Trước mặt Hiến Dung có mấy chậu nước, nàng tiếp tục nhúng khăn và lau mồ hôi trên trán A Diệu. Sau khi làm đi làm lại việc này suốt đêm thì trời cũng sắp sáng. A Diệu vẫn còn đang mê man, nhưng sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều.
Hiến Dung sờ trán chàng rồi lại sờ trán mình, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng đã hết sốt......"
May mắn thay nàng cứu A Diệu kịp thời, cộng với thân thể cường tráng của chàng nên đã tai qua nạn khỏi.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, là Xuân Nhi bưng khay bước vào, trên khay đặt vài bộ y phục nam nhân: "Muội lấy nó từ chỗ Dương Quân mang tới đây, đều là y phục mới chưa mặc qua." Dương Quân là con trai của quản gia Dương Hỉ, gần đây chàng ta đang ra sức theo đuổi Xuân Nhi.
Hiến Dung nhận lấy khay: "Dương Quân có làm theo những gì ta căn dặn không?"
"Huynh ấy sẽ làm tốt việc đó trước khi trời sáng."
Hiến Dung vẫn còn chưa yên tâm: "Nói với Dương Quân tuyệt đối không được để lộ bất kỳ sơ hở nào biết chưa?"
Xuân Nhi giơ tay thề: "Tiểu thư đừng lo, huynh ấy là người rất kín miệng."
Hiến Dung trêu chọc Xuân Nhi: "Ta đương nhiên sẽ yên lòng. Là người muội thích làm sao có thể không đáng tin cậy?"
Xuân Nhi ngượng ngùng che mặt: "Tiểu thư......"
Hiến Dung mỉm cười, cẩn thận dặn đi dặn lại: "Muội nhớ phải nói, đêm qua do ta quá sợ hãi nên cần được nghỉ ngơi, không ai được phép đến phòng ta. Còn nữa, muội nhớ lấy thêm nhiều đồ ăn nhé."
Xuân Nhi lập tức khôi phục lại bộ dáng lanh lợi: "Nô tì biết phải làm thế nào rồi."
Xuân Nhi vừa rời khỏi, Hiến Dung liền đóng cửa. Nàng quay về với A Diệu và bắt đầu trở nên lúng túng. Y phục trên người chàng dính đầy máu, lại còn bị nàng dùng kéo cắt một lỗ lớn. Nếu để như vậy cũng được thôi, mấu chốt là y phục cũng bị thấm ướt mồ hôi rồi, cứ để chàng mặc sẽ không tốt cho bệnh tình, dù thế nào cũng phải thay ra.
Hiến Dung cười khổ, nàng cả đời được người khác săn sóc hầu hạ, không ngờ gặp được nam nhân này lại làm quá nhiều chuyện mà một tiểu thư quý tộc không nên làm. Hiện giờ, ngay cả người hầu cận bên cạnh nàng cũng bắt đầu dính líu đến việc này. Khi chàng tỉnh dậy, có đánh chết, nàng cũng không thể thừa nhận rằng mình đã làm những chuyện như vậy.
Dương Hiến Dung nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú đang say ngủ. Mặc dù A Diệu còn mê man nhưng khóe miệng luôn có nét cười, dường như chàng đang mơ một giấc mơ rất đẹp, nỗi buồn phiền lo lắng giữa hai lông mày chàng cũng đã dãn ra. Thường ngày, mỗi khi Hiến Dung nhìn thấy chàng, nàng luôn cảm thấy dường như ở chàng chất chứa rất nhiều tâm sự, chàng thường vô tình để lộ nét đau buồn ấy. Bây giờ chàng đang nằm lặng yên, gương mặt bình thản và ôn hòa, khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Trạng thái thoải mái này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ở chàng.
Nàng thì thào: "Chẳng nhẽ huynh chỉ thả lỏng bản thân trong mơ thôi sao?"
Kỳ thực Hiến Dung đã sai. A Diệu thường xuyên gặp ác mộng, giấc mơ đẹp như vậy thật sự cực kỳ hiếm, chàng chỉ muốn chìm đắm mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
*****
Một đống lửa được đốt lên trên mặt đất, cậu thiếu niên và tiểu cô nương đang ngồi bên đống lửa ấy. Mặt tiểu cô nương đỏ ửng như muốn bốc hỏa tới nơi, chàng trai thì cúi đầu im lặng làm việc.
A Diệu gom những tro thực vật sạch đã đốt cháy, cho vào mảnh vải nhỏ của tiểu cô nương, cậu đỏ mặt giải thích: "Cô nương bọc những thứ này trong một miếng vải sạch, cái này có thể hút......"
Cậu xấu hổ không dám tiếp tục, nhưng dù sao tiểu cô nương cũng là người học y nên đã hiểu ý cậu. Tiểu cô nương lúng túng lấy khăn che mặt: "Làm sao ngươi biết được những chuyện thầm kín của phái nữ thế hả?"
A Diệu thẹn quá đỏ mặt, ánh mắt né tránh: "Ta còn có một muội muội...... cái đó...... Ta thường giúp muội ấy thu thập những thứ này......"
