngày càng nguội lạnh, Dương Huyền Chi quả nhiên là một con cáo già xảo quyệt, im hơi lặng tiếng không chút khe hở giăng lưới tóm sống chàng. Rốt cuộc ông ấy bắt đầu sinh nghi từ khi nào và ông ấy còn biết được điều gì nữa? Nhưng quan trọng nhất lúc này không phải là sự an toàn của bản thân chàng mà là sự an nguy của A Lạc, Cổ Li và đoàn múa Bạch Vũ. Một khi Dương Huyền Chi điều tra ra lai lịch của bọn họ, hết thảy mọi người đều sẽ chết không có chỗ chôn.
Xuân Nhi ngừng lại ấp úng, Dương Huyền Chi trừng mắt nhìn nàng ấy: "Còn gì nữa?"
Xuân Nhi sợ hãi xua tay, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Nô tì làm sao dám giấu diếm, những chuyện này ngài cũng biết hết rồi."
Dương Huyền Chi gật đầu: "Chuyện ngày hôm nay nếu như ngươi biết giữ mồm giữ miệng, ngươi vẫn có thể hầu hạ tiểu thư. Còn nếu không, thì-" Ông ấy không cần nói thêm nữa, chỉ cần giọng điệu uy nghiêm và ánh mắt đáng sợ kia cũng đủ khiến Xuân Nhi kinh hồn khiếp đảm.
Dương Dũng đưa Xuân Nhi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dương Huyền Chi và A Diệu. Ông ngồi xuống quan sát A Diệu từ trên xuống dưới: "Ngươi tới đây tìm mẫu thân? Hay là tới đây giết người?!"
A Diệu hoa mắt chóng mặt, hai mắt mở không nổi, vẫn cố gắng xoay chuyển thế cục: "Dương thị lang hiểu lầm rồi, tại hạ......thật sự tìm mẫu thân......"
Hai mắt Dương Huyền Chi phát ra tia lạnh băng rồi đột nhiên nghiêm giọng quát to: "Ngươi là gì của Lưu Uyên?!"
Chỉ với câu nói này, A Diệu biết mình đã hoàn toàn bại trận. Cổ Li giăng lưới chờ, nhưng không ngờ đối thủ lại giăng lưới lớn hơn. Bây giờ chỉ còn một con đường. Hai tay chàng run rẩy, chật vật túm lấy cổ áo đưa đến khóe miệng. Dương Huyền Chi phát hiện ra dụng ý của A Diệu, ông chặn ngay hành động ấy của chàng dễ như trở bàn tay và mò mẫm trong cổ áo của chàng lấy ra được một viên thuốc.
"Còn muốn bao che cho đồng bọn sao?" Dương Huyền Chi nhìn chằm chằm vào viên thuốc nhỏ màu đen nằm trong lòng bàn tay ông, khóe miệng nở nụ cười cay nghiệt, "Muộn rồi!"
Dương Huyền Chi đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước đến cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài. Tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, phía xa có một tia sét đánh tới, sau đó là tiếng sấm rền vang, không khí oi bức khiến người khác không mấy dễ chịu. Một cơn gió mạnh đập vào song cửa sổ, ống tay áo bào rộng của ông bị gió thổi tung. Dương Huyền Chi đứng thẳng người, trong mắt hiện lên tia sắc bén đến dọa người, khẽ nói: "Lưu Uyên, lần này chúng ta phải chiến lần nữa rồi."
*****
Cuồng phong bão táp đang tiến đến, cách vài dặm bên ngoài Liễu phủ là cảnh trời đất tối tăm mù mịt. Các thành viên trong đoàn múa Bạch Vũ đã chống trả bằng tất cả sức lực của mình, nhưng vì chỉ có khoảng hơn ba mươi người nên họ rất yếu thế và khó có thể đấu lại với hàng trăm binh lính trong phủ Kinh Triệu Doãn. Một người đứng bên cạnh Kinh Triệu Doãn quan sát một cách bình tĩnh, giữa lông mày của hắn có sự khoan thai an nhiên, khí chất thì mang đậm vẻ văn nghệ sĩ thần bí. Trong khung cảnh ồn ào náo động như vậy mà hắn lại là người duy nhất hưởng thụ sự yên tĩnh đến tột cùng. Cũng giống như nước trong đầm cổ, mặc cho cuồng phong gió mưa bủa vây thì hắn vẫn không một chút để tâm.