Là một đại ca ca phải làm tròn bổn phận của mình, A Diệu từng chứng kiến cảnh Linh Nhi thu gom những tro thực vật sạch khi đốt lửa, bọn họ phải tận dụng hết thảy những nguồn thiên nhiên sẵn có. Là người nghèo khổ thì làm gì có tư cách sống khác người, A Diệu đã phải ngủ trong một cái lều bạt lớn với muội muội của mình, bởi vì cậu không có tiền để xây nhà. Thế nên một số chuyện của nữ nhi, cậu thực sự biết một ít.
Tiểu cô nương quên cả ngại ngùng và có thể nghiêm túc mà thảo luận với cậu thiếu niên này: "Nhưng nhà bọn ta đều dùng giấy trắng, phải là loại giấy dùng trong thờ cúng, như vậy mới sạch sẽ được."
Trong thời đại này, các phương pháp làm giấy đã được cải tiến rất nhiều và giấy cực kỳ phổ biến. Tuy nhiên, loại giấy mà người bình thường có thể mua được vẫn rất thô, chỉ có loại giấy trắng dùng để cúng kính là mềm và hút ẩm, giấy vừa trắng, vừa sạch sẽ và vệ sinh hơn. Nhưng tiểu cô nương không biết loại giấy này đắt đến mức nào, ngay cả những gia đình thứ tộc cũng không dùng nổi. Người bình thường thì dùng bông vải, còn người nghèo chỉ có thể dùng loại tro rẻ tiền mà thôi.
A Diệu hít sâu một hơi: "Bọn ta có thể mua được giấy ấy ở đâu chứ, huống chi là loại giấy tốt như vậy."
Tiểu cô nương sững sờ, lúc này mới hiểu được cuộc sống của những người nghèo khổ phải sống như thế nào. Trước khi gặp cậu, tiểu cô nương chưa từng biết tro thực vật còn có công dụng này.
Sau một hồi im lặng, tiểu cô nương hỏi nhỏ: "Ngươi có dao không?"
A Diệu rút con dao cắm ở thắt lưng và đưa cho cô. Tiểu cô nương cầm lấy con dao và đưa mắt nhìn cậu, "Xoay người lại đi."
A Diệu vội vàng xoay người không dám nhúc nhích. Tiểu cô nương vén áo lên và kéo cái túi áo chỗ bụng ra, đây là cái áo sạch sẽ duy nhất trên người nàng. Tiểu cô nương định dùng dao cắt thì thấy A Diệu đang ngồi bên cạnh cũng đã quay lưng, thế nhưng cô nương ấy vẫn xấu hổ kêu lên: "Ngươi đi xa xa một tý nữa đi."
A Diệu đứng dậy đi về phía trước, đi được một đoạn, tiểu cô nương lại hét lên: "Không cần xa như vậy đâu."
A Diệu không dám nhìn lại, chỉ biết lùi lại từng bước: "Xa thế này...... được chứ?"
Tiểu cô nương khẽ "Ừm!" một tiếng.
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, A Diệu không biết tại sao lại căng thẳng như vậy, chỉ cảm thấy sau lưng cậu như có lửa đốt khiến cậu toát cả mồ hôi. Cho đến khi giọng nói hết sức nhỏ của tiểu cô nương vang lên cậu mới dám quay đầu lại, thân thể cậu vẫn cứng đờ, không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Hai người ngồi bên đống lửa, đều mang vẻ mặt ngượng ngùng. Tiểu cô nương đỏ mặt như vừa uống rượu xong: "Cảm ơn nhé......" Không có cậu ấy, cô thật sự không biết phải làm sao.
A Diệu giả vờ không để ý, cậu nhìn lên bầu trời. Ngọn núi ở phía xa dường như có phần sáng lên, A Diệu ngoảnh đầu nhìn tiểu cô nương: "Ừm...... trời cũng gần sáng rồi, trở về thôi."
Vậy mà tiểu cô nương lại lắc đầu.
A Diệu cảm thấy khó hiểu: "Tại sao lại không muốn về?"
Tiểu cô nương quay đầu đi, ấp a ấp úng nói: "Trên quần của ta......có dính máu."
A Diệu bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Những người giàu sang phú quý rõ là thích người nghèo chú ý đến sự sang trọng đẹp đẽ ở họ. Không mặc áo ngoài thì thấy bất nhã, y phục dính máu cũng không muốn người khác trông thấy. Đêm qua, khi A Diệu đưa cho tiểu cô nương những chiếc bánh khô, cô nương ấy đã ngồi ngay ngắn ăn từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, người nào không biết còn tưởng rằng cô nương ấy đang ăn một bữa ăn thịnh soạn nào đó nữa kìa.
Tuy nhiên, A Diệu cũng đã thuận theo thói quen của tiểu cô nương rồi, cậu quay đầu nhìn xung quanh, có chút lo lắng: "Nhưng mà, khe suối cách đây rất xa, trời lại còn tối chưa sáng hẳn......"
Tiểu cô nương không lên tiếng, A Diệu cũng bế tắc, đành phải nghĩ ra cách khác: "Vậy thì, ta sẽ ngồi đây với cô nương cho đến khi bình minh lên, được chứ?"
Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cô nương ấy đang vòng tay quanh bụng dưới, hơi nhíu mày.
A Diệu di chuyển những thanh củi từ trong đống lửa sang phía tiểu cô nương, cố gắng để cô nương ấy gần hơi ấm của ngọn lửa nhất có thể. Tiểu cô nương cảm thấy kỳ quái: "Ngươi đang làm gì vậy?"
A Diệu vẫn cúi đầu di chuyển đống củi, vừa à ờ vừa nói: "Cô nương đang đau bụng phải không? Sưởi ấm một chút sẽ không đau nữa."
Tiểu cô nương lại đỏ mặt, sau đó đột nhiên hiểu ra: "Lại là muội muội của ngươi....."
"Mỗi lần muội ấy đau, đều bảo ta làm một túi chườm nóng cho muội ấy. Nhưng ở đây không có vật dụng để làm......"
Tiểu cô nương nhìn A Diệu dọn củi, trong lòng có một tia ấm áp. Lửa ngày càng đưa đến gần, dường như cơn đau ở bụng dưới thực sự dịu đi rất nhiều. Tiểu cô nương im lặng một lúc, khẽ nói: "Ngươi đúng là một ca ca tốt."
Ngọn lửa lập tức phát ra tiếng nổ lách tách, tiểu cô nương mệt rã rời chỉ muốn ngủ nên đã ôm lấy đầu gối rồi tựa lưng vào gốc cây. Vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đằng xa có tiếng sói non nớt tru lên, tiểu cô nương bị dọa tỉnh cả ngủ, hoảng sợ co rụt người lại.
A Diệu nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ. Chỉ cần có lửa, thú dữ sẽ không dám bén mảng tới đâu. Ta sẽ canh chừng cho, sẽ không để lửa vụt tắt."
Tiểu cô nương sợ hãi nuốt nước bọt: "Thế thì có rắn độc hay rết không?"
A Diệu nở nụ cười ngây ngô: "Không sai, bọn chúng cũng sợ lửa."
Tiểu cô nương nhìn cậu, tuy rằng mặt mũi cậu lấm lem, nhưng dáng vẻ lại hiền lành thật thà, nên ngập ngừng nói: "Ta, ta có thể......"
"Cái gì cơ?"
Tiểu cô nương lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của A Diệu: "Ta có thể...... nắm tay ngươi ngủ được không?"
A Diệu chết lặng, tim đập thình thịch.
Tiểu cô nương ngượng ngùng, tự nói ra tính nết quái gở của mình: "Khi ta không ngủ được, mẫu thân sẽ để ta nắm tay bà...... Mỗi lần nắm tay mẫu thân, ta sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ."
A Diệu ngẩn người trước dáng vẻ hồn nhiên của tiểu cô nương. Cậu lúng túng xoay người, lén lau tay vào bộ quần áo bẩn của mình. Không dám nhìn cô nương ấy, nhưng vẫn đưa tay ra, ngón tay khẽ run rẩy.
Tiểu cô nương nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và thở dài mãn nguyện: "Thật ấm......"
Trái tim của A Diệu đập loạn xạ. Cậu tự nhủ phải đối xử với cô nương ấy như Linh Nhi và coi cô nương ấy như Linh Nhi. Tuy nhiên, lời tự nhủ này không hiệu quả và tim cậu vẫn đập rất nhanh. A Diệu nhắm mắt dựa vào gốc cây, vết thương đau đến mức khiến cậu cau mày. Cậu cố tỏ ra không sao và an ủi tiểu cô nương như một người lớn: "Ngủ đi nào."
Tiểu cô nương dựa người vào gốc cây, thoải mái nhắm mắt lại, khẽ thở dài: "Ta nhớ mẫu thân......"
A Diệu quay đầu nhìn, bởi vì mệt mỏi nên trong nháy mắt tiểu cô nương đã ngủ thiếp đi. Nắm tay cậu gần như khiến cô nương ấy yên tâm hơn, hai bên khoé miệng trễ xuống, cánh môi hồng nhuận căng mọng và đầy đặn. Giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi dài phản chiếu ánh sáng muôn màu dưới ánh lửa.
Cô nương ấy thật xinh đẹp, giống như một con búp bê bằng gốm sứ mà cậu từng nhìn thấy ở chợ. Thế nhưng cậu chỉ có thể đứng ngắm mà không bao giờ mua được.
A Diệu nuốt nước bọt. Cậu biết rằng cậu không thể coi cô nương ấy là Linh Nhi được nữa, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trái tim cậu từ nãy đến giờ vẫn nhảy loạn xạ, ngay thời khắc này cậu chỉ biết dùng bàn tay còn lại nắm chặt lấy rễ cỏ trên mặt đất.
*****
☆Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:
• Wattpad: @NhuocVu1911
• Wordpress.
*Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*