A Lạc trở về từ am Quảng Hóa, tình cờ trông thấy tất cả các thành viên đoàn múa Bạch Vũ, bao gồm cả Cổ Li đều bị trói gô cổ, tay bị trói chéo ra sau và bị áp chế đưa ra ngoài. A Lạc nhanh trí trốn ở phía xa theo dõi, thấy nhiều binh lính đang cầm gươm giáo đứng ở lối vào của dinh phủ, hắn vội vã nấp vào một con hẻm bên cạnh. Cổ Li và các thành viên đoàn múa lần lượt bị áp giải vào xe tù. Ngoài A Diệu đang ở Dương phủ ra, bản thân hắn cũng tình cờ trốn thoát được, song đồng bọn còn lại đều bị bắt hết. Và A Diệu chắc chắn đang lành ít dữ nhiều.
*****
Một tia sét xẹt qua bầu trời, một tiếng sấm rền vang giáng xuống đỉnh đầu. Gió thổi mạnh, mây mù giăng dày và những hạt mưa dày đặc như vô số nhát roi quất thẳng vào người A Lạc. Mặc cho cơn mưa xối xả ấy dội xuống người mình, hắn vẫn đứng nhìn từng chiếc xe tù đi qua. Hắn chỉ có thể giả làm thường dân, lẩn trốn giữa đám người dân thường đang tò mò hóng chuyện.
Chiếc xe tù cuối cùng chở tội phạm quan trọng nhất là Cổ Li. Trong cơn mưa ào ạt, Cổ Li vẫn cao ngạo đứng thẳng lưng mặc cho cơn mưa xối ướt người, nàng ta vẫn khoe dáng vẻ nhấp nhô quyến rũ. Mái tóc đen dài xõa xuống cặp mông đầy đặn, chính điều này đã thu hút sự dòm ngó của những người nam đứng ven đường và thậm chí cả những quan chức cùng binh lính. Ngay cả khi Cổ Li đang trong tình cảnh thảm bại cũng vẫn tỏ ra kiêu ngạo mị hoặc và làm ngơ trước cặp mắt của những người nam kia. Chỉ khi Cổ Li bắt gặp A Lạc đứng trong đám đông, nàng ta mới nháy mắt và im lặng tạo ra khẩu hình miệng.
*****
Vào khoảng giữa giờ Dậu, những người hầu trong phủ Triệu Vương đang thắp nến và treo đèn lồng lên, nhóm người hầu khác thì đi vội vã trong hành lang mang theo những hộp thức ăn. Đêm nay, Triệu Vương vừa xem ca múa vừa dùng bữa tối, đây là thời khắc không thể để sai sót. Nhưng không ai ngờ rằng, ở đâu xuất hiện một người nam toàn thân ướt sũng cùng nét mặt như hung thần xông thẳng vào phủ Triệu Vương, hắn cứ nhao nhao cả lên vì muốn gặp Triệu Vương. Đây không phải là làm trò cười chứ, người này mặc quần áo của người hầu, lại không nói rõ mục đích đến đây của mình thì làm sao có tư cách gặp Triệu Vương.
Nhưng không ngờ tên này lại ra đòn mà không nói thêm một lời, hơn mười tên lính của Triệu Vương mà không đánh nổi một mình hắn, cứ thế chếnh choáng để hắn xông vào hoa viên.
Như thế thì còn gì nữa, nên phủ Triệu Vương liền huy động toàn bộ binh lính, mọi thứ trong hoa viên rối tung cả lên. Mưa to như trút nước, vẻ mặt tên nam nhân khá hung tợn, cứ gào to muốn gặp Triệu Vương bằng được và chỉ muốn liều mạng xông vào bên trong. Sau khi hạ gục hàng chục người, cuối cùng hắn cũng kiệt sức, bị tóm bởi hàng chục tên lính cường tráng khác. Khi người này được đưa đến trước mặt thân tín của Triệu Vương là Tôn Tú, toàn thân hắn dính đầy bùn đất và không thể nhìn rõ mặt. Lúc Tôn Tú chuẩn bị tra hỏi, hắn chỉ nói ra một vài từ, ngay lập tức sắc mặt Tôn Tú liền biến đổi.
Hắn nói là: "Đoàn múa Bạch Vũ."
*****
*Chú thích:
- Kinh Triệu Doãn: là chức vụ được đặt ra từ thời Tần, giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chánh và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh Triệu Doãn. Người Việt thường gọi chức vụ này bằng Đô Trưởng. Ví dụ như: Tiết Kinh Triệu Doãn là ông Đô Trưởng họ Tiết.
*****